Mai Mắn Ba Đời

31. Uy hiếp

"Em đã hỏi anh Phong chưa?" Tiêu Chiến trấn an, cũng đồng thời phân tích giúp cậu: "Nếu cô ấy thật sự gặp nguy hiểm, hẳn là phải báo cảnh sát mới đúng chứ tại sao lại tìm em? Hai người cũng không tính là quen thân, cho dù không tin vào tốc độ của cảnh sát thì người đầu tiên cô ấy gọi cũng phải là bố cô ấy chứ."

"Ừm. Em cũng nghĩ thế, có khi chỉ là chơi truth or dare với bạn thôi ấy chứ." Vương Nhất Bác nói, "Em nói với lão Đàm, hai ngày ngay ổng không ở Hoành Điếm, cũng chỉ có thể gọi điện thoại cho người của đoàn phim thôi, ổng nói có tin gì thì sẽ báo cho em."

Lúc này Tiêu Chiến mới uyển chuyển truyền đạt lại ý của Tiêu Tuân, Vương Nhất Bác lại không cảm thấy có vấn đề gì, nói: "Vốn dĩ em đã không định tiếp xúc quá nhiều với cô ấy rồi. Còn về việc bố cổ là ai, cũng không phải chuyện mà em quản được."

Tiêu Chiến dặn dò nói: "Tóm lại nếu sau này lại gặp chuyện liên quan đến nhà họ Cao, phải thương lượng với anh trước, đừng tuỳ tiện hành động."

Vương Nhất Bác nói được.

Sáng sớm hôm sau Đàm Phong Thu gọi điện thoại đến, quả nhiên là đùa thôi, "Mấy người trẻ chơi đùa vui thôi, sợ cậu giận nên gửi xong thu hồi lại luôn. Tâm Duyệt hôm nay vẫn sẽ đi làm bình thường, chắc giờ này cũng đến phim trường rồi."

Vương Nhất Bác không nghi ngờ gì, chuyên tâm quay phim của mình, không để bụng về việc này nữa.

Sau năm mới là mùa quay phim cao điểm của Hoàng Điếm, một số điểm quay nổi tiếng một ngày có thể đón ba bốn đoàn phim khác nhau đến, nhóm diễn viên quần chúng để kiếm được nhiều tiền đương nhiên sẽ chuyển giữa các đoàn phim khác nhau. Cảnh quay của diễn viên phải sắp xếp xong trước, nhưng cũng sẽ xuất hiện tình huống điều chỉnh đột ngột, ví dụ như hôm nay, sau khi ăn cơm trưa Tiểu Mã cầm thông báo đến chỗ cậu, buổi chiều đã định sẽ quay cảnh số 26 lại bị đổi thành cảnh 32

Cảnh 32 là cảnh lớn, cần nhiều diễn viên quần chúng phối hợp, địa điểm quay là bên trong một toà cung điện rất có tiếng ở Hoàng Điếm, Vương Nhất Bác thuận miệng hỏi một câu: "Vì sao lại đổi?"

"Đoàn phim trước đột ngột huỷ hẹn, diễn viên quần chúng cũng không có việc làm, nên để đoàn chúng ta quay trước luôn." Tiêu Mã nói.

Thời gian quay những cảnh lớn như thế dài hơn cảnh bình thường rất nhiều, bởi vì có nhiều chuyện cần phải chuẩn bị, trong quá trình quay cũng sẽ xảy ra rất nhiều tình huống đột xuất. Một cảnh mà phải quay tới lui đến hơn ba tiếng, mấy vị đạo diễn không ngừng trao đổi với các diễn viên và diễn viên quần chúng trong thời gian quay. Lúc Vương Nhất Bác đứng trong sân ôn lại kịch bản, nghe thấy mấy diễn viên quần chúng ngồi xung quanh nói chuyện phiếm, bọn họ có vẻ là từ đoàn phim khác chuyển sang.

"Cái đội đầu của bộ triều Thanh sáng nay thoải mái hơn thế này nhiều," một người trong đó nói, "Quần áo cũng đẹp hơn, đâu giống bây giờ, cứ như Cái Bang ấy."

Một người khác phụ hoạ: "Đoàn phim kia rõ ràng nhiều tiền nhiều của, cơm hộp cũng hẳn 2 món chay 2 món mặn, đoàn này thì khiêm tốn hơn nhiều."

"Đúng đấy, đáng lẽ ở bên kia quay hai ngày cơ, đều tại cái cô nữ chính, treo dây thép lên thôi cũng ngất xỉu được, làm bằng giấy à?"

"Cũng đừng có nói người ta, nghe nhân viên trang điểm nói vì luyện động tác nên tay cô ấy toàn vết bầm tím, nhìn như bị người ta ngược đãi ấy, sợ lắm."

Vương Nhất Bác buông kịch bản xuống, đi qua hỏi, "Anh này, xin hỏi mọi người vừa nói đến đoàn phim nào thế?"

Mấy người nói ra tên bộ phim, lòng Vương Nhất Bác không khỏi trầm xuống, lại hỏi: "Nữ chính ngất xỉu? Sáng nay sao?"
3

"Đúng vậy, lúc treo dây thép đột nhiên lại nôn, đến lúc thả xuống thì nhìn người có vẻ đã mất ý thức rồi."

Chẳng lẽ là do đêm qua uống nhiều quá?

Đối với Cao Tâm Duyệt, Vương Nhất Bác cũng không có hứng thú để tâm, cho dù cậu và Tiêu Chiến không ở bên nhau, thì cũng sẽ không hỏi chuyện liên quan đến con gái nhà người ta. Chỉ là vị công chúa tôn quý của tập đoàn Thịnh Hoa này từ trên xuống dưới đều toả ra cái vẻ quỷ dị, khiến người ta không kìm được mà tò mò, sự quỷ dị ấy chủ yếu là bởi vì tương phản giữ thân phận và khí chất, Vương Nhất Bác cảm thấy cô căn bản không giống con nhà giàu có. Chưa đề cập đến Tiêu Chiến ôn tồn lễ độ và Tiêu Tuân khí chất ngời ngời, đến ngay cả cái thằng anh Vương Nhất Kiều vô lại được nuông chiều từ bé của mình cũng mang đặc điểm của phú nhị đại, nhưng đặc điểm ấy lại hoàn toàn không xuất hiện trên người Cao Tâm Duyệt, thậm chí còn hoàn toàn tương phản với cô.
1

Cao Tâm Duyệt cực kỳ hướng nội, nói chuyện làm việc đều cẩn thận đến mức rụt rè, có một lúc nào đó Vương Nhất Bác cảm thấy cô đang sợ hãi, nhưng chi phí ăn mặc của cô quả thật rất xa hoa, sự mâu thuẫn và tương phản ấy khiến cô trở nên rất kỳ lạ, mà lời Tiêu Tuân khuyên cậu tránh xa bố con nhà họ Cao ra, lại càng khiến chuyện này trở nên kỳ lạ hơn, thành công thăng đến cấp quỷ dị.

Cảnh 32 quay xong, hôm đó cũng không còn công việc nữa. Vương Nhất Bác xong việc, quay vào trong xe gọi điện cho Đàm Phong Thu hỏi chuyện Cao Tâm Duyệt, người đại diện nói bởi vì cô ấy nhịn ăn giảm cân dẫn đến thiếu dinh dưỡng và huyết áp thấp nên mới nôn mửa ngất xỉu lúc treo dây thép lên.

"Cô ấy truyền nước ở bệnh viện, lúc sau đã được Cao tổng đón về khách sạn nghỉ rồi, hẳn là không có việc gì đâu." Đàm Phong Thu nói xong lại bồi thêm một câu: "Không yên tâm thì cậu có thể đến thăm cô ấy."

Vương Nhất Bác đương nhiên sẽ không đi, nếu bị paparazzi chụp được thì cậu có mười cái miệng cũng không nói rõ nổi.

Cứ như vậy, một tuần sóng yên biển lặng qua đi, phim điện ảnh đóng máy xong Tiêu Chiến liền bay tới Hoàng Điếm, ở bên cạnh cậu, đồng thời cũng làm quen với kịch bản phim truyền hình mới nhận luôn. Bố mẹ Vương Nhất Bác cũng vừa lúc kết thúc chuyến du lịch Địa Trung Hải, Vương Nhất Bác tin rằng ngay khoảnh khắc đầu tiên đặt chân xuống đất, ông sẽ biết việc Vương Nhất Kiều đầu tư thất bại, nhưng lúc ông gọi điện thoại cho cậu, lại không nhắc một chữ nào đến Vương Nhất Kiều, ngược lại hỏi đến Tiêu Chiến mấy lần liền, hỏi bao giờ bọn họ có thời gian về nhà ăn cơm.

"Lạ thật," Vương Nhất Bác nói, "Sao bố em lại cứ như quen biết anh thế? Lúc trước rõ ràng là ông ấy không quan tâm mà."

"Có lẽ là xem phim của anh rồi, bị mị lực của anh thuyết phục rồi." Tiêu lão sư dõng dạc nói.

Vương Nhất Bác ấn người lên sô pha mà hôn, hôn đủ rồi mới nói: "Những người quen biết anh sẽ đều thích anh thôi, fan của anh ngày nào cũng kêu gào trong weibo em đòi anh up ảnh selfie kia kìa, tình địch của em nhiều quá, làm sao bây giờ?"

Môi Tiêu Chiến bị cậu làm cho mềm mại căng mọng, còn hơi hơi sưng lên, Vương Nhất Bác không nỡ, liền dùng đầu lưỡi liếm nhẹ, phảng phất như thể trên đó không phải là nước miếng mà là mật ong, cậu rất hưởng thụ sự thân mật đơn giản như thế, Tiêu Chiến cũng vậy, anh cuộn trong lồng ngực cậu nói: "Nhưng anh chỉ là của một mình em thôi, cho dù cả thế giới đều thích anh, thì anh cũng chỉ thuộc về em thôi."

Sự thổ lộ cam tâm tình nguyện bị chiếm hữu ấy đối với Vương Nhất Bác cung Sư Tử mà nói thì đúng là đánh trúng hồng tâm, "Đừng có quyến rũ em," Cậu hơn buồn bực bóp má người yêu, "Quyến rũ xong anh lại không chịu trách nhiệm!"

Tiêu lão sư vô cùng chuyên nghiệp, đóng máy rồi vẫn kiên trì quản lí dáng vóc, lúc nâng tạ ở phòng tập thể thao bị sái hông, thế nên mấy ngày gần đây không thích hợp vận động, bao gồm cả loại vận động thực hiện vào thời điểm con người ta phải đi ngủ.

"Aiya, chúng ta làm chuyện gì khác vui hơn đi." Tiêu Chiến hôn cậu hai cái như vuốt ve, lấy kịch bản mới ra nói: "Vương lão sư đối diễn với anh đi."

Vương Nhất Bác đã làm việc này mấy ngày rồi, đã đóng Hoàng Đế, đại thần, Thái Tử, Quý phi nương nương, Tiêu Chiến nhận một bộ cung đình chính kịch, là kiểu phim có thể được phát trên đài trung ương, Tiêu Chiến là nam thứ, nhân vật là thứ hoàng tử thành công giành được ngai vị.

Luyện kịch bản với vợ là chức trách của một người đàn ông tốt, phải làm tròn trách nhiệm, Vương Nhất Bác nhận kịch bản, hỏi: "Hôm nay em diễn cái gì thế?"

"Tư Lễ Giám Bỉnh Bút."

Cậu không quá quen với chức vị này, "Đấy là cái gì?"

"Thái giám."
4

Vương Nhất Bác: "..."

Lúc trước nếu kết thúc công việc sớm thì thỉnh thoảng Vương Nhất Bác sẽ ra ngoài ăn cơm uống rượu với đồng nghiệp ở đoàn phim, bây giờ có Tiêu Chiến rồi, cậu gần như chẳng mấy khi ra ngoài nữa, vừa xong việc là quay về khách sạn ngay, bị đám đồng nghiệp cún fa nói là vợ quản nghiêm quá. Thật ra Vương Nhất Bác cũng không để tâm đến mấy lời này, cậu chỉ muốn cho cả thế giới biết cậu yêu vợ bao nhiêu, như thể thì đáng fanboy mê muội mỹ sắc của Tiêu Chiến mới có thể bớt một chút, mấy cái weibo tag cậu bảo Tiêu Chiến up ảnh selfie lên mới giảm một chút.

Tiêu Chiến lại không mong cậu vì ở cạnh mình mà ngừng mấy hoạt động xã giao, Vương Nhất Bác cân nhắc hai phía, nhanh nhẹn quyết định cùng đi liên hoan với Tiêu Chiến luôn.

Vừa không cần rời khỏi vợ, lại vừa có thể show ân ái, khí thế kiêu ngạo đả kích cún fa, một tên trúng ba đích, quá vui luôn.

Đoàn người đi ăn lẩu xong, liền đến gần tìm một quán KTV hát. Vương Nhất Bác ra ngoài một lúc đi WC, bên trái là WC nam, bên phải là nữ, ở giữa ở bồn rửa tay công cộng, có một cô gái ngồi xổm ở đó, Vương Nhất Bác không để ý đi ngang qua. Đợi lúc cậu đi ra từ WC nam, liền thấy một ông già hơn 50 tuổi say khướt đang lôi kéo cô gái, cô gái kia không biết là đang say hay đang sợ, khóc sướt mướt không chịu nghe theo, Vương Nhất Bác không có thói quen lo chuyện bao đồng, vòng qua hai người chuẩn bị đi, chợt nghe phía sau có tiếng "bang", đại sảnh KTV vẫn đầy tiếng hát tiếng gào thét vang dội khiến người ta sợ hãi.

Vương Nhất Bác hoảng hốt quay đầu lại, cô gái bị tát một cái nằm gục lên bồn rửa tay, ông già kia chỉ vào mặt cô mà chửi mắng: "Một con điếm thôi mà giả vờ thiếu nữ ngây thơ cái gì! Thật sự coi mình là công chúa rồi đúng không?"

Nói xong liền túm tóc cô, Vương Nhất Bác thật sự không nhìn nổi, lạnh giọng quát: "Ông làm gì thế?"

Đối phương vẫy vẫy tay, thiếu kiên nhẫn nói: "Cút cút cút, bớt quản chuyện của bố mày đi!"

Vương Nhất Bác đi tới một tay kéo ông ta ra, ngay sau đó nhìn sang mặt cô gái, lỗ tai cậu ong ong một tiếng, dường như buột miệng thốt ra: "Sao lại là cô?!"

Mái tóc dài của Cao Tâm Duyệt rối tung, nửa bên mặt sưng lên, chỉ nhìn cậu một cái rồi nhanh chóng cúi đầu, phát ra tiếng khóc mỏng manh bé nhỏ.

Vương Nhất Bác trợn mắt há hốc mồm, còn chưa kịp phản ứng lại đã bị ông già kia dùng sức đẩy ra, không hề phòng bị mà bị lão đẩy vào tường, nhưng cậu không rảnh lo đau, chỉ hỏi: "Ông có biết cô ấy là ai không?"

Ông già kia cười đến lộ cả răng vàng: "Chỉ sợ mày không biết nó là ai thôi."

Vương Nhất Bác lấy điện thoại ra muốn báo cảnh sát, nhưng đối phương vẫn rất có hứng thú mà nhìn cậu, như thể chẳng hề sợ hãi. Nối được đến trung tâm báo án, cậu lập tức nói: "Ở đây có người đánh phụ nữ, ác ý đả thương người khác."

Trung tâm báo án hỏi: "Mời anh nói rõ vị trí cụ thể."

Vương Nhất Bác đang muốn mở miệng, phía sau liền có người gọi: "Tâm Duyệt!"

Cậu quay đầu lại, thấy Cao Thịnh Hoa bước đi thong dong tới, ôm Cao Tâm Duyệt vào lòng, động tác vô cùng tự nhiên, ngữ khí lại càng ôn hoà: "Làm gì mà lâu thế?"

"Cao tổng!" Vương Nhất Bác vội chỉ vào người đàn ông kia nói: "Người này..."

"Là Nhất Bác à," Cao Thịnh Hoa mỉm cười ngắt lời cậu, "Trùng hợp quá, có muốn sang chỗ tôi uống hai ly không? Có không ít fan của cậu ở đó đấy." Nói xong mới nhìn sang người bên cạnh, "Lưu tổng đi về trước đi, chỗ này để tôi xử lí."

Lão già kia nhìn cậu cười lạnh một tiếng, nhìn vào gương sửa sang quần áo, nghêng ngang rời đi.

Vương Nhất Bác dần dần hiểu ra, nhưng cậu hy vọng là mình nhầm, cậu nhìn về phía Cao Tâm Duyệt, cô gái vóc dáng nhỏ bé, từ đầu đến chân đều tỏ rõ vẻ sợ hãi và kháng cự, bị Cao Thịnh Hoa ôm trong lòng, không hề nhìn cậu, tóc dài che khuất nửa bên má cô, dường như không nhìn ra được bất cứ biểu cảm nào, chỉ có tiếng nức nở rất nhỏ, trong tiếng hát hỗn tạp không rõ, quanh quẩn trong hành lang KTV huy hoàng tráng lệ.

Vô cớ khiến người ta hít thở không thông.

"Alo? Chào anh, anh có ở đó không?"

Cao Thịnh Hoa vươn tay lấy điện thoại của cậu, ấn tắt, sau đó đặt lại vào tay cậu. Biểu cảm bình tĩnh như thể chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì, "Bạn bè hiểu lầm thôi, không cần phải làm phiền đến đồng chí cảnh sát." Khuôn cằm hơi béo của Cao Thịnh Hoa nở nụ cười, "Cậu nói xem, Nhất Bác?"

Vương Nhất Bác bình tĩnh đứng ở đó, trầm mặc một lát, lại nhìn về phía Cao Tâm Duyệt lần nữa, "Tâm Duyệt, thật sự không cần báo cảnh sát à?"

Cô gái không nói gì, chỉ lắc lắc đầu.

"Có phải có người bắt nạt cô không?" Lần này cậu lại nhìn sang Cao Thịnh Hoa, "Cô không phải sợ, bây giờ là xã hội hiện đại rồi, cảnh sát sẽ giúp cô."

Cao Thịnh Hoa cười lên tiếng, "Nhất Bác à," hắn ta nói, "Mỗi lần tôi gặp mặt những người trẻ tuổi, sẽ đều cho bọn họ một lời khuyên, đó là đừng có lo chuyện bao đồng," bốn chữ cuối cùng hắn ta chậm rãi dứt khoát nói, nhưng hắn vẫn còn chưa nói hết, "Đặc biệt là trong hoàn cảnh mình còn chưa xử lý sạch sẽ gièm pha."

Vương Nhất Bác lạnh giọng nói: "Tôi chưa từng làm chuyện xấu gì như thế."

"Tôi cũng có bảo cậu đayu, à đúng rồi," Cao Thịnh Hoa cười nói, "Chuyện của cậu cũng còn ổn, không phải chỉ là kết hôn giả, bán hủ lừa gạt fan thôi sao? Cho dù có lộ ra thì cùng lắm cũng chỉ mất fan thôi."

"Tôi không kết hôn giả." Vương Nhất Bác trấn định đáp: "Giấy đăng kí kết hôn là thật."

"Vậy bản hợp đồng trước khi kết hôn thì sao?" Cao Thịnh Hoa lấy điện thoại ra ấn vài cái, cho cậu nhìn xem màn hình, "Cậu ký tên cam kết ở trên hợp đồng cũng không phải là giả đâu, đúng không?"
7

__________

Tác giả:

Hôm qua có bạn đọc nói với tôi là cảm thấy "May mắn ba đời" viết hơi lệch, tôi không trả lời lại, viết ở đây hy vọng bạn ấy cũng đọc được. Câu truyện này nhìn thì có vẻ hơi ngốc nghếch, lại còn bối cảnh là showbiz, có lẽ nhiều người đọc rồi sẽ cảm thấy đây là một câu chuyện hài hước ngọt ngào, nhưng lúc trước tôi đã nói mấy lần là không phải rồi. Đương nhiên tôi cũng có thể viết Cao Tâm Duyệt thành trà xanh khiến Bo Tán hiểu lầm rồi ngược nhau, cuối cùng hoà thuận, như thế thì "May mắn ba đời" sẽ là một câu chuyện ngọt ngào máu chó ngốc nghếch thật, nhưng tôi không muốn viết như thế, truyện như thế nhiều lắm rồi...
4


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui