Mãi Mãi Cưng Chiều Em

Một tuần sau, Mẫn Nguyệt và Nam Cung Âu Thần cùng lên máy bay đến Thụy Sĩ, một đất nước lớn ở châu Âu. Nơi đây cũng chính là nơi đặt tổng bộ của gia tộc William.

Đất nước này rất nổi tiếng vì có nhiều cảnh đẹp, là một trong những trung tâm bậc nhất của châu Âu, lại còn được mệnh danh là đất nước hạnh phúc nhất thế giới.

Nếu không phải lần này đến đây là vì công việc thì Mẫn Nguyệt thật muốn đi tham quan một phen. Cô chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt có chút trầm lặng.

Một đôi tay vòng qua thắt lưng cô, Mẫn Nguyệt thuận theo ngã người về sau liền đụng vào một lồng ngực rắn chắc. Sau đó nghe thấy một giọng nói trên đỉnh đầu: "Đang nghĩ gì vậy?"

"Nghĩ nơi này thật đẹp."

Nam Cung Âu Thần cười nhẹ, khuôn mặt anh cọ cọ vào cổ cô làm Mẫn Nguyệt vì bị nhột mà rụt cổ lại.

"Nếu em thích thì sau khi dự tiệc xong chúng ta ở lại đây thêm vài ngày, đến lúc đó thì em muốn đi đâu cũng được."

Trong lòng Mẫn Nguyệt dâng lên dòng nước ấm, anh quả nhiên rất hiểu cô. Bất thình lình cô quay đầu lại hôn nhẹ lên má Âu Thần, "Cám ơn anh!"

"Muốn cám ơn anh thì không phải hôn ở đó." Âu Thần vừa dứt lời liền đè gáy cô lại hôn sâu, môi lưỡi trằn trọc mút, thật lâu sau mới thả ra.

Thành phố Bern, Thụy Sĩ

Màn đêm dần buông xuống, tại một nhà hàng sang trọng bậc nhất trong thành phố lại sáng rực, khắp nơi là âm thanh cười nói của vô số người. Không ai biết ở đây hiện giờ đang tụ tập những lão đại hắc đạo lớn trên khắp thế giới, ngay cả quan chức chính phủ cũng đến tham gia.

Một đoàn xe Cadillac màu đen dừng lại ngay trước cửa nhà hàng này, nhưng vẫn chậm chạp không mở cửa.

"Bịch, bịch, bịch" Từ trong khách sạn có một đám người vội vàng bước ra, dẫn đầu là một người đàn ông trung niên ngoại quốc tóc vàng mắt xanh.

Ông ta dừng lại trước chiếc xe Cadillac ở giữa, bật cười nói: "Chào mừng đến gia tộc William, King!"

"Cạch" Vũ Hiên và Vũ Á đứng ở hai bên, cúi đầu cung kính mở cửa xe.

Cửa xe vừa mở ra, một đôi chân thon dài bước xuống, sau đó khuôn mặt lạnh lùng của Nam Cung Âu Thần hiện rõ trước mặt mọi người.

William Johnson muốn đi lên chào anh nhưng mà ông ta vừa bước đến một bước thì Âu Thần đột nhiên xoay người lại, chìa ra một bàn tay, thân thể khẽ cong, tư thế giống hoàng tử đang chờ công chúa.

William Johnson cứng ngắc đứng tại chỗ, cười gượng vài tiếng, nhưng rất nhanh ông ta đã quên sự xấu hổ này mà chuyển sự chú ý sang người ngồi trong xe. Không biết đó là ai mà khiến cho King hạ mình như vậy, quan trọng hơn là King dẫn người khác cùng đi dự tiệc?!!!

Một bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn đặt lên tay của Nam Cung Âu Thần, anh hơi nắm chặt, nhẹ nhàng dẫn cô ra khỏi xe.

Khi thấy dung mạo tuyệt mỹ kia, mọi người xung quanh như bị đình chỉ, ánh mắt lộ rõ say mê cùng kinh diễm.

Khuôn mặt của Mẫn Nguyệt lúc bình thường vốn đã rất xinh đẹp, hôm nay cô còn chú ý trang điểm. Mọi đường nét trên gương mặt trở nên vô cùng sắc sảo, đôi môi đỏ mọng kiều diễm ướt át. Mẫn Nguyệt còn cố ý vẽ đuôi mắt hơi nhếch lên, càng tăng thêm vẻ lạnh lùng, kiều mị, khiến người ta không dám đến gần mà chỉ dám ở xa đứng nhìn.

Trên người cô mặc bộ váy đen có gắn lớp ren màu đỏ, Âu Thần thì mặc bộ vét đen kết hợp với cà vạt màu đỏ đậm. Nhìn qua giống như hai người đang mặc đồ đôi vậy.

Mẫn Nguyệt vừa xuống xe liền lặng lẽ đánh giá lão đại của gia tộc William Johnson. Tuổi của ông ta đã lớn nhưng nhìn qua lại không già tí nào, mà càng nhiều thêm hương vị thành thục, rắn rỏi của người đã lăn lộn hắc đạo lâu năm. Thân thể của ông ta lại vô cùng mạnh mẽ, cơ bắp hiện rõ lên dưới lớp áo mỏng, mang theo hương vị đàn ông mười phần. Mọi người trong giới hắc đạo đều thống nhất gọi ông ta là John lão đại.

Nam Cung Âu Thần phát hiện ánh mắt của mọi người đều dán lên trên người bảo bối nhà anh thì vô cùng khó chịu. Bàn tay anh nhéo nhẹ eo cô, trừng mắt cảnh cáo.

Khuôn mặt vô tội của Mẫn Nguyệt ngẩng lên nhìn Âu Thần, đáng thương hề hề.

Vẻ mặt này của cô lại khiến anh muốn chà đạp cô một phen, Nam Cung Âu Thần hít sâu, đè dao động trong lòng xuống. Anh lãnh đạm nhìn William Johnson, cắt đứt suy nghĩ miên man của ông ta: "William Johnson!"

William Johnson lập tức dời ánh mắt khỏi người Nam Cung Mẫn Nguyệt.

"King, tôi chờ anh lâu rồi, cám ơn anh hôm nay đã đến đây. Lâu ngày không gặp, phong thái của anh vẫn như xưa."

Nam Cung Âu Thần vẫn lạnh nhạt như trước, chỉ gật đầu một cái. Vũ Á hiểu rõ lão đại nhà mình nên liền bước ra cười nói xã giao với William Johnson. Trước giờ lão đại không thích giao lưu cùng người khác, nên những chuyện như thế này anh đã làm quen rồi.

"John lão đại quá khách khí rồi, anh cũng vậy thôi, phong thái vẫn mạnh mẽ như thế."

William Johnson cười lớn, cùng Vũ Á vui vẻ trò chuyện, dù sao chuyện King không thích nói chuyện với người khác thì cả giới hắc đạo đều biết, ông ta cũng không lạ gì.

Mẫn Nguyệt không quan tâm hai người họ đang nói cái gì, cái cô để ý là William Johnson là lão đại ở đây, Thụy Sĩ cũng là địa bàn của ông ta. Vậy mà khi Thần tới thì ông ta lập tức tự mình chạy ra nghênh đón. Lúc nãy cô không hiểu tại sao anh vẫn cứ ngồi trên xe không chịu xuống thì ra là chờ ông ta đích thân ra đón mới chịu bước xuống. Cô lặng lẽ liếc nhìn một bên mặt của anh, trong lòng nói thầm, người này.....quá kiêu ngạo rồi!

William Johnson đang trò chuyện cùng Vũ Á đột nhiên chuyển trọng tâm sang Mẫn Nguyệt.

"A, vị này là?"

Mẫn Nguyệt tự mình trả lời, gương mặt nhỏ nhắn ngây thơ cười rộ lên. "John lão đại, lần đầu gặp mặt, tôi là Nam Cung Mẫn Nguyệt."

"Nam Cung Mẫn Nguyệt......" William Johnson lặp lại tên của cô như có điều suy nghĩ, sau đó liếc nhìn Nam Cung Âu Thần bên cạnh thì ông ta liền hiểu rõ.

"À, thì ra cô là cô em gái nuôi bí ẩn của King, hân hạnh, hân hạnh!"

Mẫn Nguyệt ngượng ngùng cúi đầu, hai má hơi đỏ lên, phát huy hình tượng tiểu bạch thỏ thuần thục đến cực điểm.

Vũ Hiên giật giật khoé miệng, Mẫn Nguyệt diễn kịch tới nghiện luôn rồi. Anh bĩu môi, cô bé này luôn thích giả heo ăn thịt hổ.

Ánh mắt William Johnson hơi loé lên, ông ta còn tưởng cô em gái nuôi này được King nuôi dạy thì sẽ có bản lĩnh lắm, nhưng không ngờ lại là một cô bé ngây thơ. Xem ra King bảo vệ cô bé này rất tốt, không để cho cô dính líu tới sự đen tối của hắc đạo. Nhưng cũng cho thấy, cô gái này chẳng qua là kẻ vô dụng mà thôi, Nam Cung Âu Thần làm vậy chẳng khác nào mang tới một gánh nặng lớn cho mình.

William Johnson bật cười, dẫn đầu đi vào nhà hàng, Vũ Hiên, Vũ Á đi bên cạnh Âu Thần, còn Vũ Điềm Điềm và Lam Hi thì đi phía sau Mẫn Nguyệt.

Sau khi bước vào cửa cô mới chính thức hiểu rõ mức độ xa hoa của bữa tiệc lần này. Khắp đại sảnh trang trí sang trọng thì không nói, quan trọng chính là những khách mời ở đây. Đa số họ là những vị lão đại nổi danh trên hắc đạo, có một số người cô còn quen mặt. Hơn nữa lúc nãy trước khi bước vào cô có liếc nhìn một chút, xung quanh nơi này, phòng vệ rất nghiêm ngặt. Cứ cách mấy mét là có cảnh vệ đứng đó, cô không hiểu, William Johnson bày ra trận thế lớn như vậy là để làm gì?

Dù không rõ trong hồ lô của ông ta bán thuốc gì nhưng cẩn thận vẫn hơn. Mẫn Nguyệt khẽ nắm chặt cánh tay Âu Thần, chờ anh quay đầu nhìn cô thì lặng lẽ trao đổi ánh mắt. Trong khoảnh khắc đó hai người không cần mở miệng cũng hiểu đối phương muốn nói gì. Lòng Mẫn Nguyệt thoáng yên tâm, mong chỉ là cô lo xa, chứ thực sự không xảy ra chuyện gì.

Khi hai người đi vào cửa đã gây ra một làn sóng không nhỏ, không gian thoáng tĩnh lặng, ai nấy đều trố mắt nhìn Mẫn Nguyệt và Âu Thần. Đương nhiên nguyên nhân chính là thấy bất ngờ với việc anh mang theo bạn gái đến cùng mà thôi. Xem ra lời đồn King sủng ái cô em gái nuôi này là thật.

Bộ dáng của Mẫn Nguyệt khuynh quốc khuynh thành, khiến cho không ít vị lão đại ở đây động tâm, bắt đầu loé lên những suy nghĩ không an phận.

Nhưng khi nhìn thoáng qua bộ đồ hai người đang mặc thì không ít người nở nụ cười đầy ý vị. Không biết sự sủng ái kia đơn thuần chỉ là tình cảm anh em hay là có dụng ý khác đây? Nhất thời có không ít người thoáng rùng mình, rụt cổ, xoá bỏ những suy nghĩ không an phận vừa rồi kia. Người phụ nữ của King, bọn họ không dám đụng, ngay cả nghĩ đến cũng không dám.

Âu Thần thấy sự biến hoá của những người xung quanh thì hài lòng nở nụ cười.

Một người hầu đi đến sau lưng William Johnson cúi đầu bẩm báo: "Chủ nhân, người của tổ chức J đến rồi!"

William Johnson hưng phấn xoay người, thấy quản gia đang dẫn một người đàn ông và hai người phụ nữ tới. Người đàn ông thì ông ta khá quen mặt, là vị đường chủ lớn nhất của tổ chức J, An Triết Hàn.

An Triết Hàn khi tới trước mặt William Johnson bắt tay chào ông ta. "John lão đại, lần đầu gặp mặt, cám ơn ông đã coi trọng tổ chức chúng tôi mà mời chúng tôi tới đây."

William Johnson cười gượng vài tiếng, "Không dám, không dám." Ông ta biết người này chỉ đang lịch sự nói vậy thôi chứ địa vị của tổ chức J trong hắc đạo không ai dám coi thường.

"Thủ lĩnh của mấy người, Queen không đến đây sao?"

Ánh mắt An Triết Hàn hơi lướt qua Mẫn Nguyệt đứng ở đằng kia, cô cũng khẽ mỉm cười với anh. Thoáng thấy người đứng đằng sau Mẫn Nguyệt, tầm mắt An Triết Hàn hơi dừng lại một chút, nhưng người kia vẫn luôn cúi mặt xuống, không nhìn đến anh.

An Triết Hàn thu hồi ánh mắt, sắc mặt vẫn lạnh lùng như bình thường, thản nhiên nói dối. "Thủ lĩnh của chúng tôi có chút việc bận, nhưng John lão đại yên tâm, giải quyết xong cô ấy sẽ lập tức đến."

Vũ Hiên lặng lẽ nhìn người bên cạnh, không biết lát nữa William Johnson biết Queen chính là cô tiểu bạch thỏ này thì sẽ có phản ứng như thế nào. Có khi phun ra một ngụm máu luôn cũng không chừng.

William Johnson không để ý cho lắm, vị kia thần bí như thế nào là điều mọi người đều biết, ông ta vốn cũng không bất ngờ khi biết Queen không tới đây. Hơn nữa cô gái đó bây giờ coi như là đồng minh của Nam Cung Âu Thần, như vậy thì không tới cũng tốt, kế hoạch của ông ta có thể thuận lợi tiến hành.

Ông ta xã giao vài câu với An Triết Hàn rồi quay qua chào Nam Cung Âu Thần.

Khuôn mặt William Johnson cười cười, "Mọi người cứ tận hưởng bữa tiệc đi, phần quan trọng sắp chính thức bắt đầu rồi. Tôi còn phải đi tiếp các vị khách khác, xin thứ lỗi."

Vũ Á đứng ra trả lời thay Âu Thần, "John lão đại cứ tự nhiên, chúng tôi sẽ không làm phiền."

William Johnson gật đầu rồi rời đi, Âu Thần và Mẫn Nguyệt tự động lấy rượu từ trên khay mà phục vụ mang tới. Mẫn Nguyệt đong đưa ly rượu, vậy mà lại phát hiện không có gì dị thường. Cô lặng lẽ quan sát Lam Hi thấy cậu cũng không có biểu hiện gì. Không lẽ là cô đã nghĩ nhiều rồi?

Cô và anh trao đổi ánh mắt, khẽ nhấp một ngụm rượu. William Johnson ở xa nhìn thấy cảnh này liền nở nụ cười âm trầm.

"King!"

Mẫn Nguyệt thở dài, chậm chạp xoay người lại. Cô đoán không sai, Âu Thần vừa tới thì Lãnh Mặc Nghiên liền xuất hiện. Anh ta để ý Âu Thần như thế, không lẽ là.....

Đột nhiên trong đầu Mẫn Nguyệt hiện lên vài suy nghĩ không thuần khiết cho lắm, khụ khụ.

Bị ánh mắt đầy ẩn ý của Mẫn Nguyệt nhìn chằm chằm, dù Lãnh Mặc Nghiên có bình tĩnh đến đâu cũng chịu không nổi. Anh ta lãnh đạm hỏi cô: "Nam Cung tiểu thư, tôi có vấn đề gì sao?"

Mẫn Nguyệt bật cười khúc khích, đáy mắt hiện lên vẻ xấu xa. "Không có gì, chỉ là vừa rồi tôi nghĩ đến một số chuyện thú vị nên có hơi thất thần thôi. Xem ra đã để cho anh hiểu lầm rồi, xin lỗi."

Sóng lưng Lãnh Mặc Nghiên thoáng run lên, lông tơ cả người dựng đứng. Anh ta có dự cảm cái chuyện thú vị mà cô nói tuyệt đối có liên quan tới mình, hơn nữa còn không phải là chuyện tốt gì, khiến đáy lòng của anh ta không hề muốn biết về nó một chút nào nên cũng không tiếp tục truy hỏi cô.

"Nam Cung tiểu thư thật biết nói đùa."

Mẫn Nguyệt chỉ cười mà không đáp lời, Lãnh Mặc Nghiên thấy không thú vị liền chuyển qua nói chuyện với Nam Cung Âu Thần.

"King, anh nói xem lần này William Johnson mời chúng ta đến đây để làm gì?"

Nam Cung Âu Thần bình bình đạm đạm uống rượu, vẻ mặt không hề để ý.

"Đương nhiên là để dự tiệc."

"Anh biết rõ tôi không phải nói đến chuyện đó, ông ta có âm mưu gì anh đoán không ra sao?"

Âu Thần cười như không cười nhìn Lãnh Mặc Nghiên, "Ông ta có âm mưu gì thì làm sao mà tôi biết chứ, anh đánh giá tôi quá cao rồi."

"À, thì ra là vậy sao." Lãnh Mặc Nghiên cũng đoán được trước là anh sẽ trả lời như thế này nên cũng không ngạc nhiên cho lắm.

Hai người họ thong thả nói chuyện với nhau dưới bầu không khí......tràn đầy mùi thuốc súng!

Nhưng khi Âu Thần và Lãnh Mặc Nghiên nói được một nửa thì đột nhiên bị người ta cắt đứt.

"Nam Cung lão đại, Lãnh lão đại, chủ nhân mời hai vị đến phòng hội nghị trên lầu một chút."

Trong đầu Âu Thần và Lãnh Mặc Nghiên đồng loạt loé lên suy nghĩ: Cuối cùng cũng lộ ra mục đích chính của buổi tiệc này rồi!

Âu Thần gật đầu, Lãnh Mặc Nghiên nhẹ nhàng nói: "Chúng tôi sẽ tới ngay."

Âu Thần xoa đầu Mẫn Nguyệt, dặn dò cô: "Anh đi giải quyết một chút chuyện, nếu em thấy buồn chán thì đi xung quanh một chút, nhưng đừng chạy loạn."

Mẫn Nguyệt ngoan ngoãn nghe lời, dùng ánh mắt bảo anh phải cẩn thận.

Lãnh Mặc Nghiên ở một bên cười nhạo hai người, "Anh đúng là rất quan tâm cô em gái nuôi này a!"

Âu Thần lạnh lùng trừng Lãnh Mặc Nghiên, sau đó trực tiếp bỏ mặc anh ta mà bước đi. Lãnh Mặc Nghiên hơi nhếch môi, cũng chầm chậm đi theo. Bóng dáng hai người cứ như vậy mà dần dần biến mất khỏi cầu thang.

Mẫn Nguyệt cũng định rời đi nhưng đằng sau bỗng nhiên vang lên âm thanh của một cô gái. "Nam Cung tiểu thư!"

Da đầu Mẫn Nguyệt run lên, phiền chán quay đầu, không ngoài dự đoán gặp Đàm Đài Hân. Nhìn chỗ cô ta đứng có lẽ nãy giờ cô ta luôn đứng sau Lãnh Mặc Nghiên, nhưng cô ta không hề mở miệng nói chuyện nên Mẫn Nguyệt cũng không chú ý.

Mẫn Nguyệt còn vốn tưởng lần này Đàm Đài Hân gặp cô sẽ tiếp tục mắng chửi cô nhưng kết quả hoàn toàn ngược lại.

"Nam Cung tiểu thư, lần trước là do tôi quá lỗ mãng, đã gây nhiều phiền phức cho cô rồi, xin lỗi."

Nếu không phải tại hoàn cảnh không thích hợp thì Mẫn Nguyệt thật muốn nhìn ra bên ngoài xem hôm nay mặt trời có phải mọc sai hướng rồi không. Đàm Đài Hân đột nhiên tử tế như vậy, nói không có gì mới là lạ đó! Người ta nói người đột nhiên ân cần không phải trong lòng có quỷ thì chính là có âm mưu gì đó. Cô không tin với bản tính đó của Đàm Đài Hân mà cô ta đã biết hối cãi rồi.

Được, vậy để cô chơi cùng Đàm Đài Hân, để xem cô ta có âm mưu gì.

"Chỉ là chuyện nhỏ thôi, Đàm Đài tiểu thư đừng để ý."

Vẻ mặt Đàm Đài Hân hơi ngạc nhiên, cô ta còn tưởng rằng Nam Cung Mẫn Nguyệt sẽ lợi dụng cơ hội này để lên mặt với cô ta nhưng không ngờ.....Đàm Đài Hân cắn môi, gượng gạo trả lời.

"Nếu cô đã không để ý thì tốt."

Mẫn Nguyệt còn đang tò mò rốt cuộc não của Đàm Đài Hân đã được ai cải tạo mà trở nên biết sử dụng âm mưu rồi nhưng cô chưa kịp nghĩ xong thì đã bị Lam Hi kéo tay.

"Chị, em đói!"

Lam Hi thật sự không muốn làm vậy nhưng mà cậu thật sự không thích ở cùng với Đàm Đài Hân. Hơn nữa cậu luôn cảm thấy ở đây có cái gì đó làm cậu rất khó chịu, theo bản năng muốn rời đi. Nhưng trước mặt nhiều người như thế cậu không thể nói thẳng ra nên chỉ đành đóng vai một đứa bé làm nũng với chị mình thôi. Lam Hi nhớ tới giọng điệu của mình khi nãy thì chỉ muốn tìm một cái hố để nhảy xuống, thật quá mất mặt mà!

Âm thanh làm nũng của trẻ con cộng thêm khuôn mặt đáng yêu của Lam Hi làm lòng Mẫn Nguyệt mềm nhũn. Đây cũng là lần đầu tiên Lam Hi làm nũng với cô, tuy biết là cậu đang giả vờ nhưng cô không nỡ cự tuyệt liền cúi người nhéo má cậu một cái.

"Được, chị dẫn em đi ăn."

Cô nói xong thì dẫn Lam Hi đi luôn, hoàn toàn làm ngơ Đàm Đài Hân ở một bên.

Đàm Đài Hân thấy cơ hội tiếp cận với Nam Cung Mẫn Nguyệt bị mất đi thì rất không cam lòng. Đáy mắt cô ta loé lên sự tàn độc, hơi nắm chặt tay, lại tiếp tục nghĩ cách hoàn thành việc mà người thần bí kia đã giao cho.

Mẫn Nguyệt đi được vài bước thì quay đầu nhìn Đàm Đài Hân, kịp thời thấy được vẻ mặt tàn ác của cô ta chưa kịp thu lại. Cô mỉm cười, quả nhiên......


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui