Mai Mắn Ba Đời

35. Tà không thắng được chính

Sau khi mấy lời gièm pha được truyền trên mạng, Cao Tâm Duyệt lại mai danh ẩn tích một lần nữa, lần này thì đến Đàm Phong Thu cũng không biết cô có chuyện gì, người đang ở đâu, chỉ nghe nói đoàn phim của cô đã hoàn toàn đình công. Người ngoài sôi nổi suy đoán, bởi vì Cao Thịnh Hoa đã bị đá khỏi tập đoàn Thịnh Hoa, nguồn tài chính trong tay đứt đoạn nên mới không thể không dừng hạng mục này.

Nhưng Tiêu Tuân biết, chỉ dựa vào Hoa Văn Ảnh Nghiệp thì Cao Thịnh Hoa cũng phải kéo dài hơi tàn được thêm ba, bốn năm nữa, huống hồ lão còn vài nguồn ở nước ngoài nữa, có chật vật đến mức nào thì cũng không thể biến thành kẻ nghèo trong một đêm thôi được. Hơn nữa Cao Thịnh Hoa đã biết mình giở trò sau lưng hắn từ sớm, sao lại chưa ra tay phản công, Viên Phỉ nói lão bắt nạt kẻ yếu, kiêng kị thế lực Tiêu gia nên mới nhẫn nhịn không ra tay, nhưng mà Tiêu Tuân cảm thấy Cao Thịnh Hoa là một kẻ có thù tất báo, tính toán chi li, tuyệt đối không dễ dàng buông bỏ.

Nhưng Tiêu Tuân không đoán ra được mục tiêu của đối phương, là mình? Tiêu Chiến? Hay là Vương Nhất Bác?

Anh chỉ có thể dựng kế hoạch phòng thủ mọi mặt, một bên tiếp tục mua cổ phiếu Hoa Văn Ảnh Nghiệp, cũng bảo Viên Phỉ xuống tay chuẩn bị mua lại Hoa Văn Ảnh Nghiệp. Mặt khác, anh thuê một đội vệ sĩ tầm tám người, đưa đến Hoàng Điếm bảo vệ Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác 24/7, đề phòng Cao Thịnh Hoa chó cùng rứt giậu làm hại hai bạn nhỏ.

Có thể là vì đột nhiên tăng cường bảo vệ, chiếc BMW đen kia cũng không xuất hiện nữa, nhưng Tiêu Chiến không dám thiếu cảnh giác. Lần đầu tiên anh cảm nhận được sự đáng sợ của giới giải trí, tiền tài, ích lợi, dục vọng ở nơi này dường như dây leo quấn lấy nhau, dưới nơi ẩm ướt không thấy ánh nắng mà sinh trưởng, trong quá trình sinh trưởng còn không ngừng phóng nọc độc xinh đẹp ra, có người không cẩn thận đụng phải, có người cam tâm tình nguyện tiến lên, cũng có người bị cưỡng chế kéo xuống vực sâu, nhưng bất kể thế nào, đều là trăm sông đổ về một biển - nọc độc sẽ có ngày ăn mòn thân thể bọn họ, cắn nuốt linh hồn họ từ ngoài vào trong.

Một người có đại thụ chống lưng như anh không bị mê hoặc thì còn hiểu được, nhưng một người đã không có địa vị không có chỗ dựa, vì giúp người nhà trả nợ mà một mình lăn lộn trong giới giải trí như Vương Nhất Bác, mà qua mấy năm này vẫn giữ được trái tim lương thiện, cùng với một linh hồn trong sạch sáng ngời, là một chuyện đáng quý đến mức nào kia chứ. Tiêu Chiến đã nghĩ rất nhiều lần, có lẽ đây là lý do anh yêu Vương Nhất Bác, anh muốn bảo vệ đôi mắt mang theo ánh sáng trong sạch kia, muốn bảo vệ nụ cười hồn nhiên trên gương mặt ấy, muốn có may mắn được một người trong sạch như thể toàn tâm toàn ý mà yêu thương.

Mặc dù Vương Nhất Bác đã nhấn mạnh hết lần này đến lần khác rằng cậu gặp được anh là may mắn biết bao nhiêu, nhưng Tiêu Chiến lại cảm thấy người thật sự may mắn phải là mình, trên người cậu thanh niên có sự từ bi mà anh thiếu sót, phần lớn người ta đều chẳng có được dũng khí để đối diện với bóng tối vì một người xa lạ, bởi vậy Vương Nhất Bác làm rất nhiều chuyện mà chẳng có mục đích trực tiếp gì, sở dĩ cậu làm thế, chỉ đơn giản vì nó đúng. Đây là lý do lúc ban đầu cậu rõ ràng đã hết mực tránh né Cao Tâm Duyệt như thế, nhưng đến khi biết được sự thật khiến người ta sợ hãi lại đồng ý vươn tay trợ giúp. Trên thế giới này đã có quá nhiều kẻ ích kỉ ham mê lợi ích rồi, tự đánh mất chính mình, thờ ơ hững hờ đối với sự khó khăn của người khác, mà điều này càng khiến anh nhìn rõ hơn, rằng người mà anh yêu có một linh hồn nhân hậu đáng quý nhường nào.

Thế nên khi anh biết Vương Nhất Bác nhận được điện thoại của Cao Tâm Duyệt xin cậu đến bệnh viện thăm mình, hoàn toàn không tỏ ra không vui, chỉ hỏi: "Cô ấy bị bệnh à?"

"Không biết. Cô ấy nói có một số việc muốn nói với em, còn có thứ quan trọng muốn đưa cho em." Cậu thanh nhiên nhíu mày nói: "Rất kỳ lạ."

"Kỳ lạ ở đâu?"

"Lúc trước em nhắc nhở cô ấy đến thế nào cô ấy cũng không chịu nói, dáng vẻ bất chấp tất cả, vì sao lại đột nhiên đồng ý tìm kiếm sự giúp đỡ?"


Tiêu Chiến nghĩ rồi nói: "Có thể nào là Cao Thịnh Hoa đang phá rối không?"

Cậu thanh niên lặng im không nói, Tiêu Chiến biết cậu đang suy nghĩ, nếu như vì sợ nhảy vào bẫy của Cao Thịnh Hoa mà làm ngơ, rất có thể sẽ bỏ lơ cơ hội duy nhất để cứu Cao Tâm Duyệt, vì thế, anh tiến lên nắm tay người yêu, nói: "Không sao, anh đi với em."

"Không cần." Vương Nhất Bác lập tức nói: "Nếu thật sự có gì nguy hiểm thì sao? Anh đừng đi."

"Chính là vì có thể sẽ nguy hiển nên anh mới không thể để em đi một mình được." Tiêu Chiến rút tay về, giả vờ không vui: "Làm sao? Sợ anh quấy rầy hai người nói chuyện hả? Anh cũng có vào phòng đâu, muốn thì thầm nói gì thì anh cũng không nghe thấy, thế được chưa?"

"Anh biết là không phải thế mà.."

"Thế em để anh đi đi." Tiêu Chiến chống hông nói: "Sợ cái gì? Chúng ta có mười vệ sĩ cơ mà, đủ tập hợp tổ đội đặc chủng rồi đấy, đừng nói là Cao Thịnh Hoa, có là pháo cao xạ thì cũng tẩn luôn!"

Anh chọc Vương Nhất Bác cười lên, cậu liền tiến đến hôn anh, "Tiêu Tiêu của em ơi..."

Tiêu Chiến dừng sức giữ đầu cậu không cho hôn, "Thế cuối cùng có cho anh đi không?"

"Vệ sĩ ngồi trong xe với anh, em đi lên nói chuyện với cô ấy một lát rồi xuống. Được không?"

"Nửa tiếng." Tiêu Chiến nói, "Nửa tiếng sau mà em không xuống thì anh sẽ lên tìm em."

"Được." Cậu thanh niên dường như vô cùng buồn cười, "Anh sợ em bị yêu tinh bắt đi hả, bảo?"

"Để anh xem ai dám." Tiêu Chiến gặm nhẹ môi người yêu, bộ dáng hung hăng cực kỳ: "Anh cắn chết người đó."

1

Nơi Cao Tâm Duyệt hẹn gặp cậu là phòng bệnh VIP trong một bệnh viên tư nhân ở Hoành Điếm, nằm trên tầng thượng, bố trí bên trong, so với bệnh viên thì còn giống phòng cao cấp trong khách sạn hơn. Cao Tâm Duyệt mặc áo ngủ ren dài tay đứng trước sô pha trong phòng, gầy đến mức như thể gió thổi qua cũng sẽ tan thành gió.

Vương Nhất Bác cởi mũ và khẩu trang xuống, đứng cạnh cửa đợi đối phương mở miệng trước, Cao Tâm Duyệt hoang mang cười với cậu một chút, nói: "Học trưởng, cảm ơn anh đã chịu đến."

Vương Nhất Bác nhìn quanh bốn phía, tất cả cửa trong phòng đều mở, có thể chắc chắn là không có người thứ ba, nhưng cậu vẫn đứng tại chỗ như cũ, hỏi: "Tôi có thể giúp được gì cho cô sao?"

"Lại đây ngồi trước đã."

Vương Nhất Bác chần chừ một lát, đi đến ngồi xuống, ngay sau đó có một cô gái mặc quần áo y tá màu hồng nhạt mang hai cốc nước vào. Đợi đến khi người nọ đi, Vương Nhất Bác mới hỏi: "Rốt cuộc cô làm sao? Vì sao lại ở trong bệnh viện."

"Bởi vì em bị bệnh." Cao Tâm Duyệt cười cười, chỉ vào trán mình, "Bọn họ nói chỗ này của em không bình thường, có khuynh hướng tự làm hại mình, còn sinh ra ảo giác, cảm thấy có rất nhiều người đang làm hại mình." Nói xong liền vén ống tay áo lên, lộ ra hai cánh tay với vết thâm lớn và vết đỏ do bị quất đánh, "Bọn họ nói, đây đều do em tự làm ra."

Vương Nhất Bác khiếp sợ đến không nói được gì, Cao Tâm Duyệt lại như chết lặng, dường như đã sớm bình tĩnh vô cùng: "Đây là lý do lần đầu tiên em báo cảnh sát cũng vô dụng, bác sĩ chẩn đoán là tâm thần phân liệt, thế nên báo cảnh sát cũng không thể lập án. Bố em nói, nhưng người đó đều là các bác các chú đối xử tốt với em, lại bị tiềm thức của em bịa đặt thành người muốn làm hại em. Thế nên cứ một khoảng thời gian em sẽ bị đưa đến đây dưỡng bệnh."

"Nhưng mà cô... làm sao được..."

"Đúng vậy, làm sao thế được. Từ lần đó trở đi, đến chính bản thân em cũng không xác định được những chuyện này thật sự xảy ra hay là do em tưởng tượng ra, em không biết có phải mình bị bệnh thật không. Có lúc em thậm chí còn nghi ngờ đến cả anh cũng là ảo giác của em, thật ra chúng ta chưa từng cùng học cấp 3, em cũng không vào công ty anh, chúng ta chưa từng cùng đi quay show, chưa từng diễn chung, tất cả đều là ảo giác." Đôi con ngươi hoảng loạn của Cao Tâm Duyệt dần dần ánh lệ, "Nhưng vẫn muốn cảm ơn anh nhiều lắm, vì anh đã giúp em đi qua những ngày tháng không vui ấy... Tại sao anh lại muốn đến?"

Vương Nhất Bác hơi hơi nghiêng người, nhìn vào đôi mắt cô, nói: "Có bệnh hay không thì phải đi khám nhiều mới biết được. Cô không cần dễ dàng tin vào lời những người khác nói như thế, hôm đó ở KTV, chính mắt tôi nhìn thấy người ta đánh cô, chẳng lẽ tôi cũng có bệnh à?"


Cao Tâm Duyệt chỉ lắc đầu thở dài: "Anh là người ngốc nhất mà em từng gặp..." Một giọt nước mắt lăn từ khoé mắt cô xuống, "Cũng là người tốt nhất em từng gặp."

Vương Nhất Bác xoay mặt đi, nhất thời không biết phải nói gì, cậu nhìn điện thoại, kinh ngạc phát hiện ra nơi này bị chặn hết tín hiệu. Thật ra cậu không khát, chỉ theo bản năng cầm lấy cốc nước kia, nhưng một giây trước khi đặt lên miệng lại bị tiếng nôn mửa của Cao Tâm Duyệt cắt ngang, nước đổ lên quần áo, cốc pha lê rơi xuống thảm không vỡ. Cô gái che miệng chạy vào nhà vệ sinh, quỳ xuống bồn cầu mà nôn, Vương Nhất Bác không rảnh dọn dẹp, đứng lên đi đến cạnh cửa, quan tâm hỏi: "Cô không sao chứ? Có phải bọn họ ép cô uống thuốc không?"

Không ngờ Cao Tâm Duyệt đột nhiên xoay người lại, một tay kéo cậu vào tường, lại trở tay dùng sức đóng cửa nhà vệ sinh lại.

Cậu theo bản năng muốn đẩy người ra, "Cô làm cái..."

"Trong nước có thuốc."

Vương Nhất Bác đột nhiên ngẩn ra, "Cái gì?"

"Cốc nước kia có thuốc. Bên ngoài có camera. Ông ta bảo em bỏ thuốc cho anh, nhưng em không làm được." Có thể là căng thẳng, có thể là do vừa dùng sức quá nhiều, Cao Tam Duyệt nói chuyện cũng không ngừng thở dốc, lồng ngực phập phồng, cô gái nhét thứ gì đó vào tay cậu, "Bác sĩ bảo em có bệnh, em không tin, liền tự đặt một cái camera mini vào lỗ thông gió trong phòng mình, trong thẻ có video, có thể chứng minh là em không điên."

Vương Nhất Bác khó có thể tin nổi: "Vì sao lại không đưa cho cảnh sát?"

"Ông ta có thể mua chuộc bác sĩ, sao lại không mua chuộc được cảnh sát? Em không tin bất cứ ai cả, em chỉ tin anh thôi." Cao Tâm Duyệt nắm chặt tay cậu, "Anh mau đi đi, cuối hành lang có đường chạy phòng cháy, đi từ bên kia đi. Nếu ông ta còn muốn hại anh nữa, thì cái thẻ này có thể bảo vệ được anh."

Vương Nhất Bác trả lời không hề nghĩ ngợi: "Đi cùng tôi đi. Hôm nay tôi đến không phải tìm cô để đòi thứ có bảo vệ mình. Có cái thẻ này rồi, hắn không thoát được đâu, không ai có thể một tay che trời được, cô phải tin là tà không thể thắng chính."

"Nếu em đi cùng anh, ông ta sẽ rất tức giận..." Cao Tâm Duyệt rõ ràng vẫn luôn rất bình tĩnh, lúc này lại không biết vì sao rơi nước mắt, "Học trưởng," cô nói: "Em không muốn làm liên luỵ đến anh nữa..."

"Yên tâm, cô không liên luỵ đến tôi đâu." Cậu mở cửa phòng ra, lôi Cao Tâm Duyệt đi theo. "Đưa hắn vào tù là cách bảo vệ tôi tốt nhất, tôi không muốn để bảy tám vệ sĩ đi tới đi lui xung quanh mỗi ngày đâu."

"Nhưng mà..." Cô gái chần chừ nói: "Anh không đấu lại ông ta được đâu..."

"Lúc trước là thế, nhưng bây giờ thì khác rồi." Vương Nhất Bác như xách con gà mà kéo cô đi xuống cầu tháng phòng cháy, "Tôi được gả vào hào môn rồi."

44

( uke rấc tự hào luôn =))))))))))

Lối ra khỏi cầu thang phòng cháy là mặt phía sau của lầu một, cách cửa chính tầm 500m. Trước khi ra khỏi toà nhà, Vương Nhất Bác còn lo không biết phải tránh bảo vệ hoặc là tai mắt của Cao Thịnh Hoa thế nào, một idol như cậu, lại không thể không vào vai đặc công, thật sự làm khó người ta mà.

Nhưng ánh mắt đầu tiên sau khi đẩy cửa ra, cậu đã biết anh chồng ảnh đế hào môn mà mình được gả cho quả là thông minh tuyệt đỉnh, dưới tình huống không được báo trước mà lại sắp xếp một cái xe dừng ở bên cạnh lối ra này. Ở xa có mấy tên bảo vệ kêu to chạy tới chỗ bọn họ, Vương Nhất Bác nhanh chóng nhét Cao Tâm Duyệt vào xe, tự mình nhảy lên ghế phó lái, nói với tài xe: "Đến sở cảnh sát thành phố."

Đến lúc xe lái xe khỏi cổng lớn bệnh viện mới có tin hiệu, cậu lúc tức gọi cho Tiêu Chiến, nói: "Bảo bảo em ra rồi."

"Anh đi theo em đây." Tiêu Chiến nói: "Anh vừa phát hiện điện thoại không có tín hiệu là đã biết lão có âm mưu rồi, thế nên mỗi cổng đều bảo một xe đợi. Em mà còn không xuống là anh báo cảnh sát luôn đấy."
3

"May mà có anh." Cứu Cao Tâm Duyệt là lựa chọn của cậu, chuyện này vốn không liên quan gì đến Tiêu Chiến, nhưng Tiêu lão sư vẫn luôn thích ăn giấm không chỉ không giận, ngược lại kiên định đồng tình với quyết định của cậu, tình nguyện bước vào nguy hiểm cùng với cậu. Nghĩ đến đây, cậu liền thấy trong người có một dòng nước ấm áp, như thể mùa đông ngồi trong nhà kính, để mặt trời ấm áp chiếu lên gương mặt.

"Nhất định em đã phải bỏ ra may mắn nửa đời người mới gặp được anh, Tiêu Tiêu." Cậu không để ý đến những người khác trong xe, mỉm cười nói: "Em yêu anh. Rất yêu rất yêu anh."
4

__________

Tác giả:

Đây là câu "em yêu anh" đầu tiên là Bo nói đó ~

Ngày mai là đến chương kết thúc òi. 
8


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận