Yên Vy thấy Mộc Dung đã sờ sờ được một lúc thì hỏi:
"Nè, sao ngươi cứ nhìn chằm chằm chân ta hoài vậy?"
Mộc Dung bị gọi thì bừng tỉnh, cậu nói:
"Nô tài thấy bàn chân người có vết bầm."
"Chỉ có cánh tay ta mới là bỏng thôi, cái chân là do lúc cái nồi rơi thẳng xuống, nước sôi còn sót lại văng lên."
"Ra là vậy."
"Có vấn đề gì sao?"
"Chỉ là da người trắng quá, có mấy vết thương thì hơi tiếc."
Yên Vy nghe vậy thì bật cười, cô nói:
"Hóa ra là lần đầu nhìn thấy chân của nữ nhân sao, bảo sao lúc nãy hồn ngươi cứ bây đi đâu không."
"Không có."
Yên Vy cũng chẳng nói gì thêm nữa, bỗng cô thở dài khiến Mộc Dung chú ý, cậu hỏi:
"Hình như quận chúa có tâm sự?"
"Có nói ra ngươi cũng có giúp được đâu."
"Nhưng nô tài rất tò mò."
"Ba ngày nữa là sinh thần của a tỷ, ta là người phụ trách ngự thiện phòng.
Ngươi hiểu ta muốn nói gì mà."
"Cũng phải ha, quận chúa bị thương như vậy thì không thể nấu nướng được rồi."
Mộc Dung cười cười, Yên Vy thấy vậy liền cau mày, cô nói:
"Ngươi đang cười ta đó sao."
"Đâu có, thần nào dám cười người."
"Hừ! Xạo."
"Không gạt quận chúa, thuốc này có thể chữa lành vết thương nhanh, nếu tịnh dưỡng tốt thì từ đây tới sinh thần của Thần Dương công chúa có khả năng khỏi."
Yên Vy nghe vậy vui mừng, hí hửng nói:
"Thật sao?"
"Đương nhiên, nô tài dùng mạng để đảm bảo."
"Hừm! Nhưng nếu nó không có công dụng ngươi lại chạy mất thì sao? Bổn quận chúa biết đi đâu để tìm ngươi?"
"Vậy nô tài sẽ ở lại cho đến khi quận chúa khỏi, như vậy người không cần lo."
"Được, nhất ngôn cửu đỉnh."
"Nhất ngôn cửu đỉnh." Mộc Dung đáp.
Vậy là Mộc Dung ở lại chăm sóc da cho thương thế của Yên Vy đến khi cô lành.
Đúng như cậu nói sinh thần của Long Ninh Tuyết vừa tới Yên Vy cũng vừa khỏi, nên yến tiệc cũng được giao lại cho cô.
Yên Vy lo xong xuôi mọi chuyện cũng vận y đến yến tiệc.
Được một lúc Thần đế lại nhắc đến chuyện Long làm cho Long Ninh Tuyết khó xử, khi này Yên Vy cũng lo lắng thay nàng.
Thật không ngờ Sở Thiên Vũ một thân hồng y đi vào giải vây giúp nàng, khi cô nhìn thấy Sở Thiên Vũ cũng trầm trồ kinh động bởi vẻ đẹp của y.
Sở Thiên Vũ mời Long Ninh Tuyết múa kiếm, hai người như uyên ương định sẵng, điều múa đẹp đến vô cùng khiến cho người khác ngưỡng mộ.
Yên Vy cũng bất giác nhìn về phía Mộc Dung, vừa ngay lúc này Mộc Dung cũng nhìn cô thế là tạo cho hai người khung cảnh ngại ngùng vô tả.
Sau yến tiệc một ngày, Yên Vy lúc nhìn thấy Long Ninh Tuyết vui vẻ giới thiệu Sở Thiên Vũ cũng không có hảo cảm gì mấy, đơn giản là vì cô nghỉ Sở Thiên Vũ dùng nhan sắc quyến rũ a tỷ mình nhưng cô đã sai.
Sau khi Long Ninh Tuyết mất tích, lúc mà cô tới nơi đã thấy Sở Thiên Vũ một thân đẫm máu lại thấy Long Ninh Tuyết rơi lệ.
Có lẽ lúc đó Yên Vy đã thật sự biết yêu là gì.
Mộc Dung gần đó thấy cô bất an cũng nhanh chóng đi tới an ủi.
Từ ngày đó trở đi Yên Vy không còn tránh né hay kiếm cớ trả đũa Mộc Dung nữa, cô đã vào giai đoạn tương tư mất rồi.
Tránh được một lúc làm sao tránh được một đời, cố tránh mặt cũng sẽ gặp nhau.
Lần vô tình gặp nhau ở ngự hoa viên ở tối nay lại chính là bức hoạch trong tình yêu của họ.
Kể từ sau lần đó trong đầu Yên Vy không nghĩ tới cảnh Sở Thiên Vũ hy sinh vì Long Ninh Tuyết, lại nhớ tới Mộc Dung bèn quyết định đi dạo ngự hoa viên cho khuây khoả.
Mộc Dung cũng tương tự, cậu không ngủ được liền muốn đi tới ngự hoa viên, nơi khiến cậu rung động trước Yên Vy, ai dè lại bắt gặp Yên Vy đang nghịch nước dưới hồ.
Trong lòng sinh lo lắng liền nhanh chóng đi tới, nói:
"Quận chúa nghịch nước kẻo cảm lạnh."
Yên Vy giật mình, cô nhìn lại thì thấy Mộc Dung, khuôn mặt cậu nghiêm túc đến lạ cũng liền nhanh chóng thu tay đứng lên, cô hỏi:
"Sao ngươi lại ở đây?'
"Nô tài không ở đây sao bắt được quận chúa lại đang trẻ con nghịch nước."
"Ngươi!"
"Quận chúa có mắng nô tài cũng đành chịu, nếu người không mau về không khéo lại cảm lạnh."
"Cần ngươi lo sao." Yên Vy bất mãn.
Mộc Dung hiểu ý, bèn nói:
"Quận chúa không biết lại giận ai rồi?"
"Không có gì?"
"Nô tài không ngốc, đoán mò tâm ý của chủ tử, đúng hay không nằm ở quận chúa."
Yên Vy cười cười, nói nhỏ:
"Ngươi mà không ngốc."
"Hửm?"
"Không có gì, ngươi về đi."
"Không được, quận chúa còn đang đây, nô tài không yên tâm về được."
"Nếu vậy ngươi cõng ta về đi?"
"Hả?"
"Sao? Chẳng phải ngươi nói không yên tâm sao.
Vậy ngươi cõng bổn quận chúa về đi."
"Nhưng..."
"Không thì ngươi cứ việc về trước, để mặc ta." Yên Vy trẻ con nói.
Mộc Dung chán nản.
Quay người đưa lưng cho Yên Vy.
Yên Vy cười cười rồi nhanh chóng leo lên lưng cậu.
Hai người vừa đi vừa tâm sự.
Mộc Dung cũng dần không giấu được biểu cảm trên gương mặt mình, ngại ngùng nhìn sang chỗ khác.
...----------------...
Chiêu Ninh Cung
Mộc Dung cõng Yên Vy đến tận tẩm điện của cô.
Lúc ra tới cửa Mộc Dung, cô nói:
"Tiểu Mộc, lại đây."
"Hửm?" Mộc Dung khó hiểu, cô vẫn tiếp tục nói:
"Lại đây."
"Ờ."
"Gần chút nữa."
"Vậy được chưa quận..."
"Chụt!"
"( 。・//ε//・。)" Mộc Dung ngỡ ngàng không hiểu chuyện gì thì Yên Vy lại nói:
"Tiểu Mộc, mai gặp lại."
"Rầm!"
Cánh cửa đóng lại bỏ lại Mộc Dung chết chơi, phải mất một lúc cậu mới hoàn hồn nhận ra là Yên Vy chủ động hơn mình.
Tim Mộc Dung cũng bất giác đập nhanh và liên hồi.
Bên trong Yên Vy có khác gì đâu, cô dựa sát vào cánh cửa xiết chặt lấy ngực mình, tim đập liên hồi, đã vậy lại còn chủ động hôn Mộc Dung nữa.
Yên Vy lắc đầu tự trấn an mình.
Tình yêu cứ thế dần dần lớn nhưng Mộc Dung lại kìm không thổ lộ khiến cho Yên Vy cứ chờ đợi, cho đến một ngày chính cô cũng phải mở miệng trước.
Yên Vy thức từ sớm chuẩn bị tại Chiêu Ninh Cung rồi lật đật đi tìm Mộc Dung, vừa hay lại gặp cậu liền vui vẻ, nói:
"Tiểu Mộc!"
Mộc Dung nghe tiếng Yên Vy gọi lại vội vàng tránh né, may là Yên Vy đuổi kịp giữ chặt lấy tay của Mộc Dung, nói:
"Tiểu Mộc, chàng rảnh không?"
Mộc Dung xiết chặt tay, quay người lại, cung kính với Yên Vy, cậu nói:
"Quận chúa, nô tài còn có việc.
Hiện tại không có thời gian."
"Không giờ lại được tới chỗ ta chơi một chút được sao?"
"Quận chúa nói quá, nô tài làm sai xứng để người bận tâm."
"Chàng nói vậy là sao? Chẳng phải lúc trước vẫn còn vui vẻ đến chỗ ta sao?"
Mộc Dung lùi lại, nói:
"Lúc trước khác, bây giờ lại khác.
Quận chúa không thể đánh đồng được."
"Chàng là có ý gì?" Tâm trạng Yên Vy dâng đi xuống.
"Lệnh của chủ tử phận nô tài không thể từ, nhưng không thể lầm thành tình yêu nam nữ được."
"Chàng nói vậy ý là nơi ta trẻ con không phân biệt được giữa yêu thích mà tình yêu sao?!" Khoé mi Yên Vy hơi động.
"Quận chúa, nô tài thật sự không xứng để nhận được tình yêu của người."
"Lúc trước chẳng phải chàng luôn nói thích ta sao? Giờ lại muốn đổi trắng thay đen."
Mộc Dung cố nén xúc động, nói:
"Vy Nhi, ta thừa nhận, ta thừa nhận là ta yêu nàng, nàng luôn ngự trị trong tim ta.
Nhưng...!nhưng ta không có thân phận càng không có địa vị, chỗ đứng nào cả, làm sao có thể bảo toàn cho nàng.
Vy Nhi, nàng bên suy nghĩ lại đi."
Con ngươi cô dãn ra cũng thêm phần long lanh, tình yêu của cô dành cho Mộc Dung vậy mà hôm nay Mộc Dung nói bỏ là bỏ.
Cô tức giận, nói:
"Ngươi là đồ thái giám chết tiệt, làm mất nhã hứng của ta!"
Mộc Dung nắm tay, nói:
"Vy Nhi...ta xin lỗi."
"Hay cho câu xin lỗi, rốt cuộc trong lòng ngươi ta chẳng là gì cả.
Ta hận ngươi!"
Yên Vy nói rồi giận dữ bỏ đi mặc cho Mộc Dung đứng đó, ánh mắt cậu có chút buồn bã tiếc nuối.
...----------------...
Yên Vy vừa giận lại vừa buồn Mộc Dung bỏ về nhốt mình trong phòng.
May mà nhờ những lời khuyên của Long Ninh Tuyết cũng đã giúp cô hiểu ra phần nào về lí do Mộc Dung nói vậy.
Mộc Dung sau khi nhận được lời khuyên từ Long Dạ Trạch cùng biết mình đã quá đáng liền nhờ họ giúp mình hẹn Yên Vy ra.
Vẫn khung cảnh đó, chỉ khác lần này người đứng chờ là Mộc Dung chứ không phải Yên Vy.
Yên Vy được hẹn trong lòng vui mừng khôn xiết nhưng vẫn cố tỏ ra cứng rắn, cô nói:
"Tìm ta có việc gì?"
"Vy Nhi, cho ta xin lỗi."
"Ngươi thì có lỗi gì chứ.
Lỗi là do bổn quận chúa tự đa tình yêu sai người." Yên Vy quay đầu sang chỗ khác không thèm liếc Mộc Dung làm cậu nghĩ mình thật sự làm cho cô giận rồi.
"Vy Nhi, nàng giận ta sao?" Mộc Dung ủ rũ.
Yên Vy không trả lời Mộc Dung lại nói tiếp:
"Vy Nhi, chuyện lần trước là ta nghĩ không chú đáo khiến nàng giận, đừng trách ta được không?"
"Ta hứa, sau này không làm nàng giận nữa, đi mà Vy Nhi."
Mộc Dung hết lời Yên Vy mới chịu nhìn cậu một cái, lòng vui sướng vậy mà bên ngồi cứ ngoan cố cứng đầu.
Cô nhìn Mộc Dung năn nỉ hết lời cũng không muốn trách lại muốn gì hình tượng, bèn nói:
"Khụ! Làm sao bổn quận chúa tin được đây.
Lỡ ngày nào ngươi chạy mất thì sao?"
Mộc Dung vui mừng ôm lấy Yên Vy, nũng nịu nói:
"Làm sao có thể, ta lúc nào cũng ở bên cạnh quan chúa, nếu nàng sợ cứ việc xích ta lại là được."
"Thật sao?"
"Thật." Mộc Dung khẳng định.
"Đây là chàng nói, không nuốt lời."
"Không nuốt lời."
"Ưm.".