Mại Nhục

Đêm đến, đợi Bảo Cầm ngủ thật say, Lý Duy mới nhẹ nhàng bước ra khỏi gian phòng.

Bên đông sương đèn đuốc vẫn sáng trưng, thái tử tựa ở đầu giường, còn Triệu phò mã ngồi cạnh bàn. Lý Duy đẩy cửa tiến vào, nghe thấy Triệu phò mã nói: “Mật thư gửi đến kinh thành mấy hôm trước vẫn chưa thấy hồi âm.” Thái tử buông hạ mi mắt, thản nhiên lên tiếng: “Sợ là có kẻ phục kích giữa đường rồi.” Triệu phò mã vội la lên: “Thư do điện hạ viết, bọn chúng lấy được chẳng phải sẽ biết người đã thoát khỏi hiểm cảnh sao?” Thái tử đáp: “Không sao. Tuy là hành văn của bản vương, nhưng do ngươi viết thay. Xưa nay Tam vương gia luôn đa nghi, chưa chắc đã tin bản vương vô sự.”

Lý Duy ngồi đối diện Triệu phò mã, gật đầu: “Đã nhiều ngày chúng ta không xuất đầu lộ diện nhưng vẫn gió êm sóng lặng, chỉ sợ đối phương đang tiến hành thăm dò.” Triệu phò mã bất an nói: “Yên ổn đến mức quỷ dị, chỉ cần nghĩ đến thôi đã thấy cả người rét run.” Thái tử cười thê lương, “Cũng không yên ổn được bao lâu nữa đâu, đối phương sắp động thủ rồi.” Bão tố sắp ập tới mà bọn họ vẫn chưa tìm được cách đối phó, lòng ba người đều nặng trĩu. Thái tử nhắm mắt lại, “Bản vương mệt rồi, hôm nay đến đây thôi.” Lý Duy cùng Triệu phò mã đứng dậy cáo từ, bất chợt thái tử cất tiếng: “Thượng Tâm, chuyện ta nói mấy hôm trước, ngươi đã cân nhắc chưa?”

Lý Duy dừng bước, “Là việc đưa Bảo Cầm rời khỏi đây?” Thái tử gật đầu, Triệu phò mã thầm mắng, giờ lửa cháy đến nơi rồi vậy mà thái tử còn dư sức nghĩ tới chuyện tình ái, thực là không biết trời cao đất dày. Nếu là gã, dù Bảo Càm có cởi sạch đồ tự dâng đến tận mồm, gã cũng chẳng còn tâm trí mà hưởng thụ. Lý Duy quay mặt đi chỗ khác, ” Đây là chuyện riêng trong nhà, thảo dân sẽ xử lí ổn thỏa.”

Y trở lại tây sương, cởi áo choàng chui vào chăn. Bảo Cầm vẫn chưa tỉnh, chỉ ậm ừ hai tiếng, nép vào trong lồng ngực y dụi dụi. Tâm Lý Duy mềm nhũn, nương theo tia sáng len qua khe hở mành che vuốt ve tóc mai Bảo Cầm. Giờ lòng y tràn ngập phiền não, sợ ảnh hưởng đến Bảo Cầm nên không dám trở mình, chỉ vươn tay ôm hắn tựa vào ngực, rồi cũng tự chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay biết.

Một đêm không mộng mị. Sáng sớm hôm sau cả hai vừa mới rời giường, Tiểu Cổ đã đến kể khổ rằng trong nhà sắp hết lương thực. Không bột đố gột nên hồ, người đàn bà khéo cũng khó có thể thổi cơm khi không có gạo, huống chi lại là một người tay nghề bình thường như Tiểu Cổ. Lý Duy suy nghĩ chốc lát, nói: “Sợ mãi cũng không được, giặc còn chưa kéo tới, chỉ e chúng ta đã chết trước vì đói rồi. Như vậy đi, ta ra ngoài mua đồ.” Bảo Cầm vội vã: “Ta cũng muốn đi!” Lý Duy cười cười đồng ý.

Điểm tâm sáng là bát cháo loãng đến mức không nhìn thấy hạt gạo, Lý Duy với Bảo Cầm húp nhanh cho hết, sau đó xuất môn mua gạo mua thức ăn. Đột nhiên Lý Duy bảo: “Thái tử bị thương cần ăn nhạt, nhưng chúng ta không cần chịu tội theo. Đi, tới hiệu thịt họ Hà mua một ít.” Đây là lần đầu tiên Bảo Cầm tới một hàng thịt khác trong Khúc Nam trấn, không khỏi lo lắng, “Không phải chúng ta đã cướp rất nhiều khách của họ ư, bọn họ vẫn chịu bán thịt cho chúng ta sao?” Lý Duy phì cười, “Chúng ta cũng đâu đến đó phá phách gì, vả lại nào có đạo lý khách đến tận cửa rồi còn không chịu bán hàng!”

Tiệm thịt nhà họ Hà ở đầu bên kia của trấn, mới sáng sớm đã đông đúc, rất nhiều người trong số đó là khách cũ của Lý Duy. Thấy Lý Duy và Bảo Cầm, bọn họ liền xúm lại vây quanh. Tính hiếu kì của đàn bà vốn rất lớn, mặc dù nghe nói nhà Lý Duy có họ hàng xa tới chơi, nhưng họ chưa một lần được thấy mặt, đêm hôm trước còn nghe thấy tiếng động long trời lở đất từ bên đó vọng sang, lúc này mọi người đều thi nhau hỏi tới tấp. Đầu Lý Duy mướt mồ hôi, nhưng y vẫn mỉm cười lựa câu trả lời, đại ý không cần lo lắng. Bảo Cầm đứng cạnh có chút hả hê, len lén quan sát tiệm thịt nhà họ Hà. Thì ra Hà gia không chỉ bán thịt heo mà còn bán nội tạng heo, hèn chi không sợ bị Lý gia cướp mất khách. Ông chủ Hà gia đứng phía sau quầy hàng, thấy khách đều bu vào Lý Duy cũng không hề giận, tranh thủ cầm ống điếu hít hà hai cái.

Vất vả hồi lâu bà con cô bác mua thịt mới dần dần tản đi. Mấy vị khách quen dặn Lý Duy sớm mở hàng lại, để họ đỡ mất công vượt cả nửa trấn xa xôi đi mua thịt. Ông chủ Hà mỉm cười ngắm nghía Bảo Cầm, rồi nhìn Lý Duy nói: “Nhìn nương tử của ngươi kìa, nuôi sao mà gầy vậy, cứ thế này nói ngươi bán thịt chắc cũng chả ai tin!” Bảo Cầm thầm nghĩ ta đâu phải heo, Lý Duy cười: “Hà nhị ca đừng đùa ta nữa! Nào, cân cho ta một cái chân giò.” Ông chủ Hà lẹ chân lẹ tay xắt thịt cho lên cân, bỏ vào giỏ của Lý Duy, “Trời nóng buôn bán khó khăn, bao giờ ngươi mở hàng thì nói với ta một tiếng là được, ta sẽ nhắn lại với đại ca ta.” Lý Duy cám ơn ông chủ Hà, lúc này Bảo Cầm mới biết, té ra đây chính là đệ đệ của Hà lão đại, huynh đệ hai người một nuôi heo một bán thịt heo, đương nhiên không cần lo lắng chuyện buôn bán rồi.

Hai người rảo bước về nhà, Bảo Cầm nói: “Thịt Hà gia bán đắt hơn chỗ chúng ta!” Lý Duy cười rộ lên, “Hiện giờ trong trấn chỉ có nhà đó bán thịt, bán đắt hơn chúng ta cũng không ảnh hưởng gì đến việc làm ăn.” Bảo Cầm móc một thỏi bạc từ trong tay áo ra, cười bảo: “May mà ta bảo Tiểu Cổ đưa tiền đi mua đồ.” Lý Duy bất đắc dĩ nói: “Không phải lần trước bọn họ đã để lại mười lượng bạc ư?” Bảo Cầm vội giấu bạc cẩn thận, trừng mắt cáu: “Đấy là tiền trả cho đợt trước, sao có thể tính vào đợt này!”

Lý Duy không còn gì để nói, chứng bệnh ham tiền của Bảo Cầm thực sự hết thuốc chữa. Nhưng lâu rồi cả hai cũng chưa cãi nhau vì những việc như vậy, lúc này tự dưng lại cảm nhận được chút hạnh phúc vụn vặt đời thường. Lý Duy xoa đầu Bảo Cầm, Bảo Cầm đang thầm thương trộm nhớ thỏi bạc, ngẩng đầu lên trông thấy đôi mắt tràn ngập ý cười của Lý Duy, không hiểu sao lại đỏ mặt, tim đập thình thịch, bạc cũng quên mất tiêu.

Dọc đường đi ngang qua một con sông, nước sông sâu thẳm trong veo, hoa cỏ hai bên bờ mọc thành từng bụi. Chẳng biết một đàn thủy điểu từ đâu bay tới, đậu giữa lòng sông rỉa lông nghỉ ngơi. Trên bờ, lũ hài đồng đang cắp sách tới học quán cũng ghé vào con đê chỉ trỏ thủy điểu, vẻ mặt hiếu kì. Bảo Cầm ồ lên kinh ngạc, chạy vội tới xem, ngoảnh đầu cười hỏi Lý Duy: “Đây là chim gì vậy?” Lý Duy mỉm cười đến gần, “Là thủy điểu vùng này, hồ trên núi có rất nhiều. Mùa đông chúng di cư tới phía nam, giờ mới quay lại đây.” Thấy mấy nhóc con định nhặt đá ném thủy điểu, Lý Duy nghiêm mặt dọa nạt: “Còn không mau đi học quán? Cẩn thận Hứa tiên sinh phạt đánh tay!”

Lũ hài đồng lập tức giải tán. Bảo Cầm cười rộ lên, “Ngươi có dáng dấp tiên sinh lắm, học từ Hứa tiên sinh sao?” Lý Duy cũng cười, “Hứa tiên sinh đâu có nghiêm khắc như vậy, giống cha ta thì đúng hơn.” Bảo Cầm ngoái nhìn đàn thủy điểu, luyến tiếc không muốn rời đi, “Lát nữa hãy về nhà, nghỉ chân chờ hết mệt đã.” Đằng kia có hai con thủy điểu đang đứng cạnh rỉa lông cho nhau, hai chiếc cổ dài vươn ra quấn quít. Bảo Cầm chỉ cho Lý Duy xem, “Hai con kia giống đôi phu thê nhỉ.” Lý Duy bật cười, “Con đực lông đuôi dài, con cái lông đuôi ngắn, mà hai con này thoạt nhìn có vẻ đều là đực hết a.” Lời y nói mặc dù nghiêm túc, nhưng giọng điệu lại ẩn chứa ý tứ khác sâu xa hơn. Bảo Cầm không khỏi xấu hổ, trừng Lý Duy một cái, “Thế thì bắt hết về nướng ăn!”

Lý Duy cười ha ha. Bảo Cầm say mê ngắm lũ chim không buồn động tay động chân. Nhớ đến những người đang ở nhà, nét tươi cười trong đôi mắt Lý Duy nhạt đi không ít. Tuy y biết giờ không phải lúc để dạo chơi bên ngoài, nhưng lại không đành lòng giục Bảo Cầm đi tiếp. Nắng vàng ấm áp, nước chảy róc rách, Bảo Cầm ngây ngốc nhìn đám thủy điểu, Lý Duy ngây ngốc nhìn Bảo Cầm. Ma xui quỷ khiến thế nào, ngón tay Lý Duy càng lúc càng kề sát vào gương mặt hắn, từng chút từng chút một, từ từ chậm rãi, đang muốn chạm nhẹ lên má Bảo Cầm, đột nhiên hắn quay đầu, nhăn mi hỏi: “Ngươi nghe xem, đó là tiếng gì vậy?”

Lý Duy rụt ngón tay về, lắng tai nghe. Xa xa vọng tới tiếng hát xen lẫn âm thanh khóc lóc bi thương. Lý Duy Bảo Cầm liếc nhau, mặt mày kinh hãi, bài ca mà những người nọ đang xướng chính là bài ca phúng điếu! Người đi đường đều dừng bước, thở dài đứng ở hai bên bờ sông. Bảo Cầm khẩn trương kéo lấy góc áo Lý Duy, nhìn chằm chằm góc phố. Đoàn người đưa tang mặc đồ trắng, một cơn gió thổi qua cuốn đi vô số tiền giấy thả vào lòng sông, thủy điểu sợ hãi đập cánh kêu to, vụt qua đầu mọi người gào rít bay đi mất.

Bảo Cầm nghe thấy Lý Duy cất giọng run run hỏi ai đó: “Ai mất vậy?” Người nọ kì quái nhìn Lý Duy một cái, “Chuyện lớn như vậy mà Lý lão bản không biết? Phu thê Giang lão gia ở Khúc thành vừa mất, rất nhiều người tới phúng viếng.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui