30. Cầu cứu
Đầu xuân qua đi, Tiêu Chiến ngày càng đến gần thời gian đóng máy. Đàm Phong Thu lại đưa mấy bộ phim đến, anh đều không nhận. Vương Nhất Bác còn phải hai tháng nữa mới đóng máy, anh muốn nhân lúc mình rảnh rỗi thì đến Hoành Điếm ở với người yêu, hưởng thụ một khoảng thời gian hiếm có được gặp nhau.
Bản thảo "sư huynh muội" của Cao Tâm Duyệt và Vương Nhất Bác vẫn lên đều, nhưng trước sau cũng không gây ra sóng to gió lớn gì được, vị đại tiểu thư này cũng không tham gia tập cuối cùng của "Muốn đi du lịch vòng quanh thế giới". Vương Nhất Bác nói cho anh trong điện thoại, Cao Tâm Duyệt quay một bộ phim điện ảnh võ hiệp mà bố cô đầu tư ở Hoành Điếm, Vương Nhất Bác còn bị bà chủ nửa khuyên bảo nửa ra lệnh kéo sang đóng một vai cameo nhỏ, diễn hai cảnh với Cao Tâm Duyệt.
"Nhìn cô ấy có vẻ không ổn lắm, trang điểm nhưng vẫn không che được sự tiều tuỵ." Vương Nhất Bác nói.
Tiêu Chiến không kiềm chế được lại chua lên, "Vương lão sư đau lòng hả? Thế sao em không đi hỏi han ân cần với người ta đi?"
Heo điềm điềm cười hờ hờ, "Tiêu lão sư ghen đáng yêu quá đi."
"Không thèm quan tâm đến em, cúp đây."
"Ấy đừng đừng đừng, trêu anh thôi mà." Vương Nhất Bác nói, "Em chỉ cảm thấy cô ấy hơi kì lạ, lúc trang điểm ở đoàn phim kia, có nhân viên trang điểm nghe thấy cô ấy khóc trong phòng thay đồ cơ. Hơn nữa bảo bảo, anh biết không, lần trước ở trên máy bay, em nhìn thấy cánh tay cô ấy có vết thâm tím, cô ấy nói là ngã, nhưng mà nhìn giống bị đánh hơn."
Tiêu Chiến ngồi từ giường dậy, bất chấp vẫn còn đang ghen, hơi lo lắng hỏi: "Không thể nào chứ? Thân phận như cô ấy, ai dám đánh được?"
"Không biết nữa, em với cô ấy cũng không thân, không tiện hỏi nhiều."
"Em hỏi anh Phong chưa?"
"Nói đến lão Đàm cũng lạ, em hỏi ổng, ổng bảo em bớt quản chuyện của người ta đi, rõ ràng ổng mới là cái người hóng hớt nhất công ty mà!"
Tiêu Chiến lại càng cảm thấy có nguyên nhân gì đó, "Em cảm thấy ổng biết chuyện gì đó nhưng không chịu nói với em sao?"
"Có hơi thế thật..."
Tiêu Chiến cũng không thể nghĩ ra trong chốc lát được, chỉ đành nói: "Vậy em quan tâm cô ấy thêm một chút đi, xem cô ấy có gặp chuyện gì cần phải giúp đỡ không."
Cậu thanh niên cười hỏi: "Em quan tâm người khác Tiêu Tiêu không ghen hả?"
Tiêu Chiến hừ một tiếng, ngồi khoanh chân trên giường hơi giận, "Ghen." Anh nói.
"Thế thì em không đi đâu." Cậu thanh niên rất dứt khoát nói: "Người ta có ông bố giỏi giang thế thì cần gì em phải quan tâm? Em chỉ có trách nhiệm làm bảo bảo của em vui thôi."
Hoá ra trên đời này có phép thuật tồn tại thật, chỉ cần một câu là có thể dễ dàng xua tan những ấm ức và kìm nén trong lồng ngực, đây là phép thuật của tình yêu, mà đầu bên kia của tình yêu chính là Vương Nhất Bác.
Tiêu Chiến ôm đầu gối, than thở nói: "Yêu em thích quá đi mất..."
2
Không bao giờ ngần ngại trao đi cảm giác an toàn và đặc quyền, không bao giờ ngần ngại lặp đi lặp lại tình yêu và sự tôn trọng. Nghĩ đến chuyện người lúc này đang được Vương Nhất Bác yêu là mình, Tiêu Chiến liền cảm thấy vô cùng may mắn. Nhưng thỉnh thoảng lại cũng nghĩ đến việc Vương Nhất Bác từng yêu một người khác như thế, liền khó kiềm chế được một chút ghen ghét.
Anh nhỏ giọng nói: "Em có thích yêu anh không? Thích hơn mối tình đầu không?"
1
"Không phải yêu đương thôi đâu." Cậu thanh niên cười sửa lại, "Chúng ta kết hôn rồi, không ai so được với anh cả, anh là bảo bảo hợp pháp của em!"
Hai tên ngốc cầm điện thoại cười liên hồi, một lát sau Tiêu Chiến mới nhớ ra hỏi: "Đúng rồi, gần đây anh họ em có tìm em không?"
1
"Không biết, em block anh ta rồi." Vương Nhất Bác nói, "Làm sao thế?"
"Không biết bám vào anh anh từ lúc nào, cứ nhất quyết đòi tham gia cái quỹ tư nhân của anh anh, không có tiền mặt thì lấy công ty với nhà ra thế chấp cho ngân hàng. Anh không hiểu cái quỹ kia lắm, tóm lại bây giờ bị Hiệp hội quản lí tài sản bắt dừng hoạt động rồi, cũng tương đương với việc mất sạch tài sản của anh ta luôn."
"Đúng là chuyện mà anh ta dám làm. Bây giờ thì sao? Anh ta định làm gì?"
"Đến công ty anh anh làm loạn mấy lần rồi, bảo anh anh lừa tiền, nhưng hợp đồng là tự anh ta kí, chẳng ai ép buộc gì cả. Hơn nữa trong đó cũng có cả tiền của anh anh." Tiêu Chiến tự động lược bỏ 20 vạn đầu tư mang tính tượng trưng của Tiêu Tuân đi, nói: "Anh ta còn muốn kiện anh anh lừa đảo."
"Anh ta là loại bất lương thật mà." Vương Nhất Bác mắng xong thở dài, nói: "Lát nữa em gọi cho anh hai xin lỗi vậy."
Ngày hôm sau Tiêu Chiến đi làm xong thì sang nhà Tiêu Tuân ăn ké cơm, đưa cả Viên Phỉ đến. Tiêu Tuân có vẻ vui hơn trước, đã sửa cái bộ tổng tài bá đạo rồi, còn tự mình gắp thức ăn múc canh cho Viên Phỉ, còn dặn dò cô không phải sợ béo không ăn thịt, cực kỳ giống như ông bố già sợ con gái thiếu dinh dưỡng.
1
Hoá ra mình mới là vai hề, Tiêu Chiến nhìn mà buồn cười, liền nói: "Thật ra bây giờ công việc của em cũng không bận rộn lắm, Viên Phỉ đi theo em đúng là đại tài tiểu dụng rồi, lãng phí nhân tài lắm, hay là để chị ấy về chỗ anh hai đi."
Tiêu Tuân nghĩ nghĩ, nói: "Bây giờ người cần xử lí trong công ty thì cũng xử lí xong rồi, sạch sẽ lắm, cũng ít chuyện lục đục linh tinh, cũng có thể về rồi." Anh hỏi Viên Phỉ: "Em nghĩ thế nào?"
Viên Phỉ hiếm có lúc ngại ngùng, nhìn chằm chằm Tiêu Tuân múc canh ngân nhĩ hạt sen cho mình: "Em thế nào cũng được."
Bây giờ Tiêu Chiến mới muộn màng phát hiện ra, "Chồi ôi anh hai! Hoá ra lúc trước anh đưa Viên Phỉ đi là để bảo vệ bả hở!" Anh vuốt ngực biểu cảm phóng đại: "Kswl! Đây là thứ tình yêu thần tiên gì chứ!"
5
Tiêu Tuân cười mắng anh: "Nói chuyện cho tử tế!"
"Ngày mai em sẽ bắt đầu tìm trợ lý mới, tuyệt đối không biến mình thành vật cản trở trên con đường tình yêu của anh hai chị dâu đâu!" Tiêu Chiến thề thốt son sắt xong, đột nhiên thấy có gì đó không đúng, "Thế nên lúc trước anh hai bảo chị dâu đến giúp em, thật ra là vì chị dâu thôi đúng không?"
"Không sai." Tiêu Tuân bình tĩnh nhàn nhã nói: "Nhân tiện giúp em thôi."
Hay quá, vai hề là của mình thật.
"Hiểu rồi, không sao cả." Tiêu Chiến tự an ủi mình, "Có ai chưa từng làm công cụ tình yêu của người khác đâu? Don't worry, I'm fine."
Cả nhà vừa ăn vừa nói cười vui vẻ, Tiêu Tuân nhắc đến chuyện hôm qua Vương Nhất Bác gọi cho mình xin lỗi vì chuyện của Vương Nhất Kiều, liền nói: "Thằng nhóc này thật thà quá rồi, chuyện thiếu đạo đức mà Vương Nhất Kiều làm có ít gì đâu, nó có trách nhiệm gì mà phải xin lỗi thay?"
"Nhất Bác cảm thấy làm phiền anh hai nên mới ngại thôi." Tiêu Chiến nói, "Đổi thành người khác thì em ấy nhất định sẽ không xin lỗi đâu."
Tiêu Tuân quả nhiên rất hài lòng với lời giải thích này, cười nói: "Ai là người nhà ai là người ngoài, ai hào phóng ai tham lam, anh vẫn phân được rõ ràng. Anh nói với nó rồi, chuyện Vương Nhất Kiều không liên quan đến nó, đương nhiên anh tự có cách xử lí vị Vương tổng này."
"Chuyện quỹ tư nhân là rốt cuộc là thế nào vậy?" Tiêu Chiến hỏi, "Sao nhanh thế mà đã bị ngừng hoạt động rồi?"
"Chỉ là cái vỏ rỗng vậy thôi, đặc biệt chuẩn bị cho Vương tổng đấy, phía hiệp hội cũng là người quen của anh."
"Ngộ nhỡ hắn kiện chúng ta thật thì sao?"
"Hắn không dám đâu." Tiêu Tuân vẻ mặt khinh thường bình đạm, "Trong tay anh có chứng cứ hắn đút lót, hơn nữa còn chuyện trốn thuế lúc trước, dám kiện ông thì ông cho vào ăn cơm tù luôn."
Viên Phỉ đột nhiên chen vào nói: "Có tin nói hai ngày nay hắn rất thân thiết với Cao Thịnh Hoa, tìm được đùi mới rồi chăng?"
"Cao Thịnh Hoa?" Tiêu Tuân khinh thường mà cười, "Thật đúng là rắn chuột một ổ."
Tiêu Chiến nghe cái tên này lại thấy quen thuộc, anh không hiểu quá nhiêu về mạng lưới quan hệ trong thương trường, cẩn thận nghĩ một lát rồi mới bừng tỉnh: "Có phải Cao Thịnh Hoa có một cô con gái tên là Cao Tâm Duyệt không?"
Tiêu Tuân thấy ngạc nhiên nhìn anh: "Sao em lại biết?"
"Cao Tâm Duyệt debut." Viên Phỉ giải thích thay anh, "Cùng công ty với Tiêu Chiến, Nhất Bác bị Đỗ Lâm Duẫn bắt cóc, yêu cầu cậu xào cp huynh muội với Cao Tâm Duyệt."
"Không khoa trương đến mức bắt cóc đâu..."
"Có gì khác nhau đâu?" Viên Phỉ hỏi.
Tiêu Chiến: "..."
"Mấy năm nay Cao Thịnh Hoa mua một lượng lớn bất động sản ở nước ngoài, đã bị chính phủ theo dõi rồi, đất nước đang nghiêm khắc đả kích hành vì di dời tài sản ra nước ngoài." Viên Phỉ nói, "Hắn là cảm giác mình không nhảy nhót được mấy ngày nữa nên mới lôi con gái mình ra kiếm tiền sao?"
Tiêu Tuân sờ cái giá đũa sứ Thanh Hoa ở bên cạnh, vẻ mặt suy ngẫm, Tiêu Chiến cảm giác anh biết được gì đó, không khỏi hỏi: "Anh hai, anh đang nghĩ gì thế?"
Tiêu Tuân lại hỏi ngược lại: "Công ty các em có làm gì quá đáng với Nhất Bác không? Bắt ép nó làm rất nhiều chuyện ấy?"
"Thế thì cũng không có." Tiêu Chiến nói thật, "Chỉ là sắp xếp cùng nhau quay show một tập, sau đó bảo Nhất Bác sang đóng một vai khách mời trong phim của cô ấy thôi."
Tiêu Tuân trầm ngâm gật đầu, "Thật ra minh tinh trong giới giải trí thì ít nhiều cũng sẽ bị công ty sắp xếp thôi, nói thẳng ra là bị tư bản kìm kẹp, phần lớn đều là bình thường thôi. Chuyện của Cao Tâm Duyệt, các em đã công khai kết hôn, vì danh dự của Cao Tâm Duyệt, công ty cũng sẽ không làm gì quá. Em bảo Nhất Bác, chỉ cần không quá đáng, không đi đến giới hạn, thì công ty bảo gì cứ nghe theo là được. Nhưng công việc là công việc thôi, bản thân Cao Tâm Duyệt thì tốt nhất đừng có lại gần."
"Cái này còn cần anh dặn à?" Viên Phỉ lập tức nói, "Cậu ấy không đến mức thiếu tự giác thế đâu."
Tiêu Tuân lại không cười, anh nhìn Tiêu Chiến, vẻ mặt nghiêm túc, "Không phải vì em nên anh mới nói thế, Cao Thịnh Hoa không phải là một thương nhân đứng đắn, tuy anh chưa từng tiếp xúc với ông ta, nhưng đã nghe không ít lời đồn về ông ta, không có lửa làm sao có khói được, cẩn thận một chút cũng đỡ hơn."
"Anh hai, anh doạ em rồi."
Tiêu Tuân bắt đắc dĩ cười, "Là do em ngây thơ quá. Đây cũng là lý do ban đầu anh phản đối em debut, chỉ là em thích nên không có cách nào thôi."
Trong lòng Tiêu Chiến có một nỗi sợ vô cớ, "Anh hai, Cao Thịnh Hoa buôn ma tuý hay buôn lậu gì thế? Liệu Nhất Bác có gặp nguy hiểm không?"
"Không đến mức ấy." Tiêu Tuân như trấn an vỗ vai anh, "Anh cũng nghe tin hành lang thôi, chưa chắc đã là thật."
Tối hôm đó Tiêu Chiến về nhà liền lên mạng lục tìm tin tức về Cao Thịnh Hoa và tập đoàn Thịnh Hoa, nhưng ngoại trừ lời đồn bị theo dõi vì di dời tài sản ra nước ngoài mà Tiêu Tuân nói, cùng với mấy tin bát quái nói Cao Thịnh Hoa goá vợ nhiều năm, lần đầu tiên đưa bạn gái 22 tuổi đến tham dự tiệc từ thiện ra thì không còn gì khác.
Anh gọi điện cho Vương Nhất Bác, muốn nói chuyện anh mình bảo cho người yêu. Nhưng anh nhắc tới Cao Tâm Duyệt, cậu thanh niên lại chủ động tiếp lời.
"Bảo bảo, vừa mới xảy ra một chuyện, em cảm thấy cần phải nói với anh."
Tiêu Chiến còn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại, đột ngột bị doạ sợ, "Chuyện gì thế..."
"Hôm nay sau khi làm việc xong trở về khách sạn, em dùng điện thoại chơi game, ở giữa có thoát ra xem wechat một chút, vừa vặn lúc đó Cao Tâm Duyệt gửi một tin nhắn cho em, lúc em nhìn trên thông báo đã thấy nội dung, nhưng ấn vào thì cô ấy lại thu về. Trước sau khi khoảng 3 4 giây thôi, em đã gửi mấy dấu hỏi chấm cho cô ấy hỏi cô ấy có ý gì, nhưng vẫn không hề trả lời, gọi điện thoại thì cô ấy lại tắt máy.
Tiêu Chiến không nghe ra có vấn đề gì, "Cô ấy đã gửi cái gì?"
Giọng cậu thanh niên trong điện thoại có vẻ trầm thấp mà xa xôi, khiến Tiêu Chiến thoáng nghĩ đến một chốn hoang dã vô tận trong đêm đông, không có ánh trăng, chỉ có tuyết trắng trong bóng đêm phản chiếu ánh quang bạc lạnh lùng.
"Cô ấy gửi, 'học trưởng, cầu xin anh cứu em'."
4
____________
Đang ngọt ngào tự nhiên lại hơi giống chuyện ma...
5