Mai Mắn Ba Đời

36. Điều may mắn nhất của may mắn (End)

Cái thẻ trong tay Cao Tâm Duyệt có rất nhiều video chứng cứ Cao Thịnh Hoa và đồng bọn cưỡng ép phụ nữ. Sau khi phía công an nhận được báo án lập tức ra lệnh truy nã Cao Thịnh Hoa và những người có liên quan, Cao Thịnh Hoa đã nhận được tin đào tẩu từ trước, nhưng hắn vẫn không thể được như ý, lúc cầm hộ chiếu giả xuất cảnh đã bị kiểm tra biên giới bắt lại rồi chuyển cho cảnh sát.

Đến tối, thông báo của phía cảnh sát đã viết một câu thế này: Dưới sự trợ giúp của công dân nhiệt tình là anh Vương và anh Tiêu, cô Cao đã thoát khỏi sự khống chế của nghi phạm họ Cao, đến cục cảnh sát báo an.

Đám người ăn dưa trên mạng đoán ra đây là vụ án của Cao Tâm Duyệt, nhưng mãi đến khi tất cả đều được truyền thông lôi ra ngoài sáng, họ mới ý thức được mình đã bỏ qua vai chính thật sự - công dân nhiệt tình, anh Vương và anh Tiêu.

Vụ án tấn công tình dục của Cao Thịnh Hoa bay thẳng lên no 1 bảng hotsearch, thu hút sự chú ý của người qua đường.

[ Công dân nhiệt tình, cười ie má, là Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đấy à? Hai người này cũng nhiệt huyết quá rồi đấy! ]

[ Nếu mà là tôi thì sẽ không quản mấy chuyện này đâu, hai người bọn họ thật sự rất dũng cảm, rất lương thiện ]

[ Cái tập Cao Tâm Duyệt với Vương Nhất Bác xào cp huynh muội, rõ ràng là Tiêu Chiến không vui, không ngờ lần này vẫn đồng ý giúp Cao Tâm Duyệt ]

[ Biết rõ đúng sai, tam quan phù hợp, hỗ trợ lẫn nhau, bao giờ mama mới tìm được người yêu như thế đây! ]

[↑Cái này gọi là "phu xướng phu tuỳ", CP này thật sự đu được đấy ]

[↑sai, cái này gọi là "tình yêu" ]

[↑sai, cái này gọi là "tình yêu thần tiên" ]

[↑sai, cái này gọi là meno "Bác Quân Nhất Tiêu" !! ]

Đến cả fan cp bị chính chủ tung cho từng chậu đường cũng không ngờ được mọi chuyện sẽ phát triển theo hướng này...

[ Tui là fan cp của một đôi thần tiên đúng không? Tung đường, dẹp loạn, lại còn có thể liên thủ bắt người xấu! ]

[ Cưới trước yêu sau, song A phối hợp, đỉnh lưu + ảnh đế, văn có heo thỏ cùng phe, võ có thể dẫn người thoát nạn ]

[ Cầm đũa lên có thể ăn cơm, bỏ đũa xuống có thể đánh quái (đáng yêu) ]

[ Mặc quần có thể bán manh, cởi quần có thể doi (đáng yêu) ]
13

[ Đi qua dạo qua vào mà xem xem, lọt hố hơi bị hời luôn! ]


[ Nếu hỏi Bác Quân Nhất Tiêu đỉnh ở đâu, thì là nguyên đam do thượng đế tự viết đấy! (cổ vũ) ]
1

[ Nếu hỏi mỹ đế mạnh nhất là đôi nào, thì Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến! (cổ vũ) ]
2

Siêu thoại Bác Quân Nhất Tiêu đột phá hai trăm vạn, đồng thời khó tránh khỏi một số người qua đường tỏ vẻ ghét bỏ.

[ @Lá phong trong rừng: Chỗ nào cũng tốt, nhưng mà fan nhà quê quá (mỉm cười) ]

[ @YêuYêu999: Văn án nhà người ta thì bảo anh dịu dàng như ca, đẹp tươi như hoạ, đến nhà bọn họ thì... quê đến mù mắt tôi rồi (mỉm cười) ]

[ @Mũ motor của Yibo: Trình độ thẩm mỹ của fan cp không liên quan đến Vương Nhất Bác, xin mọi người hãy chú ý đến bài hát mới "Người trong tranh" của anh mình! ]

[ @Hôm nay Tiêu Tiêu up ảnh selfie chưa: ↑Anh cô biết vẽ sao? À. ]

[ @Hôm nay Tiêu Tiêu up ảnh selfie chưa: Trình độ thẩm mỹ của fan cp không đại diện cho bản thân Tiêu Chiến, xin mọi người sẽ chú ý đến tác phẩm "Cậu thiếu niên trượt ván" anh mình vẽ cho dự án từ thiện cho trẻ em bị bỏ rơi ]

[ @Mũ motor của Yibo: ↑Anh cô biết trượt ván sao? À. ]

[ @Mũ motor của Yibo: @Giải trí Tam Sinh Đỗ Lâm Duẫn, đề phòng phe Cao Thịnh Hoa trả thù đi, thêm vệ sĩ cho anh đi! Để tâm chút đi ngày nào cũng vậy! ]

[ @Hôm nay Tiêu Tiêu up ảnh selfie chưa: @Giải trí Tam Sinh Đỗ Lâm Duẫn, lầu trên nói đúng đấy ]

Trên mạng có náo nhiệt thế nào, Vương Nhất Bác cũng không chú ý, hôm nay cậu phải quay một cảnh hôn, cũng là cảnh duy nhất trong cả bộ phim. Tuy cũng chỉ là một cảnh lướt qua cho đẹp thôi, cũng vẫn phải báo cho vợ trước, nhưng cậu vẫn rất lo sẽ bị leak lên mạng.

Hôm qua Tiêu lão sư có việc bay về Bắc Kinh, thần thần bí bí không chịu nói cho cậu biết là làm gì, nhưng cậu không muốn Tiêu Chiến vừa xuống máy bay mở weibo ra đã thấy leak cảnh hôn của mình.

Định luật Murphy sẽ luôn được chứng minh vào những lúc thế này, càng muốn quay xong cho nhanh, càng dễ xảy ra vấn đề, dẫn đến việc có mỗi một cảnh hôn mà quay 8 lần mới qua, đến Đoàn Tĩnh Nhàn cũng không nhịn được cười nhạo cậu: "Nhất Bác lão sư thất thần thế, có phải là lo vị trong nhà sẽ ghen không?"

"Không đến mức đó." Vương Nhất Bác nỗ lực giữ lại mặt mũi: "Mọi người đều là diễn viên mà, có thể hiểu được."

"Tôi cũng nghĩ thế. Tiêu lão sư còn là ảnh đế mà, nhất định vô cùng chuyên nghiệp." Đoàn Tĩnh Nhàn cười nói: "Hơn nữa nhìn qua anh ấy có vẻ rất dịu dàng, rất tốt tính, chắc sẽ không vì việc nhỏ thế này mà ghen đâu."

Vương Nhất Bác tự nhiên nói theo: "Đúng vậy, anh ấy cực kỳ chuyên nghiệp, là một người si mê diễn."

Hai người ngồi ở góc phim trường để bổ trang, xong xuôi thì Đoàn Tĩnh Nhàn lại uống một ngụm nước, cô ngại nhờ nhân viên trang điểm lại, liền gọi trợ lý đến lấy túi đồ trang điểm của mình đến. Vương Nhất Bác nhìn cô mở một hộp phấn mắt mới, nhìn nhãn hiệu đã biết là giá cả xa xỉ, nhưng mở nắp ra lại choáng váng.

"Sao lại thế này?" Đoàn Tĩnh Nhàn âm thầm chất vấn: "Sao lại không có bông dặm phấn?"

10

Vương Nhất Bác nao nao, đột nhiên cười như kẻ ngốc trong ánh mắt mờ mịt của những người xung quanh.

Đến tối, bố cậu gọi đến, bảo cậu là Vương Nhất Kiều đã nhận đươc việc từ phía Tiêu Tuân, ở Uganda Châu Phi, thời hạn hợp đồng là 5 năm, giờ đã đi rồi.

Vương Nhất Bác không khỏi kinh ngạc: "Thế mà anh ta cũng nghe à?"

"Bố khuyên nó mãi, chỗ thì hơi xa xôi thật, nhưng tốt xấu gì cũng là một công việc đứng đắn, ở lại đây thì làm gì được? Hơn nữa người ta còn nắm thóp nó, không đi thì sẽ phải ngồi tù, để người ta biết con có người thân ngồi tù thì cũng không có gì tốt."

"Thế chú thì sao?"

"Cũng đi cùng luôn rồi, chú con không nỡ xa nó." Bố cậu khẽ thở dài, như thể trút được gánh nặng: "Đi cả rồi cũng tốt, nếu không không biết lại phải gây phiền toái gì cho con nữa."

Vương Nhất Bác trầm lặng, không trả lời, bố cậu đột nhiên chuyển chủ đề: "Số tiền đầu năm thật ra là Tiêu Chiến cho bố, cậu ấy không cho bố nói với con."

Cậu chỉ bình tĩnh ngồi đó, không hề cảm thấy bất ngờ chút nào. Cả thế giới này còn ai có thể lấy ra mấy ngàn vạn một lần ra cho vay, lại còn không nói rõ thời gian và cách trả tiền nữa?

"Bố vô dụng, có lẽ đến chết cũng không trả nổi số tiền này, chỉ có thể giao cho con thôi. Tiêu Chiến là một đứa trẻ ngoan, một lòng chân thành với con, bố đoán cậu ấy không muốn trong lòng con có gánh nặng nên mới không nói với con, cậu ấy làm được việc mà bố mẹ chưa bao giờ làm được, bố mẹ... cảm thấy hổ thẹn, cũng mừng thay cho con..."

Vương Nhất Bác vẫn không biết phải nói gì, rốt cuộc bắt đầu từ khi nào, giữa cậu và bố cậu đã đến mức chẳng còn gì để nói nữa?

Tiếng lách cách mở cửa giải cứu cậu, Vương Nhất Bác đứng lên nói: "Tiêu Chiến về rồi, hôm nào con gọi lại cho bố sau."

Tiêu Chiến kéo vali đồ, treo áo khoác trên cánh tay, vừa vào cửa đã gào lên: "Hôm nay nóng quá, Hoàng Điếm phải nóng hơn Bắc Kinh ít nhất mười độ! Mở điều hoà đi!"

"Mới tháng 3 mà điều hoà cái gì, đừng có tham lạnh." Cậu kéo người đến ngồi lên đùi mình, "Hôn một cái."

"Cả người anh đầy mồ hôi, đi tắm đã..."

Vương Nhất Bác giữ eo người yêu không cho đi, "Hôn một cái mà." Cậu nhìn về phía cánh môi sau chuyến bay dài có vẻ khô ráo cần được làm ẩm kia, nói: "Nếu không em sẽ tắm cho anh đấy."

Tiêu Chiến ôm mặt cậu, cười hôn lên, hai người mới tách nhau có 30 tiếng mà cứ như đã xa 30 ngày, trao đổi nỗi nhớ giữa môi răng, cứ thể chuyên tâm nhấm nháp hương vị của đối phương, rồi Tiêu Chiến mới hỏi: "Em vừa mới gọi cho ai thế?"

"Bố em."


Tiêu Chiến mặc kệ cậu hôn nốt ruồi dưới môi, "Có chuyện gì sao?"

"Không có gì." Cậu nói, "Chỉ là đột nhiên biết mình có thêm một chủ nợ thôi."

Thân thể Tiêu Chiến cứng đờ, thấp thỏm ngại ngùng nhìn cậu: "Em... em biết rồi à?"

Cậu thu hồi lại ý cười, giọng trầm thấp nói: "Sao lại không nói cho em biết? Nhiều tiền như thế, anh bán nhà đúng không?"

"Cái nhà kia cũng có ai ở đâu..." Tiêu Chiến lí nhí nói, dáng vẻ có hơi đáng thương, "Không phải anh cố ý giấu em, em đừng giận được không?"

Cậu nhướn mày nói, "Anh làm ân nhân cứu mạng của nhà em, sao em lại phải giận?"

Tiêu Chiến lại càng thêm sốt ruột: "Anh sợ em cảm thấy thế nên mới không nói cho em mà! Ân nhân cứu mạng cái gì chứ, chẳng lẽ em ở bên cạnh anh là để báo ơn à?"

"Bảo bảo ngốc của em." Cậu thở dài hôn môi người yêu, "Ở bên cạnh anh là vì em yêu anh, mỗi giây mỗi phút đều cần đến anh." Rồi lại cười: "Nhưng cũng là để báo ơn."

Biểu cảm ngọt ngào của Tiêu Chiến vẫn mang theo một tia căng thẳng như cũ, "Báo thế nào hả..."

"Nửa đời sau làm trâu làm ngựa hầu hạ anh, chịu thương chịu khó chịu đánh chịu mắng, hắng giọng một tiếng thì em là heo luôn."
2

Tiêu Chiến tựa lên vai cậu cười loạn, "Cái này được, anh duyệt."

"Ừm." Cậu liền nâng mông Tiêu Chiến đứng lên: "Vậy thì phải bắt đầu tắm gội cho ân nhân trước thôi."

"Cái... aiya Vương Nhất Bác em lại nữa rồi! Anh vừa mới cảm động được một chút thôi!"

Cậu nhanh chân đi lên đóng cửa phòng lại, tiếng gào thét của Tiêu Tiêu thỏ nhanh chóng bị tiếng nước chặn lại, cũng bị cậu dùng môi lưỡi hoàn toàn phong ấn.

Với tư cách là nữ tinh đầu tiên dũng cảm đứng ra nói về việc bị tấn công tình dục, Cao Tâm Duyệt dùng hành động thực tế ủng hộ những cô gái có hoàn cảnh giống như mình, một tháng sau, lần lượt có ba vị nữ tinh dùng danh tính thật báo đã bị cao tầng của công ty quấy rối tình dục theo nhiều mức khác nhau, dấy lên sự thảo luận về việc bảo vệ quyền và lợi ích của phụ nữ ở nơi làm việc trong cả giới giải trí và xã hội. Cao Thịnh Hoa ở sở cảnh sát đã từng tìm Cao Tâm Duyệt, tỏ ý muốn sang tên tất cả bất động sản và cổ phần của mình cho cô để đổi lấy sự tha thứ, nhưng Cao Tâm Duyệt từ chối, cô nói trong điện thoại với Vương Nhất Bác: "Em không cần tiền của ông ta, chỉ cần ông ta nhận lấy sự trừng phạt thích đáng là được."

Bởi vì cổ đông lớn nhất đã bị lôi vào đồn cảnh sát, Tiêu Tuân với tư cách là cổ đông thứ hai của Hoa Văn Ảnh Nghiệp, theo lý mà nói thì anh phải vào làm chủ hội đồng quản trị, nhưng anh vẫn không có quá nhiều hứng thú với giới giải trí như cũ, liền uỷ thác cho Viên Phỉ thay mình chủ trì đại cục. Mà quyết định đầu tiên sau khi Viên Phỉ lên chính là đuổi việc tổng giám bộ xã giao Nelson vừa mới nhậm chức được hai tháng.
2

Tiêu Tuân cười chê vợ mình, "Yêu đương thì không được lắm nhưng mà ghi thù thì đứng nhất luôn", Viên Phỉ lại nhàn nhạt phản bác nói: "Em sẽ không để cái loại đâm sau lưng người ta như thế ở trong đội của mình đâu."
1

"Ừm, loại người này đúng là không dùng được thật." Tiêu Tuân nói: "Tối em dọn sang đây đúng không? Có nhiều đồ không? Anh đi đón em."

"Không dọn nữa đâu." Viên Phỉ nói.

"Ơ em..." Tiêu Tuân vội la lớn: "Sao nói rồi mà không làm gì thế? Hôm qua rõ ràng đồng ý rồi mà!"

"Ngại quá Tiêu tổng," Viên Phỉ cười lạnh trả lời: "Em ghi thù nhất đấy."


Trước sau Vương Nhất Bác vẫn không biết hôm đó Tiêu Chiến về Bắc Kinh làm gì, mãi đến ngày thứ 180 bọn họ kết hôn, diễn viên Tiêu Chiến phát hành single đầu tiên "Điều may mắn nhất của may mắn" vào lúc 8 giờ 5 phút sáng, đáp án mới hiện rõ trước mặt cậu.

Lúc đó cậu đã rời khỏi Hoành Điếm, đang ở Tứ Xuyên quay một bộ khác, lại trở thành một đôi tình nhân ngọt ngào đáng thương phải yêu xa với Tiêu Chiến. Lúc phát hiện bí mật này, đương nhiên là cậu rất vui, nhưng lại hơi có một chút ghen tuông - đáng lẽ cả thế giới chỉ có một mình cậu được nghe Tiêu Chiến hát thôi, giờ cậu mất đi đặc quyền này rồi.

Để cân bằng cảm xúc trong lòng, Vương Nhất Bác online share lại single của Tiêu Chiến, ghi cap: Vẫn là bản hát chay nghe hay nhất (đầu mèo).
2

Lập tức có người hỏi bên dưới: [ Còn có bản hát chay ý à? Sao tui không tìm thấy? ]
2

Fan cp thân thiện giải đáp: [ Bạn nghĩ nhiều rùi, bản hát chay nằm trong điện thoại Vương Nhất Bác, bạn hong xứng. Đương nhiên, chúng tôi cũng hong xứng (mỉm cười) ]
3

Vương Nhất Bác đột nhiên phát hiện siêu thoại chanh dây nhà mình đã sắp 300 vạn, mà chuyện nửa năm trước cậu với Tiêu Chiến ở Quý Châu giúp hai ông lão livestream bán chanh dường như mới chỉ là chuyện hôm qua, có lẽ đám chanh dây gửi đi cả nước hôm đó đều tu luyện thành hình người hết rồi, ở một mảnh trời nho nhỏ trên mạng chúc phúc cho tình yêu của họ.
6

Giữa hai người họ đến cùng là ai may mắn hơn, đã không cần phải tranh luận nữa, Vương Nhất Bác nghĩ, bọn họ đều may mắn, có thể gặp được nhau, có thể yêu nhau, tin tưởng lẫn nhau, đồng thời được nhiều người âm thầm chúc phúc như thế, bọn họ đương nhiên đều may mắn.

Rất rõ là đám chanh dây thành tinh không hẹn mà hợp với ý cậu, ngày nhân số vườn trái cây chạm 300 vạn, phần giới thiệu siêu thoại được đơn giản hoá thành tám chữ.

—— Bác Quân Nhất Tiêu, may mắn ba đời.

- Hoàn -

__________

Tác giả An Tĩnh:

Viết đến đoạn cuối cùng, không biết vì sao lại rơi nước mắt.

Tôi thật sự cảm thấy, bọn họ có thể gặp được nhau, yêu nhau, ở bên cạnh nhau là một chuyện vô cùng, vô cùng may mắn, mà một người từ trước đến giờ không để tâm đến giới giải trí như tôi lại có thể quen biết được hai người ưu tú như thế cũng rất may mắn. Đương nhiên, bọn họ có thể được nhiều người chúc phúc như thế, cũng là một loại may mắn. Thế nên May mắn ba đời không chỉ là song hướng, mà là bốn phương hướng.

Tôi cũng tin là một ngày nào đó, bọn họ sẽ có thể quang minh chính đại nắm tay mà đi như trong câu chuyện này, chúng ta cũng có thể quang minh chính đại mà đặt tên của hai người ở bên cạnh nhau, ở bất cứ nơi nào mà người ta có thể nhìn thấy được, không cần phải viết tắt nữa.
8

"May mắn ba đời" chính thức kết thúc.

Cảm ơn các bé cưng đã vất vả theo dõi, cảm ơn các bạn! Hy vọng các bạn có thể đọc vui vẻ ❤.

Hoen: Uwu lại hoàn một bộ nữa rồi. Lần đầu tiên tôi làm một bộ ngọt ngào xuyên tim từ đầu đến cuối thế này. Cảm ơn mọi người đã theo dõi mỗi ngày để thúc đẩy sự chăm chỉ của tôi, hẹn gặp mọi người trong những câu chiện mới, có đề cử gì cứ nhắn cho chúng tôi nghennn ❤.
3

Nee: Bên cạnh 2 bộ muốn khóc lên khóc xuống thì tôi coi May mắn là ánh sáng cuối con đường á mà bây giờ đã hết rồi :<<< Hẹn gặp mọi ngừi ở những bộ tiếp theo nghen 🥰
12


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận