27. Anh không giận
Vương Nhất Bác ở đoàn phim thức liên tục mấy đêm liền, muốn dùng thái độ nỗ lực làm việc của mình để đổi lấy một chút thời gian đoàn tụ với người yêu, còn chưa đợi cậu mở miệng xin nghỉ với đạo diễn, Đàm Phong Thu đã tự bay sang nói với cậu, anh sẽ cùng cậu tham gia kì quay show lần này, công ty đã giúp cậu thương lượng với đoàn phim rồi.
Vương Nhất Bác vô cùng vui vẻ, lại mơ hồ cảm thấy có gì đó kì lạ, tuy là công ty vẫn luôn rất coi trọng cậu, nhưng chưa bao giờ nhúng tay vào mấy việc nhỏ này, hơn nữa Đàm Phong Thu là người đại diện đứng đầu của giải trí Tam Sinh, ngoại trừ một số bữa tiệc quy mô lớn ra thì cũng rất hiếm khi đi làm cùng nghệ sĩ. Hơn nữa, nhìn cái vẻ muốn nói lại thôi của anh trước mặt mình, Vương Nhất Bác không thể không hỏi: "Nói đi, có chuyện gì?"
Đàm Phong Thu nhìn qua vô cùng chột dạ, "Cậu phải bảo đảm là nghe xong sẽ không tức giận đi đã."
"Em không thể bảo đảm được."
1
Đàm Phong Thu ngượng ngùng nói: "Thế thì... ít nhất cũng phải duy trì sự bình tĩnh..."
"Rốt cuộc anh có nói hay không?"
"Nói. Là thế này, Cao tổng của tập đoàn Thịnh Hoa, cậu nghe qua rồi chứ?"
"Chưa." Vương Nhất Bác còn chưa dứt lời, đột nhiên cảm thấy quen tai, "Tập đoàn Thịnh Hoa..."
"Đúng thế, một trong các kim chủ baba của công ty chúng ta, mấy bộ phim đều đầu tư, bao gồm cả cái bộ cậu mới đóng máy đấy. Còn từng đầu tư vào công ty nhà cậu..."
Vương Nhất Bác nhớ ra, Cao Thịnh Hoa, một trong những chủ nợ của bố cậu, khoản nợ 4000 vạn mỗi năm có hai phần ba phải đưa cho vị này.
"Ông ta làm sao?"
"Con gái ông ta sắp debut, ý của Cao tổng là, mong cậu có thể dìu dắt một chút, dù gì bây giờ cậu cũng là trụ cột công ty mà ha ha ha..."
Chuông cảnh báo bên tai vang lên, Vương Nhất Bác lạnh lùng hỏi: "Ông ta muốn em dìu dắt thế nào?"
"Rất đơn giản, chụp chung một bức ảnh, ăn chung một bữa cơm, show kì này cô ấy làm khách mời, cậu săn sóc người ta một chút là được."
1
"Thế nào gọi là săn sóc? Cái kiểu săn sóc để blogger xào cp sao?" Vương Nhất Bác tỏ vẻ nghiêm túc nhắc nhở người đại diện: "Em đã kết hôn rồi."
"Anh biết anh biết, không xào cp đâu, chỉ là anh em thôi, anh em!" Đàm Phong Thu nỗ lực trấn an cậu nói: "Con gái ông ta từng học cùng cấp 3 ở Mỹ với cậu, nói không chừng hai người còn gặp rồi ấy chứ! Hơn nữa người ta vốn là fan của cậu, không có ác ý đâu."
Vương Nhất Bác cười lạnh hỏi: "Cái này anh đã nói với Tiêu Chiến chưa?"
Đàm Phong Thu hổ thẹn cúi đầu, yên lặng than thở, rồi mới đè thấp giọng khuyên nhủ: "Anh biết cậu không thích sắp xếp như thế, Chiến Chiến cũng sẽ không thích, cậu không biết trước khi cậu kết hôn anh đã giúp cậu gạt bao nhiêu việc thế này đi rồi đâu. Nhưng mà Nhất Bác, cái vị lần này không phải người chúng ta có thể đắc tội được đâu, đến bà chủ cũng không có cách nào, bả bảo anh tự gọi cho cậu. Cậu hiểu không? Về công về tư, lần này ngoại trừ phối hợp ra thì cậu không còn lựa chọn nào khác cả."
3
Vương Nhất Bác xanh mặt, tuy là phẫn nộ, nhưng cũng hiểu được người đại diện không hề nói quá. Cậu là lưu lượng đang hot, có vô số người yêu thích theo đuổi, nhưng nếu nói đến quyền thế, ở vòng phía trên thì cậu cũng chẳng hơn gì một thứ công cụ tuỳ ý người ta điều khiển sắp xếp thôi.
"Chụp ảnh chung thì được, nhưng em sẽ không đi ăn riêng với cô ấy đâu, nếu bà chủ có ý kiến thì có thể phong sát em."
"Ầy không nghiêm trọng đến thế đâu!" Đàm Phong Thu vội giải thích: "Không phải là ăn riêng, sẽ có rất nhiều người, anh cũng sẽ đi, Cao tổng cũng sẽ tham dự. Thật ra có quan hệ tốt với ông ấy thì cậu cũng có lợi mà, còn có thể nói giúp bố cậu nữa."
Vương Nhất Bác nghẹn giọng: "Em trả tiền đúng hạn, còn có gì cần phải nhờ vả nữa?"
Đàm Phong Thu nhỏ giọng nói: "Ít nhất thì lần sau người ta sẽ không kiện bố cậu ra toàn luôn nữa..."
Vương Nhất Bác lăn lộn trong giới giải trí ba năm cũng không phải gà mờ, cậu rất hiểu, mình làm thế nào là một chuyện, mà truyền thông viết thế nào lại là chuyện khác, thế nên về liền nói với Tiêu Chiến luôn, cậu không mong người yêu nhận được phiên bản vặn vẹo nào đó từ người khác mà không phải mình.
6
Tiêu Chiến có vẻ cũng rất hiểu việc này, không những không giận, trái lại còn an ủi cậu: "Anh Phong không để em đắc tội với người ta cũng đúng thôi, ở trong giới giải trí thì quan hệ rất quan trọng."
"Em biết, lão Đàm cũng hết cách rồi." Vương Nhất Bác bất đắc dĩ nói: "Nếu không phải là còn nợ thì em cũng không chịu uy hiếp đâu, cùng lắm thì rút, làm việc khác em cũng vẫn kiếm sống được."
"Cái gì mà rút, fan sẽ đau lòng đấy." Tiêu Chiến rất nghiêm túc nói: "Anh muốn nhìn thấy cún con của anh đi trên con đường trải hoa cơ."
Bây giờ Vương Nhất Bác mới cười, vui vẻ, đồng thời có chút khó chịu, "Em chụp ảnh chung với cô ấy, ăn cơm với cô ấy, còn phải săn sóc cô ấy quay show, Tiêu lão sư không ghen chút nào à?"
"Biết rõ là giả còn ghen thì cũng ngây thơ quá đi chứ?" Tiêu Chiến nói chắc nịch: "Tiêu lão sư là một diễn viên vô cùng bình tĩnh ổn trọng chuyên nghiệp, mời Vương lão sư đọc lại câu này ba lần."
Vương Nhất Bác cười hai tiếng, lại nói: "Đến lúc đó nếu có đưa tin bừa bãi thì anh cũng đừng có giận đấy."
"Yên tâm đi, anh chẳng mấy khi lên mạng, có bịa thì anh cũng không xem được."
Bữa tiệc này được sắp xếp vào buổi tối hai hôm sau, Cao Thịnh Hoa tự mình đưa thiên kim Cao Tâm Duyệt đến Hoành Điếm đu idol, đoàn người đi theo rất phô trương. Không chỉ có Đàm Phong Thu, mà đến cả bà chủ của giải trí Tam Sinh, Đỗ Lâm Duẫn cũng cố ý bay từ Bắc Kinh đến tiếp khách, đủ thấy sự coi trọng đối với kim chủ baba.
Trong bữa tiệc, mấy nhân vật lớn tự nhiên đĩnh đạc mà nói chuyện, nói mấy lời đồn thú vị trong giới, rồi xu hướng chung nọ kia, Vương Nhất Bác vốn dĩ kiệm lời, vui vẻ không xen mồm vào, chỉ yên tĩnh mà ăn cơm, thỉnh thoảng mở miệng trả lời câu hỏi của Cao đại tiểu thư ở bên cạnh.
Cao Tâm Duyệt không quá giống hình tượng tiểu thư nhà giàu trong lòng Vương Nhất Bác, cô là một cô gái khá ngại ngùng, nhỏ nhỏ gầy gầy, diện mạo thuộc kiểu tiểu bạch hoa thanh thuần rất được yêu thích, đến cả giọng cô cũng vô cùng nhẹ nhàng, phảng phất như thể sợ làm phiền người khác.
1
Nói chuyện đơn giản xong, Vương Nhất Bác cũng tin là cô cùng học trường cấp ba với mình thạt, bởi vì cô nói ra tên mấy nhân vật nối tiếng trong trường rất nhanh, bao gồm cả học sinh và giáo viên, thậm chí lấy ra được cả ảnh chụp Vương Nhất Bác trong thời gian ở trường tham gia hoạt động.
"Thật ra từ lúc đó đã muốn làm quen với học trường rồi, còn chuẩn bị mấy cách giới thiệu nữa, nhưng mà cuối cùng vẫn không dám đi..." Cao Tâm Duyệt ngượng ngùng cười, "Em nhát gan quá."
Trừ nói cảm ơn ra thì Vương Nhất Bác cũng không biết nói gì khác nữa.
Cao Tâm Duyệt lại nói: "Ban đầu em vốn học múa cổ điển cơ, sau đó nhìn thấy học trưởng biểu diễn ở trường liền đổi sang học street dance. Em còn học chơi ván trượt nữa, bây giờ đã biết ollie và nollie rồi, muốn học manul nhưng không giỏi lắm, hy vọng có thể xin học trưởng giúp đỡ."
Vương Nhất Bác không tỏ ý kiến gì, cười nói: "Lâu lắm rồi tôi không chơi, công việc bận quá nên không có thời gian."
"Phải rồi," Cao Tâm Duyệt lộ vẻ tiếc nuối, lại như thể đau lòng, "Quả thực là học trưởng bận lắm..."
Sau đó liền không nói gì nữa, trước lúc kết thúc, Cao Tâm Duyệt hỏi có thể cùng cậu chụp một bức ảnh không, Vương Nhất Bác liền đồng ý, Cao Tâm Duyệt kéo ghế lại gần cậu, Đàm Phong Thu ở phía đối diện chụp ảnh giúp họ.
Đương nhiên cũng phải add wechat, nhưng Vương Nhất Bác về liền đổi ngay ảnh bìa vòng bạn bè thành giấy đăng kí kết hôn, không biết có phải vì thế không mà mấy ngày sau Cao Tâm Duyệt đều không làm phiền cậu.
Địa điểm quay tập áp chót của "Muốn đi vòng quanh thế giới" là ở Tuân Hoá, Hà Bắc, nơi toạ lạc quần thể kiến trúc lăng mộ hoàng đế lớn nhất, hoàn chỉnh nhất của Trung Quốc - Thanh Đông lăng.
Theo lệ thường, Vương Nhất Bác xuất phát vào buổi chiều sau khi kết thúc công việc ngày hôm trước, không ngờ Đàm Phong Thu lại đưa Cao Tâm Duyệt đến chờ trong xe, ý là hai người sẽ đi cùng nhau. Vương Nhất Bác không hỏi vì sao vị thiên kim Cao gia này không đi xe của mình cùng với nhân viên của mình, cậu biết Đàm Phong Thu cũng là người làm công thấp bé thôi, lại vẫn không thể nhìn được quăng cho đối phương một ánh mắt sắc lẹm, cả hành trình phía sau đều đeo tai nghe dựa vào ghế ngủ.
Cậu cũng không biết bài đăng viết mình và Cao Tâm Duyệt "năm tháng thanh xuân chưa thể theo đuổi được người mình thương, nhớ mãi không quên ắt phải gặp lại" đã bắt đầu nổi lên, có "người qua đường" tìm được tài khoản ins của Cao Tâm Duyệt thông qua bạn thân của cô, bên trong có ba tấm ảnh chụp Vương Nhất Bác chơi ván trượt ở trường cấp ba, thời gian đăng là ba năm trước.
Đến khách sạn gần điểm quay, Đàm Phong Thu cùng Cao Tâm Duyệt vào đăng kí phòng, Vương Nhất Bác trực tiếp báo tên Tiêu Chiến, cầm thẻ phòng đi luôn, Cao Tâm Duyệt dường như định nói gì đó, nhưng lại bị sự lạnh nhạt của cậu đẩy lùi.
Trong phòng rất tối, chỉ bật cái đèn đầu giường, Tiêu Chiến đang ở trong phòng tắm, cậu không nghĩ ngợi gì mà mở cửa, phát hiện ra không ấn tay nắm xuống được.
Tiêu Chiến khoá từ bên trong.
Vương Nhất Bác gõ cửa hai cái, "Bảo, em về rồi này."
Không thấy ai trả lời, có lẽ là tiếng nước lớn quá không nghe thấy.
Cậu đành phải cởi quần áo dọn hành lý trước, thuận tiện ngồi xuống uống miếng nước, bật đèn bàn lên, liền thấy trên bàn có mấy bức tranh, khỏi phải hỏi, mỗi lần quay show đều là ngày nhà thiết kế Tiêu phải giao bản thảo. Lần này heo điềm điềm và thỏ ngoan ngoãn vẫn nắm tay đi cạnh nhau, thậm chí đã mặc đồ đôi, nhưng khác trước ở chỗ, trên đầu heo điềm điềm có một con mèo nhỏ.
Vương Nhất Bác không hiểu đây là ý gì, trong lúc nghi hoặc đã thấy Tiêu Chiến vắt tấm khăn lông đi từ trong phòng tắm ra, thấy cậu thì kinh ngạc: "Ấy? Em vào từ lúc nào thế?"
"Khoảng mười phút, em gõ cửa anh không nghe thấy."
Cậu chạy tới ôm người muốn hôn, lại bị Tiêu Chiến trở tay lấy khăn lông che lại, "Chú ý vệ sinh một chút được không? Ít nhất cũng phải vào rửa mặt rửa tay đi đã chứ?"
Vương Nhất Bác kéo khăn lông xuống, rất là ấm ức: "Anh ghét bỏ em à?"
"Sao thế được." Tiêu Chiến nhướn mày cười, nói từng chữ: "Anh, tâm duyệt, em."
17
Vương Nhất Bác: "..."
Tiêu Chiến rút khăn lông từ trong tay cậu ra, xoay người muốn đi, Vương Nhất Bác chạy vội đến ôm người vào lòng làm nũng: "Làm gì thế! Em báo cáo rồi mà, anh bảo anh không giận mà."
"Anh không giận mà." Tiêu Chiến biểu cảm sống động nói, "Nhìn thấy một dáng vẻ mới của em qua ins của người khác, anh vui lắm nè. Dù gì nếu không phải cô ấy đăng lên thì anh cũng không có cơ hội nhìn thấy, đúng không?"
1
"Đấy là trang của trường chụp mà, ai cũng download từ trên mạng về được, có phải em cho cô ấy đâu, mấy tấm ảnh ấy em còn chả giữ."
"Em không phải giải thích, anh cũng có giận đâu."
Vương Nhất Bác vừa bất đắc dĩ vừa sốt ruột, "Rõ ràng là anh giận mà."
"Không thật." Tiêu Chiến dường như không có chuyện gì mà nói, "Không phải học trưởng bạch nguyệt quang thôi sao, không phải chút tâm sự thiếu nữ thôi sao, nói không chừng anh cũng là bạch nguyệt quang của người nào đó, chẳng qua cô ấy không lộ mặt thôi. Ai mà không trải qua tuổi dậy thì hả? Anh cũng không thể vì con gái người ta yêu thầm em mà giận em được, người ta mới có 20 tuổi, anh đã sắp 29 rồi, sao có thể không hiểu chuyện như thế được? Anh Phong còn đặc biệt xin lỗi anh vì chuyện này rồi đấy, thật sự không có việc gì cả, chẳng lẽ trong lòng mọi người anh là như thế sao... ưm..."
1
Cậu không đợi người yêu nói xong đã hôn lên, đổ hết mấy lời tự an ủi mình của Tiêu Chiến vào cổ họng, bởi vì không cần, cậu đã ở đây rồi, nên để cậu an ủi, dùng cái ôm, dùng nhiệt độ cơ thể, dùng nụ hôn và âu yếm, dùng sự chân thành.
1
Nhận thấy người yêu hơi muốn tránh đi, Vương Nhất Bác liền một tay giữ eo tay nâng gáy anh, kiên nhẫn, dịu dàng, chậm rãi mà hôn. Cậu biết Tiêu Chiến để bụng, tức giận, thậm chí có một chút đau lòng, nếu không sẽ không đột nhiên nhắc đến tuổi tác. Cậu chỉ không ngờ một Tiêu Chiến ưu tú đến mức không chê vào đâu được như thế mà cũng sẽ thấy tự ti, cảm thấy mình lớn tuổi, mà người yêu nhỏ tuổi hơn một ngày nào đó sẽ để mắt đến những người cùng lứa khác.
1
Cậu giống như động vật nhỏ lấy lòng chủ nhận, nghịch ngợm mà thân thiết liếm láp cánh môi mềm mại của người yêu, cảm nhận được người yêu dần dần không còn chống cự trốn tránh nữa, dần dần không cầm lòng được mà đùa giỡn, thả lỏng kiềm chế, bày tỏ tình yêu giữa nhưng nụ hôn: "Em nhớ anh, mấy ngày nay đều nhớ, nhớ đến không ngủ được, phải nghe bài hát anh hát cho em mới được, em đã ghi lại rồi..."
1
Đôi mắt vốn đầy bình tĩnh của Tiêu Chiến đột nhiên biến thành đầy ấm ức, như nai con trông mong nhìn cậu, "Tổ tiết mục muốn anh vẽ một con mèo trắng đại diện cho cô ấy, muốn ở gần heo điềm điềm, tốt nhất là được nó ôm, anh không vẽ được."
2
Vương Nhất Bác vừa buồn cười vừa đau lòng, "Thế nên anh để nó lên đầu em sao?"
"Không được sao?"
"Được." Cậu hôn lên khoé mắt phiếm nước của người yêu, dịu dàng dỗ dành: "Chỉ cần bảo bảo không giận, thế nào cũng được."
"Anh không giận."
"Được, không giận thì tốt."
"Nhưng cũng không cản em dỗ anh đâu."
Vương Nhất Bác cười không ngừng được, "Em đang dỗ mà."
"Em ăn cơm với cô ấy." Một đao.
"Em nói trước rồi mà..."
"Nhưng em không nói là sẽ ngồi cạnh nhau."
"..."
"Em còn chụp ảnh chung với cô ấy." Hai đao.
"Cái này em cũng nói rồi mà."
"Nhưng mà em không nói là sẽ gần thế."
"..."
"Em còn ngồi cùng xe với cô ấy, đi cùng máy bay..." Ba đao. "... Hơn nữa còn không báo trước." Bốn đao.
"Bảo bảo em sai rồi mà..." Vương Nhất Bác nén cười hôn môi người yêu, "Tha cho em đi."
Ngay sau đó liền bị cắn một ngụm trên môi, Tiêu Chiến thong thả ung dung cởi từng nút áo sơ mi của cậu, dùng ánh mắt hồn nhiên mang theo cảnh cáo nhìn cậu: "Thế thì phải xem biểu hiện của em thế nào rồi."
12
___________
Hoen: Em cũng muốn xem biểu hiện như nào 👉🏻👈🏻
1