Mai Mắn Ba Đời

BGM: Pháo hoa ở Vân thôn - Khâu Hữu Câu, Màn Thầu

16. Nhẫn

Hai người đồng thời lùi một bước so với đối phương. Hạ Thương Vũ chỉ Tiêu Chiến trước, "Nội quỷ đây rồi! Mau loại cậu ta đi!"

Tiêu Chiến cười lắc đầu: "Hạ lão sư đóng vai ác thì đừng cáo trạng trước thế chứ."

"Tôi là người tốt, bây giờ đèn đỏ, thế nên nhất định cậu là nội quỷ!"

"Tôi cũng là người tốt. Hơn nữa từ sáng đến giờ tôi chưa từng được đạo diễn gọi riêng ra lần nào," Tiêu Chiến chỉ phía sau, "Vương Nhất Bác có thể làm chứng."
2

Vương Nhất Bác lập tức gật đầu: "Anh ấy nói đúng."

Hai cô gái bắt đầu cân nhắc, cảnh giác nhìn Hạ Thương Vũ, anh lại cãi: "Nói không chừng cả hai người các cậu đều là quỷ ấy, chẳng qua đang giúp nhau thôi."

Vương Nhất Bác cười nói: "Tôi thật sự không phải, nội quỷ thì sao lại đòi kiểm tra đầu tiên chứ?"

"Không sai." Phó Thục Trinh nói tiếp: "Hơn nữa Nhất Bác lão sư muốn kiểm tra với Tiêu lão sư, nếu hai người bọn họ đều là nội quỷ thì đây sẽ là một cơ hội tốt để xoá bỏ hiềm nghi, bởi vì đèn xanh có thể khiến mọi người nới lỏng cảnh giác. Nhưng Tiêu lão sư lựa chọn kiểm tra với anh, nếu anh ấy là quỷ thì chắc sẽ không tự tin thế chứ?"

Trải qua tập thoát khỏi mật thật, Điền Thuần đã cảm thấy phục sát đất với Phó Thục Trinh, nghe đối phương nói thế, không khỏi cảm thấy nói có sách mách có chứng khiến người ta tin tưởng, lập tức cười hehe hai tiếng, "Hạ lão sư có hiềm nghi rất lớn đấy nhé."

Hạ Thương Vũ bất đắc dĩ buông tay, "Thế nên mọi người muốn chọn tôi à?"

"Để đề phòng thì vòng một chúng ta không bầu, dù sao cũng có tận 5 vòng, chúng ta chỉ cần tìm ra 2 nội quỷ thôi," Tiêu Chiến nói, "Kết hợp hai lần kiểm tra rồi hẵng quyết định bầu ai."

Mọi người tỏ vẻ nhất trí, vì thế lựa chọn bỏ, nhận tấm thẻ nhiệm vụ mới.

Tấm card thứ 2 viết: Trong rừng mưa nhiệt đới có một loại cảnh quan kỳ lạ được gọi là "hiện tượng thực vật treo cổ", xin hãy tìm một loại thực vật treo cổ thời kỳ cuối trong vườn.

"À cái này tôi biết." Phó Thục Trinh nói, "Chính là một loại cây mây, sống phụ sinh trên thân đại thụ, sau đó càng quấn càng chặt, cuối cùng 'giết chết' đại thụ, chiếm lĩnh vị trí của cây ban đầu, cũng có thể sử dụng xác cây rất lâu."
1

Điền Thuần nghe xong, ánh mắt cũng sáng lấp lánh, như học sinh nhìn thấy cô giáo xinh đẹp, "Sao Thục Trinh của chúng ta cái gì cũng biết thế, quá giỏi!"

Tiêu Chiến thuộc dạng học sinh xuất sắc luôn có nhiều câu hỏi, "Thế nên cuối cùng cây bị treo cổ sao? Như người treo cổ trên xà á?"

"Hẳn là vậy," Phó Thục Trinh nói, "Thực vật bị treo cổ ở thời kì cuối gần như đã bị che phủ hết, không được tiếp xúc với ánh mặt trời thì đương nhiên sẽ chết."

"Cây thiếu chất dinh dương nên mới chết." Vương Nhất Bác bổ sung nói, "Thực vật treo cổ hai đầu đều dài, chui xuống đất, cuốn lấy rễ cây, tranh giành chất dinh dưỡng và nước. Đi lên trên thì bao quanh thân cây, giành ánh mặt trời. Tất cả tài nguyên sinh trưởng đều bị cướp, thế nên cây mới chết."
2

"Thì ra là thế." Tiêu Chiến cười nói: "Cảm ơn Nhất Bác lão sư phổ cập khoa học."

Vương Nhất Bác được khen hơi xấu hổ, thấp giọng nói: "Em cũng xem trong sách bản đồ Tây Song Bản Nạp trên máy bay mới biết..."

Điền Thuần rất không phục, "Thục Trinh cũng không nói sai, chỉ là không giải thích rõ ràng tỉ mỉ thôi."

Hạ thương Vũ bất lực trợn mắt, "Nhiệm vụ tâng bốc với tình nồng ý mật đều là của người khác rồi, tôi không có gì cả."
2

"Hạ lão sư tôi khuyên anh yên tĩnh đi nhé." Điền Thuần uy hiếp nói, "Vòng tiếp theo mà anh còn là đèn đỏ nữa thì chắc chắn sẽ bị loại."
2

Hạ Thương Vũ:...

Khu phía tây là vườn cây, cảnh quan rừng mưa ở phía đông, mọi người vừa đi vừa nói đến chỗ ngăn cách khu đông tây, sau đó ngồi xe điện đến khu đông cây cối rậm rạp. Vừa đi một lúc đã phát hiện ra một cái cây bị dây cuốn không nhìn ra thân gốc.

Lúc chụp ảnh Điền Thuần đứng cạnh hỏi: "Vòng này để ai đi kiểm tra với Hạ lão sư đây?"

"Để tôi đi." Phó Thục Trinh nói, "Nhưng tiền đề là mọi người phải tin tưởng tôi."

"Tôi tin em nhất rồi đấy!" Điền Thuần thề thốt son sắt, "Em chính là tiểu tiên nữ không biết nói dối!" (đẩy thuyền đẩy thuyền =))))
4

Phó Thục Trinh hôn gió cảm ơn cô, sau đó kéo Hạ Thương Vũ lên bục kiểm tra.

Quả nhiên lại là đèn đỏ.

Hạ Thương Vũ kêu trời gọi đất oan như Đậu Nga: "Trời ơi Thục Trinh cũng là nội quỷ!! Thật sự không phải tôi đâu!!"
2

Phó Thục Trinh bất đắc dĩ, buồn cười mà nhìn anh, "Hạ lão sư hôm nay diễn hơn quá đấy."

Cho dù Hạ Thương Vũ có dùng mọi cách biện giải muôn vàn kháng nghị thì cuối cùng vẫn bị nhóm tâng bốc nhau và nhóm tình nồng loại mất. Dựa theo quy tắc, người bị loại sẽ không công bố thân phận, thế nên khi Hạ lão sư đầy bi phẫn bị kéo lên xe điện đưa đi, Tiêu Chiến cười nói: "Đã cut rồi mà Hạ lão sư còn diễn." Điền Thuần cũng nói: "Chắc ổng muốn mê hoặc chúng ta để giữ lại đồng đội kia thôi."
8

Nhiệm vụ thứ ba hơi tốn thời gian, yêu cầu dùng điện thoại của kim chủ baba dùng công năng tự động tìm ra "thác nước", nhưng trong rừng mưa nhiệt đới thì lấy đâu ra thác nước? Mọi người đi rất lâu mới tìm thấy hai cây treo cổ khác nữa, bởi vì ở rất gần nhau, nhìn chính diện, dây leo màu xám trên thân chúng cong cong rất giống thác nước.

Sau khi nhiệm vụ thành công, mọi người đi đã mệt liền ngồi trên tảng đá quyết định đối tượng kiểm tra.

Điền Thuần nói: "Trước mắt đã biết Tiêu lão sư và Thục Trinh là người tốt, tôi cũng là người tốt, thế nên chỉ còn lại một người xấu, haha, đã rõ ràng rồi."

Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến ngồi tựa lưng vào nhau, lúc này cười nói: "Tôi mới là người tốt. Chị thì chưa chắc."

"Là thật hay giả, thử phát là biết thôi?" Điền Thuần chỉ chỉ Tiêu Chiến, "Hai người nhà cậu lên kiểm tra đi."

Vương Nhất Bác lộ ra ý cười, Tiêu Chiến cũng không nhịn được muốn cười, mãi đến khi nhân viên báo đèn đỏ, bọn họ không những không dừng lại, ngược lại còn cười to hơn, Vương Nhất Bác không nói tiếng nào cúi đầu cười, tuy là cười đến đỏ cả mặt rồi, Tiêu Chiến cũng vẫn cố nói: "Vương lão sư không biết nói dối đâu, bại lộ rõ quá rồi."

Điền Thuần không đồng ý, "Vương Nhất Bác còn diễn cả vai phản diện chính rồi, thân phận thay đổi xoành xoạch, sao lại không biết nói dối được? Cậu ấy không muốn nói dối với anh thôi." Lời tuy là thế, cô lại vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi một câu: "Vương Nhất Bác rốt cuộc cậu có phải nội quỷ không?"

Cậu thanh niên nghẹn cười lắc đầu, "Tôi không phải."

"Cậu giả quá đi." Điền Thuần ghét bỏ, "Trình độ này mà đi thử vai là bị loại ngay đấy."

Cuối cùng đương nhiên Vương Nhất Bác bị loại. Còn lại ba người mang theo tâm tình thắng cuộc, tiếp tục hoàn thành hai nhiệm vụ cuối cùng, lần lượt là tìm thấy cây cao hơn 70m và một đoá hoa màu đen hiếm có tên là vuốt râu hùm.
1

Sau khi kết thúc, bọn họ được xe thăm quan đưa về khu du lịch ở phía tây, tổ tiết mục đã chuẩn bị cơm trưa xong, tuy là mọi người đói bụng, nhưng vẫn rất quan tâm đến kết quả trò chơi. Điền Thuần xoa cẳng chân mỏi nhức nói: "Đạo diễn mau công bố đi, người tốt thắng đúng không?"

Đạo diễn nhìn cô cười: "Chúc mừng Thuần Thuần..."

Điền Thuần lập tức đứng lên hoan hô, còn vỗ tay mạnh hơn cả Phó Thục Trinh và Tiêu Chiến, "Người ở lại đến cuối cùng mãi mãi là người tốt."

"... Bạn là người tốt duy nhất còn sống."
5

Lúm đồng tiền như hoa của Điền Thuần cứng ngắc như màn hình TV bị ấn dừng, Vương Nhất Bác úp đầu lên bàn cười như điên, Hạ Thương Vũ vẻ mặt tâm như tro tàn: "Ngốc bạch ngọt còn mỗi phần ngọt, tôi không đỡ được, khổ lắm rồi!"
2

Điền Thuần xoay người nhìn về phía Phó Thục Trinh, bị đối phương ôm eo làm nũng: "Chị, em sai rồi! Nhưng từ đầu đến cuối em có bảo em là người tốt đâu..."
1

"Là tôi sai chứ gì?" Điền Thuần hung hăng nhéo mặt cô, "Tôi đã tin em đến mức nào? Hai lượt sau còn không thèm kiểm tra!"
1

"Em sai em sai!!"

Điền Thuần căm giận nhìn đồng đội mình.

"Đừng nhìn tôi." Hạ Thương Vũ nói, "Nói thế nào em cũng không tin, nội tâm tôi đã chịu một vạn điểm bạo kích rồi."
2

"Đừng nhìn tôi." Vương Nhất Bác cũng nói, "Tôi cũng nói tôi là người tốt mà."

"Cậu im miệng!" Người sống sót phẫn nộ cáo trạng với đạo diễn: "Bạn học Vương Nhất Bác thả nước ra cả thái bình dương luôn rồi! Vì để Tiêu lão sư thắng mà cố ý làm tôi hiểu lầm! Chương trình của chúng ta có phải cần thêm một quy định công bằng nữa không, cái đôi người này chơi là cấm được yểm trợ nhau nhé, không thì phải hôn nhau một trăm cái trước mặt mọi người bồi thường cho đám cún độc thân chúng tôi đi!"
1

Hạ Thương Vũ yên lặng nhấc tay: "Thần tán thành."
1

Ồn ào xôn xao ăn xong bữa cơm, mọi người về các phòng nghỉ ngơi, buổi chiều không có lịch quay, đợi đến tối bọn họ sẽ vào rừng mưa theo hướng dẫn viên, đi tìm một vài cảnh quan kỳ diệu và động vật nhỏ mà ban ngày không nhìn thấy.

Tiêu Chiến để ý cậu thanh niên vẫn luôn gãi sau lưng, "Làm sao thế?" Anh hỏi, "Bị đốt à?"

"Hình như thế." Vương Nhất Bác đáp, "Có hơi ngứa."

"Anh mang thuốc mỡ, lát về bôi cho em nhé."

"Bên này còn nhiều côn trùng hơn ở Quý Châu nhiều, buổi tối trước khi ra ngoài tốt nhất là xịt một ít thuốc chống muỗi."

"Được."

Cả buổi sáng đi dưới nắng, đổ không ít mồ hôi. Sau khi về phòng hai người lần lượt tắm rửa thay quần áo sạch sẽ, lúc Tiêu Chiến từ phòng tắm ra vừa vặn thấy Tiểu Mã rời đi, mà Vương Nhất Bác thì đang nghiên cứu cái túi giấy trong tay.

"Tiểu Mã đến đưa đồ à?" Tiêu Chiến không quá để tâm đến nhãn hiệu trang sức nhưng mà cũng nhận ra cái logo nổi tiếng trên túi giấy, "Vương lão sư mua trang sức mới à?"

Cậu thanh niên rũ đầu hàm hồ đáp, tay để đó không biết có nên lấy đồ ra không, lại hỏi: "Để tặng người ta."

Tiêu Chiến nhận ra những vấn đề còn lại thì không nên hỏi, ví dụ như tặng ai, ví dụ như vì sao lại tặng, lại ví dụ như vì sao người khác thì được nhận trang sức, còn mình thì còn chẳng có cả nhẫn kết hôn. Anh chỉ cười cười, lấy thuốc mỡ đã chuẩn bị sẵn ra: "Lại đây, anh bôi thuốc cho em."
1

Vương Nhất Bác ngoan ngoãn đi tới, quay lưng với anh, Tiêu Chiến vén vạt áo của cậu lên, quả nhiên thấy một mảng đỏ ở gần eo.

"Hơi giống dị ứng, có chỗ nào ngứa nữa không?"

Cậu thanh niên lắc đầu nói: "Không có."

"Thế thì cứ thử bôi cái này trước xem, nếu không hiệu quả thì bảo anh."

"Ừm."

Anh cẩn thận bôi đều thuốc lên chỗ sưng đỏ, vừa bôi vừa hỏi: "Em phát hiện ra anh là nội quỷ từ lúc nào thế?"

"Ngay từ đầu đã phát hiện ra rồi."

"Không phải chứ?" Tiêu Chiến cười nói: "Kỹ thuật diễn của anh kém thế sao?"

"Kỹ thuật diễn không thành vấn đề, nhưng mà cách nói chuyện thì lộ."

"Hả?"

Giọng cậu thanh niên mềm mại, mang theo ý cười nhẹ, "Hạ lão sư nói anh ấy là người tốt, anh nói 'tôi cũng là người tốt'. Lúc ấy các anh nhận được đèn đỏ, đã chứng minh là thân phận hai người khác nhau rồi, nếu anh thật sự là người tốt, biết được anh ấy nói dối, thì sẽ không dùng chữ 'cũng' này, mà phải nói là 'tôi mới là người tốt'."
3

Tiêu Chiến cẩn thận cân nhắc chốc lát, chậm chạp nhận ra: "Hình như là thế thật... Em giỏi quá, anh chẳng phát hiện ra có chỗ nào không đúng cả."

"Anh phải bỏ công sức che giấu thân phận, đương nhiên không thể chu đáo mọi mặt được rồi. Chắc Phó Thục Trinh cũng cảm giác được nên lần sau cô ấy mới chủ động kiểm tra với Hạ lão sư, là để giúp anh."
1

"Còn tưởng mình che giấu cũng khá tốt chứ, không ngờ lại lòi ra sớm thế." Tiêu Chiến thở dài, buông vạt áo cậu xuống, "Được rồi."

"Cảm ơn." Cậu thanh niên quay người lại, mu bàn tay úp sau người, cười nói: "Nhưng anh vẫn thắng mà."

Tiêu Chiến cúi đầu đóng thuốc mỡ lại, nói: "Cảm ơn Vương lão sư đã nương tay."

"Không vui à?"

"Đâu có, thắng đương nhiên là vui." Anh đi cất thuốc mỡ lại vào cái túi nhỏ, vừa mới quay người lại liền thấy người nọ đưa một tay ra, cùng lúc đó, có thứ gì lọt vào mắt anh.

Tiêu Chiến nhìn chăm chú, trong lòng bàn tay cậu là hai chiếc nhẫn màu bạc, một dày một mảnh.

Anh mờ mịt ngẩng đầu, chạm phải một đôi mắt dịu dàng mà sáng ngời, đôi con ngươi của cậu thanh niên dưới ánh mặt trời hiện ra màu hổ phách, giống như hồ nước thanh tịnh, thuỷ tinh trong suốt, lại càng giống sự phức tạp sâu đậm mà giản đơn và trăm ngàn tiếng nói tĩnh lặng.
4

"Em đã mua nhẫn xong rồi, trước đó không hỏi ý kiến của anh, hy vọng là anh sẽ thích."

Mặt anh nóng lên, không tự chủ mà cúi đầu, cầm lấy cái dày hơn.

Vương Nhất Bác: "... Đó là của em."
9

"Ò..." Anh vội vàng bỏ xuống, cầm lấy cái còn lại, nhanh chóng phát hiện mặt trong nhẫn có khắc một chữ Yibo bằng tiếng anh rất nhỏ.

"Vì sao lại khắc chữ..." Anh lén nhìn cái trên tay cậu thanh niên, quả nhiên bên trong cũng có khắc chữ "Zhan" của mình, bên cạnh còn có một cái chấm nhỏ, "Khắc chữ rồi... sau này không thể đưa cho người khác được nữa nhỉ?"

Vương Nhất Bác cười cười, dường như bất đắc dĩ, "Em không định đưa cho người khác nữa."
4

Những lời này nhẹ nhàng mà dứt khoát, khiến người ta nghe mà lòng vui vẻ, Tiêu Chiến đeo nhẫn lên ngón áp út, không lớn không nhỏ, vừa vặn.

Anh không khỏi kinh ngạc cảm thán: "Sao em biết được cỡ ngón tay của anh?"

"Lần trước ở Quý Châu, lén đo lúc anh ngủ đấy." Cậu thanh niên mắt sáng ngời mà nhìn anh, "Anh đeo cho em được không?"
1

Đương nhiên là được, nhưng anh không biết vì sao tim mình đập rất nhanh, chỉ có thể không ngừng tìm chuyện để nói.

"Mắt nhìn của Nhất Bác lão sư tốt thật đấy, cái nhẫn này nhìn đã thấy rất cao cấp rồi."

"Anh thích là được."

"Đắt đúng không?"

"Không đắt." Vương Nhất Bác nói đại khái con số, "Đắt quá không mua được."

"Vậy là được rồi." Anh đeo nhẫn cho cậu thanh niên xong, lại nhìn cái của mình, "Đắt thế làm gì đâu? Như thế này là tốt rồi."

Vương Nhất Bác không nói gì, Tiêu Chiến chỉ cảm thấy ánh mắt nóng rực kia như nướng chín chính mình, anh liều mạng nghĩ mình hẳn nên nói gì đó, nhưng tim đập nhanh quá khiến anh không nghĩ nổi, cuối cùng chỉ có thể tức tối hỏi: "Em cứ nhìn anh thế làm gì?"
5

Tầm mắt của cậu thanh niên rời khỏi môi anh, trở về phía đôi mắt, lại đến gần một chút, thấp giọng hỏi: "Trao đổi nhẫn xong thì phải làm gì?"
12

Tiêu Chiến khẽ giật mình, bên tai có tiếng gào thét, anh muốn lui về sau, nhưng cơ thể lại từ chối hành động, giữa lúc hoảng loạn căng thẳng, chợt có thứ gì loé lên trong đầu, "Aiya", anh nói, "Anh có một câu hỏi."

Cậu thanh niên không hề bị anh doạ, vẫn đứng đó, hơi buồn cười mà nhìn anh, "Anh hỏi đi."

"Trên nhẫn của em có khắc Zhan, vì sao phía sau lại có cái chấm?" Tiêu Chiến lo lắng sốt ruột nói: "Liệu có phải lỗi gì không?"

Vương Nhất Bác lắc đầu, "Không phải lỗi, là một thứ mà em rất thích..." Khí âm trầm thấp như một cách mê hoặc, thế nên khi cậu thanh niên vươn tay về phía anh, Tiêu Chiến cũng hoàn toàn không động đậy, mãi đến khi lòng bàn tay ấm áp chạm vào môi dưới của anh, mãi đến khi bàn tay khớp xương rõ ràng hữu lực ấy nhẹ nhàng nắm lấy hàm dưới của anh...

Đôi con ngươi màu hổ phách ấy lại một lần nữa đối diện với anh, là lần cuối cùng cho anh cơ hội cự tuyệt.

Mà trước sau anh vẫn không động đậy, trong tai không ngừng vang lên tiếng máu sôi sùng sục, Tiêu Chiến nắm chặt lòng bàn tay, sờ đến cái nhẫn trên ngón áp út, vẫn không di chuyển.

... Mãi đến đi người đối diện cúi người xuống, mãi đến khi hơi thở của cậu thanh niên như che trời lấp đất bao lấy, mãi đến khi trên môi cảm nhận được sự ấm áp mềm mại, đầu tiên là cẩn thận dừng lại ở dưới môi, rồi cứ thể lên trên, quyết tâm chiếm cứ toàn bộ lãnh địa.
2

Trước khi tất cả thanh âm trên thế giới biến mất, anh nhắm mắt lại.

________________

Hôn dồiiiiiiiiii
23


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui