Mai Mắn Ba Đời

BGM: "She was a pretty one" - Lanie & Pao Gumba

7. Nhìn chữ như người

Tổ tiết mục đặt cho bọn họ một căn phòng có giường lớn hai mét, cái giường ấy nhìn thì trông rất to, nhưng đến lúc nằm lên thì lại không thấy to nữa. Tuy rằng là tư thế đưa lưng về phía sau, nhưng Vương Nhất Bác vẫn có thể cảm nhận được hơi thở của người bên cạnh, còn cảm thấy được mùi hương nhàn nhạt toả ra từ tóc và làn da của đối phương.

Sau khi cậu tốt nghiệp tiểu học thì đã bị cha mẹ đưa ra nước ngoài, một mình sống ở nơi dị quốc tha hương khiến cậu có thói quen nhất định phải nghe thấy tiếng động thì mới ngủ. Lúc trước chỉ có một mình thì bất kể là ở khách sạn hay ở nhà, Vương Nhất Bác cũng đều bật TV đi ngủ, ánh sáng mờ và tiếng động ấy là thứ tạo ra cảm giác an toàn cho cậu.

Nhưng bây giờ ở cùng người ta, không tiện tuỳ hứng như thế, dù gì thì đa số người thường cũng có khuynh hướng cần sự yên tĩnh tuyệt đối khi ngủ.

Thế nên Vương Nhất Bác không dễ vào giấc lắm, cậu vươn tay lấy tai nghe trên tủ đầu giường, muốn nghe nhạc. Mặc dù động tác rất nhẹ, nhưng dường như vẫn đánh thức Tiêu Chiến.

"Sao thế?" Giọng nói ôn hoà truyền từ phía sau đến, "Không ngủ được à?"

"Ừm," Cậu không tiện nói thật, "Có hơi lạ giường."

"Một người cả năm 11 tháng ở khách sạn như em mà cũng lạ giường ý à?"

"..."

"Có phải mở TV lên mới được không?"

Trong lòng cậu nhảy dựng lên, không khỏi nghiêng đầu sang, "Sao anh lại biết?"

Tiêu Chiến cũng đang nhìn cậu, đôi mắt kia trong bóng đêm cũng vẫn có ánh sáng dịu dàng, "Lúc ở nhà em vô tình phát hiện ra, nửa đêm anh dậy đi vệ sinh nghe thấy tiếng TV rất nhỏ, giống như bình luận trận đấu. Ban ngày em đã bận thế rồi, làm sao còn thức đêm xem thi đấu được nữa?"

Vương Nhất Bác không nói gì, Tiêu Chiến hỏi: "Em cần bật TV không? Anh không sao đâu, đeo bịt mắt được mà."

"Không cần." Cậu nói, "Có người ở cạnh em cũng đỡ hơn rồi."

"Ở một mình mà không có tiếng động thì không ngủ được á?"

"Ừ, lúc còn nhỏ ở nước ngoài thành quen." Cậu dừng lại một chút, mới nói: "Có hơi sợ tối, yên tĩnh quá cũng không được."

Tiêu Chiến lật người lại, nắm nghiêng nhìn cậu, "Từ bé em đã ra nước ngoài rồi sao?"

"Tầm mười hai mười ba tuổi gì đó. Lúc đó bạn bè cùng làm ăn với bố em đều đưa con ra nước ngoài, bố em rất sợ mình khác với người ta, thế nên cũng đưa em đi."

"Một mình em á?"

Vương Nhất Bác vẫn nằm thẳng như cũ, cưỡng ép chính mình nhìn lên trần nhà.

"Ừ, có một người cô họ hàng xa ở Mỹ, em ở nhà cô ấy."

"Ở bên đó mấy năm?"

"5 năm."

Tiêu Chiến nghi ngờ nói: "Thế nên vừa lúc vào đại học thì đã về rồi à?"

"Công ty của ba em phá sản, không có tiền cho em đi học nữa." Cậu ngạc nhiên phát hiện ra, khi nói đến chuyện này mình cũng không còn cảm thấy khổ sở nữa, "Lão Đàm đã nói với anh rồi đúng không? Vì giúp người nhà trả nợ nên em mới debut."

"Anh ấy từng nói qua rồi." Giọng Tiêu Chiến vừa bình tĩnh vừa mềm mại, khiến cậu nhớ đến bầu trời đêm yên bình trên mặt biển, lặng lẽ đón nhận lấy ánh trăng, ôm lấy ngọn gió, "Em giỏi thật đấy, lúc 22 tuổi anh bắt đầu gây dựng sự nghiệp, tài chính vẫn ở trong trạng thái lỗ."

Vương Nhất Bác không được tự nhiên mà cười lên, "Chỉ là may mắn thôi."

"Ha ha, quả nhiên những người ưu tú đều rất khiêm tốn."
1

"..."

"Vậy em thích công việc bây giờ không? Trả nợ hết xong sẽ không giải nghệ đấy chứ?"

"Chưa nói đến việc có thích hay không, nhưng nếu đã dựa vào cái nghề này để kiếm sống thì cũng cố gắng mà nghiêm túc một chút. Còn về sau này," Vương Nhất Bác thở dài một hơi, "Tính đến lúc trả nợ xong vẫn còn xa lắm..."

Tiêu Chiến vươn tay vỗ bả vai cậu, "Thả lỏng đi Vương lão sư. Tuy là mắc nợ nhưng thật ra bây giờ em cũng không có việc gì cần tiêu tiền, quần áo giày dép có phía nhãn hàng tài trợ, khách sạn chỗ ở bên ngoài thì có công ty trả, cũng không có thời gian đi du lịch mua sắm. Mấy việc nhỏ như củi gạo mắm muối điện nước gas thì cứ để anh lo, giúp em tiết kiệm một chút." Nói xong anh liền thở dài một hơi, vừa ngây ngô vừa giảo hoạt nói, "Lần đầu tiên làm kim chủ, căng thẳng ghê."
20

Vương Nhất Bác rốt cuộc cũng cười quay mặt sang, mặc kệ chính mình sa vào đôi mắt kia, "Vì sao anh lại đồng ý kết hôn với em? Sau khi biết bối cảnh gia đình em ấy."

"Lúc mới đầu anh không nghĩ nhiều thế đâu, chủ yếu là rất cần hiểu vai diễn kia, có lẽ là anh... tuyệt vọng thì cái gì cũng dám thử thôi." Tiêu Chiến chột dạ chớp chớp mắt, "Anh là loài khác biệt trong nhà, chẳng có khái niệm gì về tiền bạc lắm. Lúc trước bắt đầu gây dựng sự nghiệp cũng chỉ phụ trách phần thiết kế và ý tưởng. Mấy hôm trước anh đưa mèo sang chỗ anh trai, ổng nhắc nhở anh, anh mới phát hiện ra quyết định của mình rất thiếu suy nghĩ. Chỉ là, tuy rằng nguy hiểm về mặt khách quan cũng có tồn tại thật..." Tiêu Chiến ngước mắt, bình tĩnh mà nhìn cậu, "Nhưng anh vẫn chủ quan mà tin rằng em sẽ không làm chuyện như thế."

"Em sẽ không làm chuyện gì cơ?"

"Thì là, mượn danh nghĩa kết hôn để tìm kiếm lợi ích kinh thế ở chỗ anh."
1

Vương Nhất Bác nâng khoé môi, "Ngộ nhỡ em làm thật thì sao?"

"Thì em sẽ khóc."

"Bị anh trai anh đánh khóc ý à?"

"Không phải," Tiêu Chiến nghiêm mặt nói, "Bị sự nghèo của anh làm cho khóc."
19

"..."

"Tuy là anh họ Tiêu, nhưng chẳng liên quan gì đến việc làm ăn trong nhà cả, tập đoàn không có cổ phần của anh. Từ sau khi tốt nghiệp đến giờ, tiền tiết kiệm của anh đều là tự kiếm, lúc gây dựng sự nghiệp còn nợ anh anh mấy chục vạn, sau này từ từ trả, bây giờ làm diễn viên, thu nhập hằng năm hẳn là không bằng một phần năm của em, thế nên anh thật sự nghèo lắm." Tiêu Chiến nói xong còn diễn luôn, giơ tay lau đi giọt nước mắt tàng hình của cậu, "Vương Điềm Điềm đừng khóc nhé, nước mắt là trân châu đấy."
10

Đầu ngón tay mềm mại chạm lên mặt cậu, có cảm giác ngứa ngáy nhè nhẹ, Vương Nhất Bác theo bản năng nghiêng đầu lẩn trốn, "Ò, thì ra Tiêu lão sư chỉ là kim chủ giả thôi."

"Cũng không giả đến thế đâu, ít nhất thì mùa đồ ăn nộp tiền điện nước vẫn đủ nhé." Tiêu Chiến thu tay về, cười khanh khách mà nhìn cậu, "Nuôi chính mình thì thế là đủ rồi, thêm một bé heo con nữa cũng không thành vấn đề đâu."
1

Cậu cũng thật lòng cười rộ lên, nhìn Tiêu Chiến lại vươn tay về phía mình lần nữa, "Hy vọng chúng ta sẽ đều có một hành trình vui vẻ, Vương lão sư sớm trả hết nợ nần, diễn xuất cảnh tình cảm của anh cũng tiến bộ vượt bậc."

Vương Nhất Bác bất đắc dĩ, buồn cười mà bắt tay đối tượng kết hôn của mình.

Có lẽ nói chuyện phiếm sẽ làm đại não và cơ thể song song thả lỏng, hai người càng nói càng buồn ngủ, nhanh chóng ngủ mất.

Không biết bao lâu sau, Vương Nhất Bác bị động tĩnh quen thuộc đến đáng ghét ở ngoài cửa đánh thức lần thứ 10086.

"Nhất Bác?"

"Anh ở đó đúng không?"
6

"Bọn em viết thư, vẽ tranh cho anh, muốn đưa tận tay cho anh. Bảo bối có thể mở cửa được không?"

"Anh Bobo?"

Vương Nhất Bác tức giận từ trên giường bật dậy, thấp giọng chửi một câu thô tục, Tiêu Chiến ở bên cạnh xoa mắt mơ màng hỏi cậu: "Ai thế?"

"Ngại quá," Cậu cực kỳ hổ thẹn xin lỗi, "Là fan của em..."

"Cái kiểu không bình thường á?" Tiêu Chiến buồn ngủ mơ hồ ngồi dậy, "Gọi tắt là tư sinh?"

"Anh cũng biết tư sinh à..."

"Có nghe qua, hôm nay mới được diện kiến. Đây là chuyên mục tặng kèm việc kết hôn với đỉnh lưu sao?" Tiêu Chiến ngáp một cái đi xuống giường, lấy điện thoại.

Vương Nhất Bác hỏi: "Anh đi đâu thế?"

Tiêu Chiến xoa rối mái tóc vốn đã rối bời, kéo dây áo tắm, vạt áo trước lỏng ra, để lộ một mảng da thịt trước ngực, ở trong bóng đêm tựa như mảnh đất trống khiến người ta chú ý.

"Đi bảo vệ chủ quyền." Tiêu Chiến nói.
10

Ở góc này không nhìn thấy cửa, Vương Nhất Bác chỉ nghe thấy cửa phòng mở ra, sau đó là ánh sáng đèn flash của điện thoại, Tiêu Chiến hỏi: "Có việc gì không?"

Một mảnh yên tĩnh.

Tiêu Chiến lại nói: "Có gì muốn đưa không? Để tôi giúp. Nhưng mà tranh thì thôi đi, chắc chắn là không đẹp bằng tôi vẽ. Thư cũng không cần, em ấy không có thời gian xem đâu."

Lặng ngắt như tờ.
3

"Tấm lòng thì tôi nhận thay, ảnh thì cũng vừa chụp, đợi em ấy dậy tôi bảo em ấy đăng weibo tag Cục công an vào cảm ơn một chút nhé, thế được không?"
18

Một loạt tiếng bước chân vang lên, nặng nề mà chật vật.
1

Tiêu Chiến đóng cửa phòng, đi vào nhún vai với cậu: "Chạy rồi."
2

Một loạt hành động mạnh mẽ như hổ của Tiêu ảnh đế làm Vương lưu lượng trợn mắt há hốc mồm.

Tiêu Chiến tuỳ tiện ném điện thoại xuống, chui vào trong chăn ôm gối đầu, giọng điệu so với giận dỗi thì có vẻ giống làm nũng hơn.

"Aiya, cuối cùng cũng được ngủ rồi..."

Địa điểm quay tập đầu tiên là một thôn xóm dân tộc Thổ Gia ở gần đó, cách nội thành khoảng hai giờ đi xe, thế nên theo lịch trình đã định, các vị khách mời 6h đã dậy lên xe bus của tổ tiết mục.

Đoạn giới thiệu với nhau đương nhiên cũng diễn ra trong xe, Vương Nhất Bác cuối cùng cũng gặp được Hạ Thương Vũ. Hạ lão sư trong miệng Tiêu Chiến hơi 30 tuổi, trước khi debut là bộ đội đặc chủng, cũng vì thế nên các vai diễn của anh hầu như đều là cảnh sát, tay súng bắn tỉa, kiểm sát trưởng, mấy nhân vật có tính cách rắn rỏi kiểu vậy.

Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến là hai vị khách mời đầu tiên lên xe, ngồi chỗ hai người, cậu ở cạnh cửa sổ, Tiêu Chiến ở gần lối đi.

Hạ Thương Vũ là người thứ ba lên xe, vẫy tay chào hỏi Tiêu Chiến, rất tự nhiên mà ngồi xuống ghế ngoài ở dãy bên cạnh.

Sau đó hai người liền bắt đầu nói chuyện phiếm, "Không phải cậu không tham gia show tống nghệ sao?" Hạ Thương Vũ hỏi, "Hôm qua thấy danh sách khách mời của cậu, tôi còn tưởng là có người trùng tên họ trong giới nữa chứ."

Tiêu Chiến cười nói: "Tôi nghe nói Hạ lão sư sẽ đến nên cũng chạy nhanh theo liền. Tuần trước đọc kịch bản anh không đến, tôi muốn tìm cơ hội đối diễn với anh đây."

"Cậu có thể không nói câu sau." Hạ Thương Vũ đùa nói, "Xem được tin vui của cậu rồi, chúc mừng các cậu nhé!"

Vương Nhất Bác quay mặt sang cười với người ta, rất khách sáo.

Hạ Thương Vũ hiểu ra: "Giờ thì tôi hiểu vì sao cậu phải nói câu sau rồi."

Trong lúc nói chuyện phiếm, hai cô gái chậm rãi đến sau, tính cách của Điền Thuần hoạt bát, Phó Thục Trinh nhỏ tuổi nhất, có vẻ hơi dè dặt, lễ phép chào các vị tiền bối, sau đó ngồi xuống cạnh Điền Thuần.

Xe bắt đầu đi, đạo diễn đứng ở lối đi giữa, cho mọi người xem bản thiết kế của Tiêu Chiến và một bức tranh chữ mà Hạ Thương Vũ viết cho tổ tiết mục, nhận được sự khen ngợi của tất cả mọi người. Tiêu Chiến cầm lấy bức tranh chữ, vừa ngắm vừa cảm thán: "Đây là lối viết chữ thảo đúng không? Viết đẹp lắm, Hạ lão sư còn biết cả thư pháp à?"

"Sở thích nghiệp dư thôi." Hạ Thương Vũ nhẹ nhàng bâng quơ nói, "Đây là hành thảo."

Tiêu Chiến đưa sang trước mặt Vương Nhất Bác, "Đẹp đúng không?"

Vương Nhất Bác làm bộ quay sang nhìn ngắm chốc lát, căn bản không nhìn ra là viết cái gì, nhưng vẫn "Ừm" một tiếng tỏ vẻ đồng ý.

"Nhìn chữ như người." Tiêu Chiến nói, "Cũng tiêu sái đĩnh bạt y như Hạ lão sư."

Thuận miệng khen ngợi một câu thôi nhưng lại làm Vương Nhất Bác cảm thấy như bị dao đâm. Từ sau năm 13 tuổi xuất ngoại, hầu như cậu không có cơ hội viết tiếng Trung, thế nên ngoại trừ luyện tập ký tên, thì những chữ Hán khác hầu như đều viết xiêu xiêu vẹo vẹo. "Nhìn chữ như người", vừa vặn là từ được dùng nhiều nhất trong mấy bài hắc cậu trên mạng.
7

Lúc trước thấy người ta nói thế, cậu chẳng để ý gì lắm, mỗi người đều có sở trường, đương nhiên cậu cũng có, chẳng qua là không phải viết chữ thôi.

Nhưng Tiêu Chiến nói như thế, cậu lại rất khó có thể không để bụng. Mặc dù Tiêu Chiến không hề nói đến cậu.

Vương Nhất Bác nhìn nắng sớm mờ mờ ngoài cửa, không tự chủ được mà nghĩ, nếu Tiêu Chiến nhìn thấy nét chữ không thể công khai của mình thì liệu có cảm thấy "nhìn chữ như người" nữa không?
7

__________

Gì chứ phong thái giữ chồng của Tiêu lão sư tuyệt đỉnh 👏🏻👏🏻
2


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui