26. So chiêu
Liên tiếp ba ngày Vương Nhất Kiều đều bị mời đến Cục cảnh sát uống trà, hai câu lạc bộ của hắn đều bị người tố cáo là cung cấp hoạt động tình dục và hối lộ, có mấy vị khách quen còn bị công an bắt ngay tại trận, mang về đồn luôn, người nhà phải tốn bao công sức mới vớt bọn họ ra ngoài được.
Chuyện này thì thôi cũng xong, đám khách quen đó hầu như đều là công tử thiếu gia nhà có tiền, đã quen chơi bời đàn đúm ở ngoài rồi, cá mè một lứa với Vương Nhất Kiều cả thôi, chỉ là anh em giữ gìn tình cảm bằng việc trao đổi lợi ích, không ngờ lại bị lôi vào cục cảnh sát, mất mặt cha mẹ thì cũng thôi đi, lại còn bị khoá thẻ cấm túc ở nhà. Cùng lúc đó, trong giới truyền tin nói Vương Nhất Kiều bị phía phòng chống mại dâm để mắt đến, chuẩn bị săn chim, nhóm công tử ca vì bảo vệ chim nhà mình nên đương nhiên không dám đi nữa, trong một đêm mà cả cái câu lạc bộ suy tàn, đi đến bước đường gái còn nhiều hơn cả khách.
Chỉ là, hoạ vô đơn chí, người của cục cảnh sát chân trước vừa mới lục soát xong rời đi, người của cục thuế đã đến, nói là có người dùng danh tính thật báo cáo hắn trốn thuế, số tiền lên đến hàng trăm vạn, thế nên yêu cầu kiểm tra tất cả hoá đơn trong vòng một năm nay để làm bằng chứng.
Vì thế câu lạc bộ xa hoa truỵ lạc hàng đêm hoàn toàn đóng cửa, Vương Nhất Kiều nhận lệnh cưỡng chế không được rời khỏi thành phố, chờ hầu toà bất cứ lúc nào. Chuyện tiền nong của câu lạc bộ thế nào lòng hắn biết rõ, tự biết muốn qua cửa này thì phải chuẩn bị đủ tiền, tốt nhất là nhờ đến một ít quan hệ. Theo lệ thường, hắn gọi cho bác cả nhà mình cầu cứu, không ngờ điện thoại lại không kết nối được, hỏi bố mới biết Vương Tranh đã lên du thuyền, trên biển không có tín hiệu, đành phải phải phủ phục cầu xin Vương Nhất Bác, kết quả mới nói được một nửa đối phương đã cúp mất, gọi qua lần nữa thì đã bị block.
1
Vương Nhất Kiều nghẹn một cục trong cổ họng, đứng trước cửa cục cảnh sát hứng gió. Thật ra người có năng lực hỗ trợ nhất mà hắn nghĩ ra được là Tiêu Tuân, nhưng Tiêu Tuân chưa từng nghiêm túc nhìn hắn lần nào. Hắn biết, trong cái giới này, nếu đối phương còn chẳng thèm nể mặt ăn một bữa cơm thì có nghĩa là người ta không hề có hứng thú với mình và bối cảnh sau lưng mình, cho dù bọn họ đã là quan hệ thông gia.
1
Hắn không dám liều mạng đi tìm Tiêu Tuân, chỉ có thể dùng chiến thuật vu hồi, quyết định đi tìm Tiêu Chiến, cái người trông có vẻ ôn hoà tính mình mềm mỏng dễ sai bảo ấy.
15
Vương Nhất Kiều phí công một hồi mới liên hệ được với Tiêu Chiến, đối phương quả nhiên còn ngốc bạch ngọt hơn cả hắn tưởng, nghe hắn sướt mướt bán thảm mấy câu bảo không sống nổi muốn nhảy lầu đã lo lắng vô cùng, ngay lập tức nói mình sẽ cố giúp đỡ hắn. Tiêu Chiến hỏi hắn cần gì, Vương Nhất Kiều nói muốn mượn một ít tiền xoay sở, Tiêu Chiến nói thu nhập hàng năm của mình chỉ bằng một phần mười Vương Nhất Bác, trên tay cũng không có đủ tiền giúp hắn, nhưng Tiêu Chiến rất nhiệt tình nói: "Chắc là anh tôi có thể giúp anh đấy, tôi cho anh số của anh tôi, anh gọi thẳng cho anh ấy đi."
Vương Nhất Kiều đương nhiên đồng ý, chỉ là... "Tiêu tổng công việc bận rộn, chỉ sợ không có thời gian nhận điện thoại của tôi, nếu ngài ấy không chịu gặp tôi thì làm sao đây?"
"Đừng lo," Tiêu Chiến nói, "Tôi nói với anh ấy một tiếng trước, anh ấy sẽ gặp anh."
Vương Nhất Kiều cảm động rơi nước mắt, quỳ cảm ơn Tiêu Chiến một hồi, cảm thấy mỹ mãn mà ngắt điện thoại.
Muộn một chút lại gọi cho Tiêu Tuân, thái độ của đối phương đã khác, không chỉ đồng ý đi ăn cơm gặp mặt hắn, còn chủ động mời hắn đến nhà hàng mình thường ăn, ý ngoài lời chính là bữa cơm này để anh mời nể mặt hắn.
Vương Nhất Kiều cảm giác sâu sắc được tái ông mất ngựa cũng là phúc, có thể móc nối quan hệ với Tiêu Tuân thì hắn đồng ý đến cục cảnh sát đưa tin mỗi ngày, không có hai cái câu lạc bộ thì nghĩa lí gì? Không liên hệ được với Vương Tranh, bị Vương Nhất Bác block cũng không sao cả, hắn đã tìm được chỗ dựa vững chắc hơn và một cái máy ATM cao cấp hơn rồi.
4
Trước giờ hẹn, Vương Nhất Kiều ở nhà chuẩn bị hai tiếng, trang phục từ đầu đến chân đều là hàng đặt làm thủ công của Ý, đợi đến lúc hắn ta hưng phấn đến điểm hẹn, mới phát hiện ra đó là một quán nướng BBQ, nếu không tận mắt nhìn thấy Tiêu Tuân mặc đồ thể dục vắt chéo chân ngồi trên cái ghế nhựa xanh ăn xiên thì Vương Nhất Kiều sẽ nghĩ là mình đi nhầm đường.
1
Tiêu Tuân buông cánh gà nướng xuống, chủ động vươn tay chào hỏi hắn: "Chào anh, Vương tổng, tôi vừa mới chạy xong hơi đói nên không chờ anh, anh không để bụng chứ?"
Vương Nhất Kiều vội nói: "Nào có nào có, cảm ơn ngài đã mời! Nhưng mà... tôi không ngờ Tiêu tổng lại bình dân thế đấy..."
"Nơi này tuy không sang trọng nhưng mà hương vị thì số 1 đấy, người bình thường là tôi không giới thiệu cho đâu." Tiêu Tuân vừa gặm cánh gà vừa hỏi: "Vương tổng không thích chỗ này à?"
"Thích chứ! Bia với xiên nướng thì đúng là mỹ vị nhân gian rồi, vẫn là Tiêu tổng biết cách sống thật!" Vương Nhất Kiều nịnh nọt xong, lập tức cởi áo khoác tây trang ra, đưa cho anh giai bê đồ ăn: "Treo lên đi, tránh bắn dầu vào."
Anh giai không hiểu nổi, liếc mắt nhìn hắn: "Không có chỗ treo, anh ôm vào lòng mà tránh dầu."
11
Vương Nhất Kiều: "..."
Tiêu Tuân ở bên kia đã nhiệt tình đưa một que thịt dầu lấp lánh sang, "Mau ngồi đi! Nếm thử món ngon nhất của quán xem, bảo đảm làm Vương tổng nhớ mãi không quên, đồ Nhật đồ Pháp gì so với nó cũng kém cả thôi."
Vương Nhất Kiều vội nhận lấy, ngồi xuống để tây trang lên đùi, hắn không biết trên que xiên cái gì, ăn cũng không ra, vào miệng chỉ thấy ngập mùi ngũ vị hương, ăn đến que thứ năm, hắn mới nhớ ra hỏi: "Đúng là ngon thật, cái này là thịt gà sao?"
"Cũng kiểu thế." Tiêu Tuân nói: "Phao câu gà đấy."
3
Vương Nhất Kiêu: "..."
Hắn yên lặng buông que thứ sáu xuống, kính Tiêu Tuân một ly bia, cười làm lành nói: "Không biết Tiểu Tiêu đã nói với ngài chưa, thật ra tôi có việc muốn nhờ ngài..."
6
"Kinh tế gặp khó khăn đúng không?" Tiêu Tuân đã dùng đũa gắp thịt cà tím ăn, "Em ấy nói rồi, không thành vấn đề, tôi có thể giúp anh."
Vương Nhất Kiều vui vẻ vô cùng: "Thật cảm ơn ngài Tiêu tổng! Dệt hoa trên gấm thì dễ mà đưa than ngày tuyết thì khó! Ngài đúng là..."
"Tôi còn chưa nói hết mà." Tiêu Tuân giơ tay ngắt lời hắn, "Tôi có thể giúp anh, nhưng không thể để người ta biết, anh đã làm mấy vị thiếu gia phải vào cục cảnh sát, đã đắc tội rất nhiều người rồi, lúc này tôi đứng ra giúp anh, chẳng phải là đối đầu với họ sao?"
"Oan quá Tiêu tổng ơi! Mấy người anh em bị bắt có phải tại tôi đâu! Sao tôi có thể tố cáo câu lạc bộ nhà mình được! Mấy ngày này tôi cũng bị cảnh sát làm phiền không ít..."
"Những lời này anh nói được, nhưng người ta cũng không tin được."
Vương Nhất Kiều một vẻ đưa đám, hỏi: "Tiêu tổng, nể tình hai nhà chúng ta là thông gia, ngài nhất định phải cứu tôi, không thì không chỉ có công ty của tôi toi đời mà có khi còn phải ăn cơm tù. Mẹ tôi đã mất hai mươi năm rồi, để lại một mình bố tôi lẻ loi hiu quanh, nếu tôi có gì bất trắc, còn ai chăm sóc được ông ấy nữa..."
Hắn ta còn chưa nói được hai câu đã nước mắt lưng tròng, Tiêu Tuân rút tờ giấy đưa cho hắn, "Tôi có bảo không giúp anh đâu."
Vương Nhất Kiều vừa nghe vẫn còn đường cứu thì vội lau khô nước mắt, vội không kịp được nói: "Ngài thật sự có thể giúp tôi sao?"
"Tôi không muốn vì giúp anh mà đắc tội với người ta, phía cục cảnh sát tôi sẽ giúp anh thu xếp, cùng lắm thì phạt chút tiền thôi. Nhưng vấn đề lỗ của công ty anh, tôi không thể trực tiếp cho anh tiền được, nhưng mà," Tiêu Tuân xoa tay, chậm rãi nói: "Tôi có thể cung cấp cho anh một con đường, giúp anh tiền sinh tiền."
"Ý ngài là... đầu tư?"
"Không sai, đầu tư có rất nhiều loại, gửi ngân hàng định kì cũng là đầu tư, nhưng tiền lời quá ít quá chậm. Cái tôi bảo anh đương nhiên không phải là kiểu này." Tiêu Tuân cụng ly với hắn, mỉm cười nói: "Trong tay tôi có một quỹ đầu tư tư nhân, thuộc kiểu đầu tư cổ phiếu, không biết Vương tổng có hứng thú không?"
Vương Nhất Kiều tuy cũng từng học kinh doanh ở nước ngoài, nhưng cũng chỉ là loại chơi bời mua bằng, hoàn toàn không biết quỹ tư nhân là cái gì, lại ngại hỏi thẳng, chỉ có thể ba phải thử xem: "Có rủi ro không? Tiền lời khoảng mấy phần?"
"Đã là đầu tư thì đều có rủi ro thôi, gửi ngân hàng là ít rủi ro nhất, Vương tổng có gửi không?" Tiêu Tuân cười ha hả nói: "Bản thân quỹ đầu tư tư nhân theo đuổi lợi nhuận tuyệt đối và lợi nhuận vượt mức, dao động khoảng mười lần, mấy chục lần, đương nhiên nhà đầu tư cũng phải chịu rủ ro tương ứng." Anh vừa dứt lời, lại đổi sang giọng niềm nở, "Nhưng mà Vương tổng yên tâm, câu vừa rồi là nói với người ngoài thôi, không thì người này người nọ đều đầu tư vào hết, kim ngạch cao quá sẽ bị bên điều tiết chứng khoán để mắt đến, ảnh hưởng đến tiền lời."
"Ý ngài là, thật ra cũng không rủ ro lắm?"
"Cũng tạm, thậm chí có thể nói là kiếm được ổn định. Có lẽ Vương tổng chưa từng tham gia vào quỹ tư nhân nên không biết nội tình, không sao, tối nay chúng ta có rất nhiều thời gian." Tiêu Tuân lại lần nữa rót đầy bia vào cốc hắn, đầy nửa bàn phao câu gà đến, "Vương tổng đừng khách khí, chúng ta vừa ăn vừa nói."
Ăn nướng BBQ xong về đến nhà đã sắp 11 giờ, dì giúp việc đã tan làm từ sớm, cả căn nhà to như thế, sinh vật còn tồn tại cũng chỉ có anh và một con mèo nhỏ, mà mèo con đã cuộn tròn trong lâu đài ngủ, phát ra tiếng ngáy khe khẽ.
Tiêu Tuân dựa vào sô pha, muốn uống một ít nước mật ong, lại lười động đậy, anh bảo Siri gọi cho Tiêu Chiến, trong lúc đợi kết nối, anh nghĩ, nếu Siri là một người biết đi rót hộ cốc nước mật ong thì tốt, nếu có thể giúp anh đấm lưng bóp vai thì càng tốt.
"Anh hai," Tiêu Chiến hỏi: "Gọi em có việc gì à?"
Anh nói: "Tháng sau sinh nhật 56 tuổi của ba, em sẽ về nhà chứ?"
"Đương nhiên rồi, bận nữa thì cũng phải về nhà chứ."
"Em về một mình à?"
Tiêu Chiến cười rộ lên, giọng nói nhẹ nhàng, tràn đầy ngọt ngào, "Em cũng muốn đưa một người nữa về, nhưng em ấy bận quá, cũng chưa chắc là có thời gian."
"Ừ, có thời gian thì đưa về đi."
Tiêu Chiến đồng ý, đột nhiên hỏi: "Thế anh hai thì sao? Vẫn về một mình à?"
"Không thì sao?"
Tiêu Chiến trầm mặc một lát, nói: "Hôm nay ở phim trường, có một phó đạo diễn tặng hoa cho Viên Phỉ, còn mua cà phê cho chị ấy."
Tiêu Tuân khinh thường nói: "Viên Phỉ căn bản không thích hoa."
"Anh sai rồi, người ta thích lắm, còn cười cơ. Chị ấy rất hiếm khi cười. Em lén lại gần nghe thấy bọn họ đang nói về thơ ca gì đó." Tiêu Chiến có hơi sốt ruột, "Anh, anh thật sự phải hành động gì đấy đi."
"Có gì mà phải hành động? Đọc thơ à? Viên Phỉ học tính toán, sao có thể thích mấy thứ ra vẻ ấy được?"
"Phải rồi, có lẽ chị ấy không thích thơ thật, cũng không thích hoa lắm, chị ấy chỉ thích người ta bày tỏ sự nhiệt tình với mình thôi, đây là thứ anh hai chưa bao giờ làm được. Chị ấy chỉ cần anh nhìn vào mắt chị ấy, nói anh thích chị ấy là được, nhưng anh cứ quanh co mãi."
Tiêu Tuân lạnh giọng hỏi: "Cô ấy nói với em à?"
"Cái này mà còn phải đợi chị ấy nói à? Em cũng có mù đâu."
Tiêu Tuân tức giận cúp điện thoại, ngồi tại chỗ hờn dỗi, sau đó click mở công cụ tìm kiếm.
Năm phút sau, anh gọi điện thoại cho Viên Phỉ.
"Tiêu tổng."
"Ừm."
Trầm mặc. Đêm nay lại là trầm mặc.
"Ngài... tìm tôi có việc à?"
"Ừm."
Trầm mặc. Trầm mặc là một bài ca tĩnh lặng.
"Tiêu tổng, ngài bị bắt cóc à?"
3
"...Có thể nghĩ tốt về tôi một chút không?"
"Ngại quá, tôi nghe ngài cứ lẩm bẩm mãi." Viên Phỉ hỏi khẽ: "Thế nên ngài có gì dặn dò?"
"Don't talk." Tiêu Tuân trầm giọng nói: "Just listen."
3
"..."
Anh hắng giọng, dùng giọng nói tự cho là gợi cảm thì thầm: "The night is moist, the ground wet, air still, tree silent, and..."
2
Anh đột ngột dừng lại một chút, nghe thấy trong điện thoại nói: "Tiêu tổng, tự tôi biết xem dự báo thời tiết, không phiền ngài báo."
2
Tiêu Tuân tức điên lên, "Viên Phỉ em là heo hả?"
5
"..."
"Ai dự báo thời tiết cái gì? Tôi đang thổ lộ với em đấy!"
2
_____________
Tác giả:
The night is moist, the ground wet, air still, tree silent, and tonight I love you.
Đêm khuya ẩm ướt, mặt đất phủ sương, không khí yên tĩnh, rừng cây trầm mặc, và tối nay, tôi yêu em. - Thơ Robert Bly.
Cho anh hai chị dâu đáng iu một ít đất diễn nè, chương sau Bo Tán lại gặp nhau rùi!