Mãi Mãi Cưng Chiều Em

[Ting! Xâm nhập thành công!]

[Đang hiển thị toàn bộ hệ thống camera!]

Một loạt thông báo vang lên, sau đó toàn bộ hình ảnh camera của toàn nhà hàng hiện lên trên màn hình. Đợi Mẫn Nguyệt nhìn rõ hết tình hình thì sắc mặt liền trở nên âm trầm. 

Căn phòng nơi Âu Thần đang ở không hề có chuyện gì xảy ra, tất cả mọi người vẫn đang nói chuyện như thường. Chỉ có điều giống như nội dung cuộc nói chuyện không được tốt lắm, vẻ mặt Âu Thần và Lãnh Mặc Nghiên không hề tốt chút nào.

Mẫn Nguyệt còn đang định thả lỏng cảnh giác nhưng không ngờ liền trong thấy phía trên cùng với xung quanh căn phòng bị người ta cầm súng bao vây. Ở những nơi khác người của William Johnson cũng nhanh chóng xử lý người đi theo của các vị lão đại kia, động tác im lặng không hề kinh động tới bất kì ai. Sau đó còn lần lượt đóng các cửa bao quanh nhà hàng.

Mẫn Nguyệt nhìn một loạt hành động qua màn hình, trong lòng không khỏi phát lạnh. William Johnson đây là muốn cô lập bọn họ ở đây? 

Nếu vậy chắc chắn ông ta còn muốn dùng những thứ khác để kiềm chế bọn họ, sẽ không chỉ có như vậy. Mẫn Nguyệt tranh thủ khi William Johnson chưa kiểm soát hoàn toàn liền gọi cho một người khác đang ở bên ngoài.

"Vũ Trạch, William Johnson đã hành động rồi, tôi muốn anh giúp tôi làm một việc!"

Lam Hi đi vào góc phòng, cậu nhìn xung quanh thấy không có ai chú ý đến mình thì mới yên tâm đến gần chậu hoa.

Lam Hi cẩn thận quan sát những bông hoa màu đỏ kia, sau đó lấy ra một cái khăn tay từ trong túi áo bọc một bông hoa lại rồi bẻ nó quấn lại bỏ vào người.

Làm xong Lam Hi nhìn một lượt khắp đại sảnh, khi ánh mắt chạm đến những ly rượu kia thì dừng lại.

Đôi chân ngắn ngủn nhanh chóng chạy đến chỗ đặt mấy ly rượu đó, đáng tiếc thân thể cậu quá thấp mà bàn ở đây thì lại quá cao.

Gương mặt Lam Hi tối sầm như có mây đen bao phủ, cậu cắn răng nhón chân thêm một lần nữa, kết quả vẫn không thể chạm tới ly rượu được. 

Khi Lam Hi sắp điên lên thì có một cô phục vụ bước tới, "Cậu bé, em cần gì sao?"

Lam Hi nhịn xuống cơn giận đang sắp bộc phát, ngây thơ nở nụ cười, "Chị gái xinh đẹp, chị có thể lấy giúp em ly nước kia được không?"

Lam Hi vừa nói vừa chỉ vào ly rượu màu vàng lóng lánh ở trên bàn.

Cô gái phục vụ kia nhìn theo ngón tay cậu chỉ sau đó gương mặt cứng đờ, khó xử nói: "Cậu bé à, đó là rượu đó, em còn nhỏ lắm, không thể uống được đâu!"

Lam Hi nghiến răng, tại sao ai cũng xem cậu là một đứa nhóc vậy?!

Cậu nhìn xuống thân thể cao chưa được một mét của mình, cổ họng hơi nghẹn lại.

"Chị gái xinh đẹp, đó không phải là cho em uống, là chị em bảo em đi lấy hộ chị ấy thôi!" 

Cô gái kia được gọi là chị gái xinh đẹp đương nhiên rất vui, lại nghe thấy thấy không phải là cậu muốn uống rượu thì yên tâm. Cô ân cần cầm ly rượu đặt vào tay cậu còn dặn dò: "Nhanh mang về cho chị của em đi, nhớ cẩn thận kẻo ngã."

"Em biết rồi!"

Chờ sau khi Lam Hi quay người đi, cậu âm thầm nắm chặt tay. Cậu nhất định phải cố gắng rèn luyện thân thể, hiện tại cậu vẫn còn nhỏ, chắc chắn sau này sẽ cao lên.

Lam Hi thở nhẹ ra, cầm ly rượu nhanh chóng chạy về hướng hoa viên bên ngoài. 

Sau khi phân phó hết thảy cho Vũ Trạch, Mẫn Nguyệt thoáng yên tâm. Nhưng đột nhiên một giọng nói vang lên từ trong máy tính bảng của cô: "Chủ nhân, phát hiện có sự nhiễu sóng điện từ trên một khu vực lớn!"

Mẫn Nguyệt cúi đầu nhìn máy tính bảng, trên màn hình hiện lên hình ảnh một bé gái mặc váy hồng đang ngậm cây kẹo vô cùng dễ thương. 

"Angela, em nói vậy là sao?"

Cô bé kia bỏ cây kẹo ra phồng má nói: "Đại khái là trong vòng 15 phút nữa, toàn bộ nơi này sẽ bị ngắt liên lạc với bên ngoài. Sự nhiễu sóng đó có ảnh hưởng với bán kính trong vòng 1km, trung tâm là.....ừm......chắc là ở tầng 3."

"Có thể ảnh hưởng đến chúng ta không?"

Cô bé kia bĩu môi khinh thường, "Chỉ có nhiêu đó thì không thể ngăn cản em được."

Mẫn Nguyệt bật cười, "Vậy được rồi, cố gắng giữ liên lạc với bên ngoài, nhất là Vũ Trạch. Phải rồi, em nâng cấp xong rồi sao?"

"Ừ, đã xong rồi. Chủ nhân, có cần em phải phá hủy sự nhiễu sóng của toàn bộ khu vực này không?"

"Không cần đâu, để tránh làm William Johnson nghi ngờ, phải chờ cho Vũ Trạch làm xong những việc kia mới có thể hành động được."

"Em biết rồi."

"Được rồi Angela, không còn việc gì nữa, em tiếp tục sắp xếp lại dữ liệu sau khi nâng cấp đi."

"Được."

Cô bé kia trong màn hình tiếp tục ngậm kẹo sau đó hơi cúi người liền biến mất. Mẫn Nguyệt thấy Angela đã thăng cấp xong thì thở phào nhẹ nhõm. 

Angela là do một lần cô tình cờ tạo ra, con bé chính là trí tuệ nhân tạo, một hệ thống thông minh nắm giữ toàn bộ thông tin từ khắp nơi thông qua mạng Internet. Có Angela khiến cô xử lý mọi việc dễ dàng hơn nhiều, nhưng mấy tháng vừa qua con bé phải nâng cấp, kết quả hệ thống đó cũng offline suốt mấy tháng.

Đàm Đài Hân núp trong một bụi cây ở gần đó nhìn Mẫn Nguyệt, thấy cô cứ gõ gõ gì đó trên máy tính bảng còn nói chuyện với một ai đó thì không khỏi nghi ngờ. Rốt cuộc Nam Cung Mẫn Nguyệt đang làm gì vậy? Hừ, chắc chắn không phải là chuyện gì tốt! 

Đàm Đài Hân lặng lẽ mở bàn tay ra, có một viên phấn nhỏ đang nằm ở đó. Cô ta thoáng do dự, không biết có nên làm vậy hay không.

Đàm Đài Hân hít sâu một hơi, nắm chặt viên phấn nhỏ đó trong tay, tiếp tục quan sát Mẫn Nguyệt. Nhưng khi cô ta xoay người không cẩn thận đụng vào cành cây khiến nó phát ra âm thanh rất nhỏ.

Mẫn Nguyệt nghe thấy động tĩnh từ xa truyền tới, động tác trên màn hình hơi ngừng lại. Khoé môi cô nở nụ cười thản nhiên, tiếp tục gõ bàn phím.

Đàm Đài Hân thấy Mẫn Nguyệt không phát hiện thì yên tâm. Cô ta rời khỏi bụi cây, phủi phủi người, làm ra dáng vẻ như mới từ trong đại sảnh bước ra. 

Đàm Đài Hân cố gắng nở nụ cười được coi như là thân thiện nhất, từ từ đi đến chỗ Mẫn Nguyệt.

"Nam Cung tiểu thư, sao cô lại một mình ở đây vậy?"

Mẫn Nguyệt ngẩng đầu nhìn cô ta cười lạnh nhạt nhưng không trả lời. 

Đàm Đài Hân có chút khó chịu nhưng vẫn phải tiếp tục diễn kịch.

"Nãy giờ tôi cứ thấy cô cứ nhìn chăm chú vào máy tính bảng, cô bận làm việc gì à? Không phải là đang điều tra hay làm giao dịch lớn gì đó chứ?"

Giọng điệu Đàm Đài Hân giống như đùa giỡn nhưng nội dung câu nói trong đó đầy thâm ý. Nếu để người ngoài nghe được thì chắc chắn sẽ có lòng nghi ngờ cô đến đây là có mục đích xấu gì đó. Mà nghi ngờ cô thì chẳng khác nào nghi ngờ Nam Cung gia.

Đàm Đài Hân sao gần đây lại đột nhiên thông minh lên rồi? Cô đúng là rất hiếu kì muốn biết lý do.

"Đàm Đài tiểu thư nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ là đang chơi game thôi."

Đàm Đài Hân theo bản năng thốt lên "Cô nói dối!"

Mẫn Nguyệt cười nhạt, xoay màn hình về phía Đàm Đài Hân.

Đàm Đài Hân nhìn qua, phát hiện trên màn hình là một giao diện trò chơi, nhân vật trong đó còn đang đánh nhau. Đàm Đài Hân nhất thời nghẹn họng không nói nên lời.

Mẫn Nguyệt lại xoay máy tính bảng về phía mình, ngón tay tiếp tục hoạt động không ngừng. Từ trong máy tính bảng truyền ra âm thanh đánh nhau rất nhỏ, nhưng ở hoa viên yên tĩnh này thì lại vang lên vô cùng rõ ràng.

Sắc mặt Đàm Đài Hân ngày càng đen, Nam Cung Mẫn Nguyệt cứ như vậy mà làm lơ cô ta để.....chơi game!

Cho đến khi có máy tính đột nhiên vang lên âm thanh vui mừng rộn rã, "You are winner!", thì Mẫn Nguyệt mới dừng tay, hơi ngã người ra sau, khoé môi hiện ra một vòng cung nhỏ.

"Lúc nãy quên nói, Đàm Đài tiểu thư không trực tiếp thấy máy tính bảng của tôi làm sao biết tôi không phải chơi game chứ? Không lẽ cô theo dõi tôi sao?"

Trái tim Đàm Đài Hân run lên, vẻ mặt không được tự nhiên. "Không có, chỉ là khi nãy đi đến thấy mặt cô hơi nghiêm túc. Tôi tưởng rằng cô đang bận việc gì đó rất quan trọng."

"Tôi đang bận đánh boss cuối thôi. Đàm Đài tiểu thư xem ra rất quan tâm tôi thì phải?"

"Tôi......"

"Cô như vậy làm tôi rất ngại ngùng đó."

"......." Ngại ngùng cái con khỉ, ai thèm quan tâm cô ta!

"Được rồi, cô không cần giả bộ nữa. Cô ghét tôi như thế nào tôi biết rất rõ, tôi cũng lười đóng kịch với cô. Mặc kệ cô cố ý thân cận với tôi là có mục đích gì, nhưng Đàm Đài Hân, tôi khuyên cô nên từ bỏ nó đi. Bởi vì......hậu quả cô gánh không nổi đâu!" 

Mẫn Nguyệt thu lại ý cười, cả khuôn mặt đều lạnh như băng. Hôm nay cô không có tâm tư chơi mấy trò này với Đàm Đài Hân, cô còn muốn nhanh chóng đi tìm Thần. William Johnson đã có những hành động kia thì cuộc họp trên tầng 3 đó rõ ràng không bình thường chút nào.

Sắc mặt Đàm Đài Hân trắng bệch, có chút hoảng hốt. Cô ta không ngờ Nam Cung Mẫn Nguyệt sẽ trở mặt thẳng thừng như thế, cô ta cho rằng với thân phận của mình thì ít nhất Nam Cung Mẫn Nguyệt cũng phải cho cô ta một chút mặt mũi.

Vậy mà Nam Cung Mẫn Nguyệt lại không hề đi theo kịch bản, cứ trực tiếp nói toạc ra. Cô ta muốn tiếp tục diễn kịch cũng khó. Nam Cung Mẫn Nguyệt đúng là làm người ta chán ghét mà!

Cô ta nhìn ánh mắt âm trầm của Mẫn Nguyệt không hiểu sao lại cảm thấy sợ hãi theo bản năng. Nhưng nhớ tới lời của người kia, cô ta liền không muốn lùi bước.

Đàm Đài Hân cố nặn ra nụ cười, bước tới gần Mẫn Nguyệt. Cô ta nắm chặt vật trong tay, chỉ cần có thể để thân thể Mẫn Nguyệt tiếp xúc với viên phấn kia thì cô ta có thể thành công rồi.

"Nam Cung tiểu thư, cô nói gì vậy tôi không hiểu, không lẽ cô lại hiểu lầm tôi sao, tôi đã hối lỗi rồi, lần này tôi chỉ muốn xin lỗi cô thôi."

Đàm Đài Hân đi đến muốn chạm vào tay Mẫn Nguyệt nhưng mà cô ta chưa kịp đụng vào thì đã bị một tiếng nói cắt ngang.

"Đàm Đài Hân, cô muốn làm gì Nguyệt Nguyệt?!"

Đàm Đài Hân thấy kế hoạch đã sắp thành công nhưng lại bị người ta phá hoại thì rất tức giận, răng cũng sắp cắn nát.

Vũ Điềm Điềm chạy nhanh đến chỗ hai người họ, chặn giữa Đàm Đài Hân và Mẫn Nguyệt, bảo vệ Mẫn Nguyệt ở đằng sau.

"Tôi.....tôi chưa làm gì cả, tôi chỉ là muốn nói chuyện với Nam Cung tiểu thư." Đúng là cô ta muốn làm gì đó, nhưng mà Vũ Điềm Điềm đến đây, cô ta quả thật cái gì cũng chưa kịp làm.

Vũ Điềm Điềm nghi ngờ quan sát Đàm Đài Hân từ trên xuống dưới. Đàm Đài Hân này và Nguyệt Nguyệt vốn có xích mích, đột nhiên cô ta thân thiện như vậy thì chắc chắn có vấn đề.

"Nói chuyện thì nói chuyện đi, cô đứng gần Nguyệt Nguyệt vậy làm gì!?" Lỡ như lát nữa cô ta bỗng nhiên động kinh, làm hại đến Nguyệt Nguyệt của cô thì làm sao bây giờ!

"Tôi....." Đàm Đài Hân ấp úng không nói gì được, bởi vì trong lòng cô ta cũng hơi chột dạ. Đàm Đài Hân bực bội, ở trong lòng thầm mắng Vũ Điềm Điềm cả ngàn lần.

Mẫn Nguyệt thấy Vũ Điềm Điềm bảo vệ cô vô cùng chặt chẽ thì gương mặt nguyên bản đang lạnh lùng cũng thoáng nhu hoà, quay về nụ cười như có như không của thường ngày.

"Chị!" Một âm thanh non nớt vang lên, sau đó kèm theo là một cục thịt nho nhỏ chạy đến bên chân Mẫn Nguyệt.

Lam Hi thấy Đàm Đài Hân, lông mày nhỏ liền nhíu lại, thầm nói: "Âm hồn bất tán!"

Đàm Đài Hân tức giận đến sắp hộc máu, tưởng cô ta thích gặp Nam Cung Mẫn Nguyệt đến vậy sao. Hừ, rốt cuộc Nam Cung Mẫn Nguyệt có gì tốt, tại sao ai cũng vây quanh cô ta, tại sao ai cũng bảo vệ cô ta?!!!

Vũ Điềm Điềm và Lam Hi đã đến vậy thì cô cũng không cần tiếp tục mất thời gian với Đàm Đài Hân nữa.

"Cô xin lỗi thì cũng đã xin lỗi rồi, sau này chúng ta nước sông không phạm nước giếng. Còn nếu muốn tôi tha thứ cho cô, chỉ cần đừng xuất hiện trước mặt tôi là được. Chuyện trước kia tôi sẽ không so đo, mong cô cũng sẽ không có những suy nghĩ không an phận."

Đàm Đài Hân phẫn hận, cô ta còn muốn nói thêm gì đó nhưng thấy Vũ Điềm Điềm và Lam Hi đứng bên cạnh Nam Cung Mẫn Nguyệt liền ngậm miệng. Cô ta biết hai người họ ở đây thì cô ta cũng không thể hoàn thành kế hoạch được, nếu vậy thì cần gì ở đây tiếp tục nhìn khuôn mặt đáng ghét của Nam Cung Mẫn Nguyệt chứ!

Đàm Đài Hân không cam lòng rời đi, đáy mắt toát lên vẻ ác độc.

Đàm Đài Hân vừa đi, Vũ Điềm Điềm liền thở phào nhẹ nhõm.

"Không hiểu sao cô ta cứ bám lấy cậu, có phải là có âm mưu gì không? Nguyệt Nguyệt, sau này cậu phải cẩn thận với cô ta một chút, tốt nhất là tránh xa ra."

"Ừ." Mẫn Nguyệt gật đầu qua loa, hiển nhiên là không đặt chuyện này trong lòng. Đối với cô Đàm Đài Hân chỉ là một người ngực to não phẳng mà thôi, không đáng để bận tâm.

Vũ Điềm Điềm đương nhiên biết Mẫn Nguyệt không để ý, nhưng nghĩ đến thực lực của cô, Vũ Điềm Điềm liền yên tâm.

"Lam Hi, em có phát hiện gì không?"

Lam Hi đặt ly rượu mà cậu đang cầm lên ghế, sau đó lập tức lấy từ trong túi ra một vật được bao lại bằng khăn tay. Cậu cẩn thận mở nó ra lộ bông hoa màu đỏ vô cùng rực rỡ nằm bên trong.

Vũ Điềm Điềm nghi hoặc nói: "Bông hoa này thì có vấn đề gì?"

Lam Hi liếc mắt nhìn cô rồi từ từ bỏ bông hoa vào ly rượu, cậu lại lấy ra một cái bình nhỏ, rót vào bên trong ly rượu mấy giọt nước.

Lam Hi cầm ly rượu lên lắc nhẹ, Vũ Điềm Điềm tò mò bước lại gần nhìn kĩ, Mẫn Nguyệt dù không nói gì nhưng cũng nhìn theo động tác của cậu.

Chỉ thấy chốc lát sau, ly rượu vốn màu vàng lóng lánh đột nhiên chuyển thành màu đen. 

Vẻ mặt Vũ Điềm Điềm và Mẫn Nguyệt đều thay đổi, giọng điệu Mẫn Nguyệt nghiêm túc hỏi: "Có độc?"

Lam Hi gật đầu, từ tốn trả lời: "Loài hoa này nếu đứng riêng một mình thì không vấn đề gì, cả ly rượu kia cũng vậy. Chỉ là nếu kết hợp lại với nhau thì sẽ tạo ra kết quả khác. Một người đã uống rượu còn ngửi mùi hoa này trong một thời gian dài thì sẽ bị trúng độc rất nặng. Chất độc này gây tê liệt thần kinh, toàn thân sẽ khó cử động, võ công dù có cao cường như thế nào thì cũng không sử dụng được. Trong vòng hai tiếng nếu không có thuốc giải thì sẽ chết."

Gương mặt Vũ Điềm Điềm trắng bệch, "Hôm nay tất cả khách mời đều uống rượu, hơn nữa hoa này cũng được dùng trang trí toàn bộ đại sảnh, chắc chắn ai cũng đã ngửi qua rồi."

Toàn thân Mẫn Nguyệt phát ra sát khí nặng nề, "William Johnson, vậy mà ông ta dám hạ độc hết tất cả người ở đây, gan cũng không nhỏ đâu. Ông ta muốn làm bá chủ hắc đạo sao?" 

Lam Hi lo lắng hỏi cô: "Chị có thấy chỗ nào khó chịu không?"

Mẫn Nguyệt nhíu mày, xem xét bản thân một chút, sau đó lắc đầu nói: "Không có!"

Lam Hi thở nhẹ ra, "Chắc là do thể chất kháng độc của chị, nếu không có cảm thấy gì thì tốt."

"Nguyệt Nguyệt......khi nãy mình cũng uống rượu!" Vũ Điềm Điềm run run nói, thể chất Mẫn Nguyệt không thể trúng độc, nhưng không thì không a!

Mẫn Nguyệt cắn môi, lo lắng vô cùng, "Em có cách giải độc không?"

Lam Hi ngập ngừng một chút rồi lắc đầu, "Loại độc này em chỉ mới đọc qua trong sách, cũng chưa từng thấy ở ngoài thực tế nên em cũng không biết cách giải. Hơn nữa em chỉ chuyên điều chế thuốc độc, về phần thuốc giải em không hiểu rõ lắm."

Biểu tình của Mẫn Nguyệt càng thêm trầm trọng, cô suy nghĩ một chút rồi ấn một nút trên đồng hồ. 

"Viên Viên, cậu nghĩ cách ra ngoài vườn hoa phía sau, mình có chút việc cần nhờ cậu, nhớ đừng để bị theo dõi."

Hàn Viên Viên đáp lại một tiếng rồi ngắt liên lạc.

Đàm Đài Hân buồn bực định quay về bên trong nhà hàng nhìn cô ta đột nhiên thấy một cô gái phục vụ đang cầm ly nước đang đi tới. 

Đàm Đài Hân nhìn về phía sau, phương hướng này chính là đến chỗ Nam Cung Mẫn Nguyệt?

Đàm Đài Hân nở nụ cười ác độc, thoáng điều chỉnh vẻ mặt bản thân rồi điềm nhiên bước đi.

Khi đi đến trước mặt cô phục vụ kia Đàm Đài Hân đột nhiên trượt chân ngã sang một bên, trước khi ngã còn hơi kéo góc áo cô gái đó.

Người phục vụ lảo đảo, khó khăn lắm mới ổn định thân mình, thấy ly nước trên khay hoàn hảo không tổn hại gì thì yên tâm. Cô gái nghiêng đầu lịch sự hỏi Đàm Đài Hân: "Cô à cô không sao chứ?"

Đàm Đài Hân đứng dậy phủi bụi trên váy, ưu nhã trả lời: "Không sao, vừa rồi thật ngại quá, tôi bị trượt chân nên mới liên luỵ cô suýt bị ngã, xin lỗi."

Cô gái kia nhàn nhạt trả lời, "Không có gì, nếu cô không có việc gì thì tôi xin đi trước."

Đàm Đài Hân gật đầu rồi nhường đường cho cô phục vụ đó, nhìn bóng lưng của cô gái kia, khoé môi Đàm Đài Hân không giấu nổi nụ cười vui vẻ. Vừa rồi khi bị té, ở nơi mà mọi người không nhìn thấy, một viên phấn nhỏ từ trên tay Đàm Đài Hân trượt xuống ly nước sau đó nhanh chóng tan ra, không hề để lại dấu vết gì.

Đám người Mẫn Nguyệt thấy người phục vụ đi tới thì vội giấu ly rượu màu đen vừa rồi ra sau lưng, làm vẻ mặt như thường.

"Nam Cung tiểu thư, nước của cô."

"Cám ơn!" 

Vũ Điềm Điềm đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, định chạy đến cản Mẫn Nguyệt. Nhưng Mẫn Nguyệt liếc mắt nhìn cô khẽ lắc đầu, Vũ Điềm Điềm chỉ đành bối rối đứng tại chỗ.

Mẫn Nguyệt đưa tay đón nhận ly nước rồi uống một hơi cạn sạch. 

Đàm Đài Hân ở xa thấy cô uống hết ly rượu thì không khỏi nở nụ cười âm trầm, đắc ý quay vào trong.

Mẫn Nguyệt uống xong ly nước, dùng ánh mắt ra hiệu cho Vũ Điềm Điềm.

Vũ Điềm Điềm gật đầu, từ từ bước đến sau lưng cô gái kia rồi đập một phát vào gáy cô ta.

Người phục vụ chưa kịp la lên đã ngất xỉu, Vũ Điềm Điềm và Lam Hi hợp sức lôi thân thể cô gái đó vào bụi cây.

Lúc Hàn Viên Viên đến cũng là thấy cảnh này, cô tưởng bọn họ đã giết cô gái kia nên vội vàng chạy đến hỏi: "Các người đang chơi trò giấu xác hả?"

Ba người vạch đen đầy đầu, trí tưởng tưởng của Hàn Viên Viên đúng là phong phú mà.

Vũ Điềm Điềm ho khan, "Không phải là giấu xác, cô ta vẫn còn sống, chỉ là tạm thời cho cô ta nằm nghỉ trong bụi cây thôi." Vũ Điềm Điềm còn đặc biệt nhấn mạnh hai từ "còn sống".

Hàn Viên Viên xấu hổ cười hì hì, sau đó cũng quên luôn chuyện này.

"Queen, cậu gọi mình ra đây là có chuyện gì sao?"

Mẫn Nguyệt gật đầu rồi đưa ly rượu màu đen cho Viên Viên, "Cậu có cách giải chất độc này không?"

"Phải rồi Nguyệt Nguyệt khi nãy cậu rõ ràng biết ly rượu kia có vấn đề vậy mà vẫn uống, thân thể của cậu....." Vũ Điềm Điềm sốt ruột nhìn cô, chỉ sợ cô bị trúng độc nặng hơn.

"Thân thể mình rất tốt, cậu đừng lo."

"Nhưng dù thế nào thì cũng không nên mạo hiểm như vậy."

"Được rồi, lần sau mình sẽ chú ý."

Hàn Viên Viên cầm ly rượu lên xem, càng nhìn sắc mặt càng không tốt.

"Queen, chất độc này là từ đâu mà có?"

"Hoa thì được trang trí khắp nhà hàng, rượu cũng là từ trong đó mà có. William Johnson muốn hạ độc toàn bộ người ở nơi này."

"Cái gì?!!! Lão già đó sao lại to gan như vậy, ông ta điên rồi à?"

"Có thể giải không?"

Hàn Viên Viên lắc đầu, "Mình từng nghe ông nội nói về loại độc này rồi, những nguyên liệu điều chế thuốc giải tìm kiếm không khó. Nhưng nếu thiếu một thứ lại không thể được, đó chính là thuốc dẫn. Nó sẽ được người hạ độc bỏ vào trong rượu, thuốc dẫn này là gì thì cũng chỉ có người hạ độc biết. Cho nên ngoài người đó ra không ai biết thuốc giải."

Mẫn Nguyệt trầm mặc, cùng lúc đó Vũ Điềm Điềm đứng bên cạnh bỗng nhiên ngã khuỵ xuống.

Mẫn Nguyệt hoảng hốt chạy đến đỡ cô, "Điềm Điềm, cậu làm sao vậy?"

"Mình thấy cả người không có sức, đầu cũng đau vô cùng. Nguyệt Nguyệt, mình rất khó chịu."

Hàn Viên Viên cau mày, xem xét gương mặt Vũ Điềm Điềm. "Đây chính là triệu chứng khi phát độc. Không đúng, rõ ràng độc này gần một giờ mới phát tác mà."

Mẫn Nguyệt suy nghĩ một chút liền đoán ra nguyên nhân, "Lúc nãy cậu uống rất nhiều rượu?"

Vũ Điềm Điềm nhẹ gật đầu, xưa nay cô vốn thích uống rượu, chuyện này cũng không lạ gì.

"Viên Viên, thật sự không có cách nào sao? Dùng máu mình có được không?" Thấy Điềm Điềm bị đau đến thế, cô rất đau lòng.

"Không có thuốc dẫn thì cho dù là máu của cậu cũng không thể trị hết được. Hơn nữa nhiều người như vậy máu của cậu làm sao cứu hết tất cả. Nhưng mình có cách làm nó phát tác chậm lại."

Hàn Viên Viên dứt lời liền lấy từ trên người ra một đống chai lọ, một chút lại lấy chai này đổ vào chai kia, một chút lại lấy thêm một viên thuốc khác bỏ chai nọ. Cuối cùng làm xong, Hàn Viên Viên trực tiếp đưa Vũ Điềm Điềm uống chất lỏng không tên trong bình.

Nhưng sau khi Vũ Điềm Điềm uống xong thì sắc mặt cũng đỡ hơn, không còn kêu đầu đau nữa.

Trái tim đang treo cao của Mẫn Nguyệt vừa đặt xuống thì bỗng nhiên nghe thấy một âm thanh chói tai.

"Đoàng! Đoàng! Đoàng!"

"Queen, đó là tiếng súng từ tầng 3!"

Mẫn Nguyệt đứng vọt dậy chạy vào trong.

Âu Thần!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui