Mai Mắn Ba Đời

33. May mắn ba đời

Khoảng một tháng sau đó, Vương Nhất Bác không gặp lại Cao Tâm Duyệt, chỉ nghe Đàm Phong Thu nói cô xin nghỉ ốm 3 tuần, khiến cả đoàn phim đều chết theo, chỉ là bộ phim kia do tập đoàn Thịnh Hoa đầu tư, đương nhiên cũng không có ai dám nói gì.

Chuyện hợp đồng hôn nhân cũng dần lắng xuống, bọn họ trở thành cặp đôi đầu tiên cưới trước yêu sau trong giới, phát triển cốt truyện tương đương với cp nguyên đam siêu hot, Cao Thịnh Hoa trước sau vẫn chưa ra tay thêm, không biết là đã chắc chắn rằng Vương Nhất Bác không dám nói chuyện của mình ra ngoài hay là căn bản không thèm để bụng, hoặc chỉ là đang đợi thời cơ thôi.

Vương Nhất Bác biết được từ chỗ bố cậu, rằng một tháng trước Vương Nhất Kiều đã nhậm chức giám đốc bộ phận tiêu thụ của một công ty nào đó dưới trướng tập đoàn Thịnh Hoa. Nói vậy thì Cao Thịnh Hoa biết được chuyện mình và Tiêu Chiến kết hôn có ẩn tình chính là do Vương Nhất Kiều, rồi lại thông đồng với Nelson để lấy được ảnh hợp đồng và bản ghi âm. Bây giờ mọi chuyện đã xong, Vương Nhất Kiều lại không có bản lĩnh được bằng Nelson, bị Cao Thịnh Hoa qua cầu rút ván đá văng đi, cũng chẳng lạ gì. Bố cậu nói Vương Nhất Kiều đặt cả nhà và công ty vào cái quỹ tư nhân kia, mà hai câu lạc bộ đêm kia cũng đã đến mức hao tổn mỗi ngày không thể không đóng cửa, cũng vì thế mà bị nhà gái từ hôn, Vương Nhất Bác cũng thờ ơ với chuyện này.

"Cái công ty rách của anh ta phải đóng cửa từ sớm rồi mới đúng, lúc trước cứ thỉnh thoảng lại tìm chúng ta bù lỗ cho. Anh ta đã không biết đầu tư, lại còn muốn học theo người ta phất lên cho nhanh à?" Vương Nhất Bác nói, "Bị tống vào tù thì cũng là đáng đời, là do anh ta gieo gió gặt bão."

"Vợ không có, tiền cũng không có, Nhất Kiều ở nhà ngày nào cũng đòi tự sát, chú con đến nhờ vả bố, bố..."

"Ngày nào cũng đòi tự sát," Vương Nhất Bác nói, "Thế anh ta tự sát chưa?"

"Nhất Bác..."

"Bố lại muốn dùng lại trò cũ đúng không?" Vương Nhất Bác lạnh lùng nói: "Nghĩ cũng đừng nghĩ, con sẽ không cho anh ta một cắc nào cả."

"Không phải, bố không muốn lấy tiền của con. Quỹ mà nó đầu tư vào là do anh trai Tiêu Chiến đăng kí, có thể nhờ Tiêu Chiến nói giúp phía anh cậu ấy, rút tiền của Nhất Kiều ra không?"

"Bố," Vương Nhất Bác giận cười, "Bố cũng từng chơi cổ phiếu rồi, chẳng lẽ cũng tưởng quỹ tư nhân là cái hiệu cầm đồ muốn bán thì bán muốn chuộc thì chuộc à?"

"Nhưng dù gì cậu ấy cũng là nhà cái..."
2

"Thế thì sao? Tiền của nhà cái thì không đổ vào à?"


Bố cậu không còn gì để nói, Vương Nhất Bác cũng mất hứng, dường như chỉ cần nhắc đến Vương Nhất Kiều là quan hệ giữa hai người sẽ đột nhiên trở nên căng thẳng, tuy rằng bố cậu không giống như trước, trực tiếp đòi tiền cậu nữa, nhưng lời nói lại vẫn tỏ vẻ bảo vệ Vương Nhất Kiều bất kể đen trắng, không có nguyên tắc gì, đây cũng là lý do sau khi cậu chính thức gặp ba Tiêu Chiến lại không đưa Tiêu Chiến về nhà gặp bố mẹ mình. Cậu không muốn lừa mình dối người, có lẽ cậu cũng thương bố, bây giờ vẫn thương, nhưng đồng thời cũng rất hận sự ngu xuẩn bất công của bố, nếu trong lòng bố cậu, cậu chỉ là một công cụ bảo vệ Vương Nhất Kiều, thì cậu làm sao dám hy vọng xa vời rằng bố cậu sẽ đối đãi thật lòng với Tiêu Chiến?

Nếu lý do bố cậu chấp nhận Tiêu Chiến chỉ là vì nhà họ Tiêu gia cảnh hiển hách, vậy thì cậu thà là người mình yêu mãi mãi xa rời cái gia đình quan hệ phức tạp này.

Không biết cuộc gọi này có phải là do Vương Nhất Kiều lì lợm cầu xin nên bố cậu mới gọi đến không, tóm lại là sau khi bị cậu chặn, Vương Nhất Kiều lại nhanh chóng gọi đến, cầu xin cậu giúp lấy lại tiền trong quỹ, Vương Nhất Bác nghiêm túc từ chối, cũng block luôn số mới của đối phương.

Một lát sau lại có một dãy số xa lạ gửi tin nhắn đến, hoá ra Vương Nhất Kiều thấy mềm không được, liền đổi sang cứng.

[ Tao cảnh cáo mày, nếu lần này mày không giúp tao lấy tiền ra thì mày sẽ hối hận cả đời, tao không sống được thì mày cũng đừng nghĩ sẽ được sống tốt! Cùng lắm thì chết cả đám! ]

Vương Nhất Bác block luôn cả số này.

Đến tháng ba, Vương Nhất Bác đồng ý lời mời một tham dự buổi lễ trao giải trực tiếp, ban tổ chức cũng mời cả Tiêu Chiến. Tiêu lão sư đáng lẽ không thể đồng ý tham gia hoạt động công khai như thế được, nhưng lần này lại đổi thái độ, quyết định cùng tham dự với cậu, thậm chí đồng ý để cậu chuẩn bị trang phục và phụ kiện, hào phóng phối hợp với cậu show ân ái rải cơm chó.
1

Vương Nhất Bác đặt hai bộ quần áo màu sắc tương tự của cùng một nhãn hàng, rồi đổi áo khoác với bộ của Tiêu Chiến, âm thầm biến thành "trong anh có em, trong em có anh". Áo trong là một đen một trắng, cùng thương hiệu cùng bộ sưu tập. Nhẫn là nhẫn cưới, từ vòng tay đến kẹp cà vạt, đến khuy áo đều là một đôi.

Hai người ăn mặc chỉnh tế đứng đó, chỉ cần không mù thì đều nhìn ra được là một đôi, vô cùng gắn bó keo sơn. Bây giờ Tiêu lão sư mới muộn màng mà thấy hơi ngượng ngùng, không chịu đi thảm đỏ cùng cậu. Giữa hai người còn cách bốn năm vị minh tinh khác, nhưng Vương Nhất Bác đi ra khỏi khu vực thảm đỏ xong cũng không vào chỗ ngồi luôn mà đợi ở cửa hội trường phát sóng, mãi đến khi Tiêu Chiến đi tới mới cùng anh đi vào chỗ ngồi.

Lúc cậu đứng đợi, máy quay cũng đã ghi hết lại, bao gồm cả chi tiết nhỏ lúc hai người đi cùng nhau, cậu có ý muốn nắm tay người yêu, nhưng lại bị Tiêu lão sư vành tai đỏ bừng tránh vội ra. Buổi lễ thậm chí còn chưa bắt đầu, đã khiến đám fan cp đu livestream ngất ngây điên cuồng, người nào người nấy đều nói cậu được lắm, cưới trước yêu sau là tuyệt vời nhất, vợ chồng già cái gì chứ, Bác Quân Nhất Tiêu mãi mãi tình yêu cuồng nhiệt, không phục thì im!!
2

Hai người bọn họ cũng xem như đi thảm đỏ áp chót rồi, phần lớn minh tinh đến tham dự đều đã vào chỗ, Tiêu Chiến liếc mắt một cái đã thấy Cao Tâm Duyệt ngồi ở bên trái phía trước họ, thì thầm nhắc nhở cậu: "Tiểu sư muội của em cũng đến kìa."

Vương Nhất Bác đã sớm biết Cao Tâm Duyệt sẽ đến, Đàm Phong Thu nói cô phải nhận giải người mới, mà người ban tổ chức sắp xếp trao giải lại là Tiêu Chiến.

Không sai, tuy rằng Tiêu Chiến không nổi bằng cậu, nhưng lúc cậu đợi lên sân khấu nhận giải thì Tiêu Chiến đã là khách mời đến trao giải rồi, địa vị trong giới cũng vừa vặn với địa vị gia đình.


Giải người mới cũng không phải giải thưởng quan trọng gì, vì thế thời gian trao giải cũng nằm ở phía trước. Vương Nhất Bác để ý thấy Cao Tâm Duyệt còn gầy hơi cả lần trước, trong cảnh hầu hết minh tinh nữ đều mặc lộ vai, lộ lưng, lộ chân để thể hiện dáng vóc thì cô lại mặc váy liền dài tay, chỉ lộ ra một ít mắt cá chân, không biết là do Cao Thịnh Hoa không cho phép hay là vết thương trên người cô không cho phép.
2

Vương Nhất Bác không khỏi thở dài mà nghĩ, hy vọng là cái đằng trước.

Lễ trao giải diễn ra một nửa, Vương Nhất Bác lên sân khấu nhận hai giải thưởng của mình, mỗi lần tham dự những sự kiện tương tự, cảm tưởng sau khi đoạt giải của cậu đều hết sức ngắn gọn, nhưng mà lần này, sau khi cảm ơn ban tổ chức và fan, cậu còn đặc biệt nhấn mạnh nói: "Cần phải cảm ơn nhất, là người nhà, người yêu của tôi, cũng là cảng tránh gió suốt 24 giờ của riêng tôi." Cậu lướt qua đám người nhìn về phía đôi mắt Tiêu Chiến, "Cảm ơn anh vẫn luôn tin tưởng em, bầu bạn với em, ủng hộ tất cả những quyết định của em, có thể gặp được anh, hơn nữa còn được anh thích, khiến em cảm thấy, là..." Cậu dừng lại một chút, chọn ra cái mình cho rằng là hợp nhất trong kho thành ngữ không mấy phong phú, "...may mắn ba đời."

Máy quay đã sớm được đẩy về phía Tiêu Chiến quay cận cảnh, gương mặt không gì chê được xuất hiện trên màn hình lớn, cười đến đỏ mắt, sau đó ngại ngùng cúi đầu trong tiếng vỗ tay và tiếng hò reo mọi người, vừa cười vừa lắc đầu, như thể thật sự không còn cách nào với cái người nóng lòng tuyên bố chủ quyền là cậu nữa.

Thật ra cũng đến lúc bước lên sân khấu Vương Nhất Bác mới quyết định nói, tuy rằng giải thưởng này cũng không có giá trị quá lớn, tuy rằng cậu cũng biết đến lúc giành được Ảnh đế hay Thị đế mới nói thì sẽ làm vợ mình nở mày nở mặt hơn, nhưng thế thì phải đến bao giờ? Trước mắt có máy quay phát sóng trực tiếp rồi, vì sao không mượn cơ hội này để bày tỏ tình yêu với cả thế giới?

Cảm ơn anh, em tin anh, thích anh, em yêu anh, muốn hôn anh... Những lời này không bao giờ là nhiều, không bao giờ phải sợ là nói quá sớm, thậm chí chỉ cần Tiêu Chiến không chê cậu phiền, cậu đồng ý làm một cái máy ồn ào lặp lại, mỗi giây mỗi phút đều nói.

Vương Nhất Bác cầm hai cái cúp pha lê về chỗ ngồi, quả nhiên nhận được ánh mắt rất có thâm ý của Tiêu Chiến, vừa giận vừa thoả mãn, vừa vui vẻ lại mang một chút oán trách, cậu đắc ý ngồi xuống, một bộ thực hiện được âm mưu.

Chỉ lát sau điện thoại đặt bên cạnh đã rung lên.

Tiêu tiểu thỏ giận dữ lên án trong wechat: [ Sao em lại tập kích bất ngờ thế hả!!]

Cậu nhịn cười đáp: [ Cái này thì có gì mà tập kích bất ngờ? ]

[ Này mà còn chưa à? Trước đấy em cũng không nói với anh, phản ứng của anh lúc nãy nhất định là ngốc lắm! ]

[ Đâu có đâu, đáng yêu lắm ] Cậu gửi thêm một câu nữa: [ Nhìn là muốn hôn ]


[ Anh không nói chuyện với em nữa!! ]

Cậu ngồi đó cười một lúc, rồi mới gửi tiếp: [ Nếu bây giờ em hôn anh thì mới gọi là tập kích bất ngờ ]

Tiêu tiểu thỏ rõ ràng tưởng là thật, sợ đến mức xê dịch người cách xa cậu ra.

Đến lúc sắp kết thúc, Vương Nhất Bác đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, ở hành lang gặp được Cao Tâm Duyệt đã thay trang phục bình thường chuẩn bị rời đi, cậu thấy xung quanh không có ai, liền gọi cô lại.

"Vội ra sân bay à?" Cậu hỏi.

Cao Tâm Duyệt vẫn giữ cái vẻ sợ hãi lúc trước, "Học trưởng, em phải bay đến Hoàng Điếm, buổi tối em có lịch quay."

Vương Nhất Bác gật đầu, "Nghe lão Đàm nói cô mới nghỉ bệnh một thời gian, không sao chứ?"

"Không sao, cảm ơn học trưởng quan tâm."

Cậu trầm mặc, Cao Tâm Duyệt thấy cậu không còn vấn đề gì, liền nói: "Em đi trước đây, tạm biệt học trưởng."

"Đợi một lát." Cậu nhìn về phía trợ lý của cô, "Chị có thể vào trong xe đợi trước được không? Tôi nói mấy câu thôi, ba phút là được."

Sau khi trợ lý xe, cậu mới thấp giọng hỏi: "Có thể là tôi đang xen vào việc của người khác, nhưng vẫn muốn nhắc nhở cô, chúng ta sống trong xã hội có pháp luật, không phải thời phong kiến, không có ai có quyền tuỳ ý làm tổn thương làm nhục người khác, liên tục nhường nhịn chấp nhận sẽ chỉ khiến kẻ ác càng thêm kiêu ngạo thôi."

Cao Tâm Duyệt nắm góc áo, thân hình mảnh mai phảng phất như lá rụng trong gió thu, giọng cô nhỏ như tiếng muỗi kêu: "Học trưởng, chuyện lúc trước thật sự xin lỗi anh, em không nên kéo anh vào, còn liên luỵ đến Tiêu lão sư, em... phiền anh nói xin lỗi anh ấy giúp em."

Vương Nhất Bác lẳng lặng nói: "Cô không cần xin lỗi vì người khác tạo nghiệt đâu."

Cô gái đột nhiên ngẩng đầu, hơi cười với cậu, "Cảm ơn anh, học trưởng. Xảy ra chuyện như thế, em cứ nghĩ rằng anh sẽ không để ý đến em nữa."

Vương Nhất Bác thấy rất bất đắc dĩ, "Cô không phải chuyển chủ đề..."

"Em hiểu ý của anh, anh muốn hỏi em vì sao lại không báo cảnh sát, sao lại không tìm kiếm sự giúp đỡ." Cao Tâm Duyệt mím môi, thần sắc trống rỗng, "Em đã từng thử, vô dụng thôi, không có ai làm chứng cho em được, ông ta còn có thể tìm người chịu tội thay để ứng phó với cảnh sát, mọi chuyện không thể chấm dứt được. Nhưng mà thời điểm khó khăn nhất đã qua rồi, lần trước là vì... Lúc em đi học lén giấu mấy bức ảnh của anh bị ông ta phát hiện, ông ta tức giận nên mới trừng phạt em. Ảnh em đều gỡ rồi, liên luỵ đến anh, rất xin lỗi."


Vương Nhất Bác còn muốn nói gì đó, nhưng Cao Tâm Duyệt mượn cớ sắp lỡ máy bay, nên vội vã rời đi.

Mấy ngày sau khi lễ trao giải kết thúc, phim mới của Tiêu Chiến bấm máy, may mà địa điểm quay cũng ở Hoàng Điếm, thế nên bọn họ có thể không chút ngại ngùng mà tiếp tục cuộc sống yêu đường sau kết hôn.

Thỉnh thoảng Vương Nhất Bác đặt đồ online, chủ yếu là linh kiện ván trượt, cũng sẽ mua mấy thứ thú vị cho Tiêu Chiến. Chuyển phát nhanh gửi đến sảnh khách sạn, Tiểu Mã hoặc là anh vệ sĩ sẽ mang lên giúp.

Hôm đó lúc Vương Nhất Bác quay cảnh đêm nhận được điện thoại của Tiêu Chiến, hỏi cậu lại mua cái gì mà sao không báo trước.

Vương Nhất Bác sợ mình quên, cố ý mở taobao ra xác nhận lại, rồi nói: "Không phải em mua, gần đây có tiêu tiền đâu."

"Trên đơn ghi là 'Vương tiên sinh' mà." Tiêu Chiến nói, "Anh mở ra giúp em nhé?"

"Được."

Cậu nghe thấy tiếng dao rọc giấy mở thùng ra, sau đó lại yên lặng, trong lòng cậu bỗng thấy bất an, vội nói: "Là gì thế? Bảo?"

Tiêu Chiến phát ra một tiếng cười lạnh tức giận.

"Là một món đồ chơi cao su, một cái lưỡi dính máu."
2

"... Cái gì cơ?"

"Có bản lĩnh thì gửi đồ thật đi!" Tiêu tiểu thỏ tức giận mắng: "Đồ điên!"
3

______________

Chúc mụi người thất tịch zui zẻeeeee


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận