Triệu Vương phủ
Bên trong phủ, Triệu Vương và Triệu Vương phi đang trò chuyện vui vẻ thì ngoài cửa có tiếng nói vọng vào:
"Phụ vương mẫu phi con về rồi!"
Trước khi tới đây cậu sớm đã thay một bộ y phục khác rồi, lúc cậu vào Triệu Vương và Triệu Vương phi còn chưa kịp để ý thì Long Dạ Triệt đã nhào thẳng vào lòng Triệu Vương phi rồi.
"Ân~ mẫu phi."
Triệu Vương phi hơi cong mày, bà xoa xoa đầu Long Dạ Triệt, nói:
"Già đầu rồi còn làm nũng."
"Thôi mà mẫu phi~"
"Thật chẳng ra làm sao cả!" Triệu Vương bên cạnh cậu mày nói.
Đáp lại Triệu Vương, Triệu Vương phi chỉ nhẹ nhàng nói:
"Vậy ai già hơn con trai tôi nhưng tính tình chẳng khác gì mấy."
"Ờ...!thì..."
"Trước khi phê phán người khác thì hay coi lại bản thân mình cái đi Triệu Vương gia."
Triệu Vương khóc thầm, mỗi lần ông nói Long Dạ Triệt là đều y như rằng bị lão bà nhà mình quở trách.
Triệu Vương phi để ý về tới đã được một lúc sao Long Dạ Triệt mãi cuối mặt, bà hỏi:
"Triệt Nhi, sao không ngước mặt lên?"
"Tại..."
"Có chuyện gì sao? Mau ngước mặt lên cho mẫu phi xem?"
Long Dạ Triệt chỉ đành ngước mặt lên.
Triệu Vương, Triệu Vương phi thất kinh khi thấy mặt mũi nhi tử mình bầm dập như vậy, Triệu Vương phi hỏi:
"Mặt con bị làm sao vậy?"
"Hôm nay con đi tới tửu lâu, lúc ra về con đã trả tiền rồi nhưng lại bị tiểu nhị lấy mất, hắn còn đổ tội lại cho con quỵt tiền.
Con nói cũng chẳng ai tin, kết quả là ông chủ cho người đánh con." Long Dạ Triệt vừa ấm ức vừa kể.
Triệu Vương phi hơi chua xót khi thấy con mình như vậy nhưng rồi bà lại nhớ ra gì đó hỏi tiếp:
"Lúc đó con không nói ra thân phận của mình sao?"
Triệu Vương nghe vậy giật bắn mình, ông lại thấy Long Dạ Triệt cười gian tà nhìn mình lại nhìn sang Triệu Vương phi đang rất nghiêm túc, trong lòng thấp thỏm không thôi.
Long Dạ Triệt được thế bày ra vẻ mặt đáng thương ấm ức kể lễ:
"Lúc đầu con cũng định nói nhưng mà nhớ lại lời phụ vương.
Phụ Vương nói con không được tự ý tiết lộ thân phận, nếu không...!nếu không...!hức...!sẽ cắt tiền tiêu vặt của con...!hức..."
Triệu Vương phi nghe vậy nhìn Triệu Vương bằng đôi mắt sắc lạnh.
Triệu Vương hơi nhăn mặt, ông nhìn Triệu Vương phi nói:
"Nương tử à, chuyện này..."
"Ông giỏi quá rồi đó! Tại ông mà hôm nay mặt Triệt Nhi ra như vậy đó! Còn ở đó có thời gian giải thích!" Triệu Vương phi quát.
Triệu Vương sợ hãi ôm chằm lấy Triệu Vương phi, cố giải thích:
"Nương tử đừng giận mà, ta chỉ là không muốn Triệt Nhi ỷ vào thân phận mà làm bữa thôi, nếu nàng muốn ta sẽ sai người đến tửu lâu đó sử lí là được.
Long Dạ Triệt bên cạnh cũng nói:
"Mẫu phi đừng trách phụ vương nữa, mọi chuyện dù sao cũng được giải quyết rồi."
"Hửm? Chẳng phải lúc nãy con nói chẳng ai tin con sao, con còn bị đám người đó đánh nữa mà?" Triệu Vương phi nói.
"Bình thường với tích cách của ngươi sẽ không để yên sao."
"Việc này là do ân nhân con sắp xếp, con không thể xen vào được."
"Ân nhân."
"Kìa, huynh ấy đó."
Long Dạ Triệt chỉ tay ra ngoài cửa, Sở Thiên Vũ đứng từ lúc nãy cho tới bây giờ nghe hết cũng nhìn thấy hết.
Y giờ mới đi vào bái kiến:
"Thần bái kiến vương gia, vương phi nương nương."
Triệu Vương bây giờ mới giật mình nhanh chóng điều chỉnh tư thế về lại chỗ ngồi, đáp:
"Ừm, miễn lễ đi."
"Tạ vương gia."
Triệu Vương phi nhìn kỹ khuôn mặt Sở Thiên Vũ một lúc rồi hỏi:
"Nhìn cậu rất quen, không biết đã từng gặp qua lúc nào?"
Chưa kịp để Sở Thiên Vũ trả lời thì Long Dạ Triệt đã lên tiếng giới thiệu:
"Huynh ấy lúc trước làm thì vệ của hoàng tỷ đó, trong đại hội là người đứng đầu ba cuộc thi lớn đó.
Lúc đó mẫu phi bệnh không đi nên không biết đó."
Triệu Vương phi nghe vậy kinh ngạc, bà nhìn qua Triệu Vương, nói:
"Nói vậy hiện giờ cậu ấy là..."
"Cậu ra hiện giờ là thiếu tự khanh của đại lý tự."
"Hóa ra là vậy, nhưng sao cậu lại có mặt ở đó."
"Vương phi đừng hiểu lầm, thần đang trong quá trình điều tra án nên mới ra ngoài thôi."
"Vậy cậu đến đây làm gì?" Triệu Vương hỏi.
"Là do con mời huynh ấy đến đây đó, dù sao cũng là ân nhân của con trai người mà."
Sở Thiên Vũ thấy vậy liền thi lễ nói:
"Thần đến đây là do thế tử gia mời, nếu đã gặp mặt hai vị rồi chắc cũng nên cáo từ."
"Ơ!" Long Dạ Triệt ngơ ngác.
Sở Thiên Vũ rời đi thì Triệu Vương bỗng cất tiếng:
"Khoan đã!"
Sở Thiên Vũ quay lại, hỏi:
"Vương gia còn việc gì?"
"Dù sao cậu cũng đã giúp đỡ nhi tử ta, để cậu trắng tay về cũng không phải lẽ.
Nếu như sau này có việc gì cần giúp đỡ hãy đến tìm bổn vương."
"Thần hiểu rồi, tạ vương gia."
Sở Thiên Vũ bước đi thì Long Dạ Triệt đã hoảng hốt chạy theo, nói:
"Khoan! Sở đại ca chờ ta!"
Bóng hai người đi khuất, Triệu Vương nhìn Triệu Vương, nói:
"Thiếp thấy cậu ấy rất nghiêm túc, chắc chỉ là vô tình."
"Ta biết, tuy không tiếp xúc nhiều nhưng con người tên tiểu tử đó công tư phân minh, mọi chuyện với hắn đều phải rõ ràng." Triệu Vương vừa nhấp nháp trà vừa nói.
"Thiếp vẫn còn một việc không hiểu.
Từ sau vụ việc đó trong đầu Thần Dương đã ghét đại lý tự nhưng tại sao cậu ấy có thể vào đại lý tự được vậy?"
"Chẳng có gì là khó cả, mọi thứ cậu ta làm đều xuất phát từ tài năng của cậu ta mà thôi."
"Ý chàng là cậu ấy vào đại lý tự là vì chuyện đó..."
"Hừ! Phải."
Triệu Vương phi trầm ngâm một lúc rồi lại nói:
"Thần Dương dù sao cũng là cháu gái chàng, chàng vốn đã đã biết rõ việc năm đó nhưng không muốn giúp con bé sao?"
"Đúng là ta biết tiểu Thần Dương không có làm nhưng không có chứng cứ thì làm được gì.
Người gây ra lại là thân thúc của nó."
Triệu Vương phi nghe vậy cũng chỉ biết thở dài, bà nói:
"Hoàng huynh quá trọng tình thâm rồi, ngay cả việc của nhi nữ huynh ấy mà huynh ấy còn không biết tới nữa."
"Hoàng huynh thời trẻ lêu lỏng, tâm tư huynh ấy lại không kính đảo, huynh ấy vốn không lo xa tới vậy đâu."
"Vậy giờ chàng tính sao?"
"Tên tiểu tử đó đã nói thẳng mục đích của hắn rồi, chỉ chờ đến lúc thích hợp thì sẽ đến tìm ta lần nữa thôi, không cần lo."
"Chàng tin tưởng cậu ấy tới vậy sao?"
Triệu Vương phẩy phẩy quạt trong tay, thỏng thả nói:
"Tên nhóc này ngoài mặt lạnh lùng nhưng bên trong lại rất tử tế, luôn định ra mục tiêu và ứng biến nhanh trong mọi tình huống, cho dù là lúc sinh tử.
Hoàng huynh xem ra chọn được tiểu tế giỏi giang rồi."
Triệu Vương phi cười cười, nói:"
"Tự hào quá! Làm như là mình mới là người chọn không bằng."
"Ta hiện giờ chỉ hận không có con gái, nếu mà có thì..."
"Muốn giống Nam Dương sao?"
Triệu Vương hơi sửng, nếu Triệu Vương phi không nhắc ông cũng quên mất Long Ninh Nguyệt, thở dài một tiếng rồi nói:
"Bỏ đi, không nhắc tới thì hơn."
...----------------...
Sở Thiên Vũ bên đây cũng thở phào vì rời khỏi được Triệu Vương phủ.
_ Tên Nhóc Long Dạ Triệt chẳng khác gì lão tam cả, dòng họ này gen mạnh.
Haizzz!
"Nè, sao rồi?"
_ Hửm!
Sở Thiên Vũ đang đi thì bỗng nghe được âm thanh lạ bên kia vách tường, y liền dùng kinh công bay lên mái nhà rồi nhanh chóng núp xuống để quan sát.
"Bên kia vách tường là hai người lạ mặt đang bàn về vụ việc nào đó, nôm na.
"Việc đó ngươi chắc chắn là được không?"
"Yên tâm, ta đã nói ta là thương nhân từ nơi khác tới muốn bàn việc làm ăn với bọn chúng, không cần lo."
"Ta vẫn cảm thấy không ổn."
"Đã bảo không cần lo rồi mà! Sau khi giao dịch xong thì đồ là của bọn chúng, có ai điều tra được thì cũng chỉ dính dáng đến chúng thôi."
"Thôi vậy, cứ theo ý ngươi."
Hai người nói xong rồi cũng rời nhưng chúng không biết chúng đã làm rơi một vật cúng chính là chứng cứ khiến chúng không thể chối toại sau này.
Sở Thiên Vũ liền nhảy xuống, y nhìn thấy tấm lệnh bài rơi trên đất liền tiến tới nhặt rồi ý bỗng cười nhẹ.
_ Đây, thật không ngờ Nam Vương là người cẩn thận nhưng cấp dưới của ông ta lại chẳng có tí cẩn trọng nào.
Trên tấm lệnh bài bằng gỗ khắc một chữ Nam, hàm ý chỉ là Nam Vương, vật chứng hiện y đã có, chỉ đợi kế hoạch của bọn chúng diễn ra nữa thôi.
_ Chỉ mong sau vụ này Thiên Lăng hoàng đế có thể cảnh giác được..