Mại Nhục

Những lời này so với mấy câu hung ác của Giang thiếu gia càng khiến mọi người sững sờ. Bảo Cầm đầu ong ong, thất thần nhìn Ngọc Trúc. Giang thiếu gia dường như không dám tin, lẩm bẩm nói, “Ngươi nói cái gì? Lặp lại lần nữa cho ta?” A Lưu vẫn là người phản ứng đầu tiên, sợ hãi kêu lên: “Công tử!”

Thanh âm của nàng tuy mang theo sợ hãi không gì sánh được, nhưng lại chẳng có vẻ ngạc nhiên. Giang thiếu gia  xoay người nhìn A Lưu, “Điều y nói là thật? Ngươi cũng biết?” Ngọc Trúc thản nhiên mở miệng: “Ngươi đừng làm khó A Lưu, ta sẽ nói với ngươi tất cả. Chạng vạng hôm ấy, Giang lão gia gọi ta vào thư phòng, mang một tập tranh đưa cho ta. Ta tò mò mở ra xem, đều là tranh vẽ nữ tử. Lòng ta đã có dự cảm không lành, lão gia nói sức khỏe lão phu nhân càng ngày càng kém, chỉ sợ không trụ nổi bao lâu, tâm nguyện duy nhất là được ẵm cháu trai. Ta gả cho ngươi mấy năm nhưng vẫn chưa có động tĩnh, tuy lão gia biết ta không tình nguyện, nhưng trong ba tội bất hiếu thì không có con là tội nặng nhất, khuyên ta nên lấy đại cục làm trọng. Nghe xong ta khó chịu tột cùng, lão gia kiên trì khuyên nhủ ta rằng việc nạp thiếp nhất định phải được tiến hành. Giờ thứ duy nhất có thể bồi thường cho ta chính là để ta tự mình chọn một nữ tử lương thiện cho Hiền Văn, cuộc sống sau này cũng sẽ dễ chịu phần nào. Lão gia còn thề, cho dù nàng dâu mới sinh hạ hài tử thì chính thất vẫn là ta. Ta mở tập tranh ra, Giang phủ là hào phú Khúc thành, đương nhiên phải chọn nữ tử xuất thân tử tế trong sạch. Còn ta bất quá chỉ là một nam kĩ thanh lâu, dù có thấp hèn đến mấy, nhưng cũng không muốn chịu cảnh chung chồng với nữ nhân khác. Giang Hiền Văn, hẳn ngươi biết thế nào gọi là lòng đau như cắt, cảm giác khi đó của ta cũng hệt như vậy.”

Men say trong mắt Giang thiếu gia dần dần nhạt đi, giọng nói ẩn đầy bi thống, “Sau đó thì sao?” Ngọc Trúc lạnh lùng nở nụ cười, “Đau đớn đến chết lặng, cảm giác giận dữ cứ thế nhen lên, ta ném toàn bộ tập tranh xuống đất. Lão gia hoảng sợ, không nghĩ đứa con dâu xưa nay hiền lành nhu thuận lại làm ra việc như vậy. Đã làm thì làm cho chót, ta liền nói rõ chân tướng sự thật, thực ra ta không phải tiểu thư gặp nạn, ta là nam nhân! Lão gia thất kinh tới gần, quét mắt nhìn ta từ đầu tới chân. Bình thường cải trang giống y như đúc, nhưng dẫu sao nam nữ cũng có điểm khác biệt, chỉ cần nhìn ánh mắt hừng hừng giận dữ là có thể đoán ra ngay. Lão gia tức đến nỗi hồ đồ, hỏi ta xem ngươi có biết chuyện này hay không. Ta bật cười bảo, ngươi cùng ta động phòng, sao ngươi có thể không biết được? Lão gia nạp thiếp cho ngươi chỉ tổ phí công vô ích, ngươi vốn đâu có thích nữ nhân!”

Giang thiếu gia run rẩy nói: “Ngươi biết rõ cha ta không chịu nổi bị sỉ nhục, vậy mà còn cố tình chọc tức ông ấy!” Hắn giơ tay quét đổ chén nước trên bàn, cố ép bản thân bình tĩnh lại, “Chuyện nạp thiếp dù sao cũng phải cần ta gật đầu, kể cả cha nương có bức bách ngươi, ngươi có thể chờ ta trở về cùng nhau nghĩ cách. Ngọc Trúc, ta biết ngươi ủy khuất đến tận bây giờ, thế nhưng sao ngươi lại…” Hắn không nói được nữa, nước mắt giàn giụa, tay chống lấy trán. Mặc dù cơn giận của Giang thiếu gia không bùng phát, nhưng tâm trạng Bảo Cầm và Lý Duy càng vì thế mà lo lắng hơn. Ngọc Trúc chưa bao giờ thấy hắn thương tâm đến vậy, ngây ngẩn nhìn, khổ sở nói: “Ngươi có cách gì đây? Ngươi muốn làm nhi tử hiếu thuận, chung quy vẫn sẽ nghe lời cha nương ngươi. Lúc lấy ta rõ ràng ngươi đã nói, hai ta cùng sống ở kinh thành, không ai biết ta, ta không cần sống trong lốt nữ nhân cả đời nữa. Nhưng ngươi không cho ta ra khỏi cửa một bước, sợ ta bị kẻ khác trông thấy, không cho phép ta mặc nam trang khi ở ngoài phòng, sợ lão quản gia mang từ Khúc thành theo tố giác với cha nương. Cái này ngươi sợ cái kia ngươi cũng sợ, rốt cuộc ngươi có nghĩ cho ta hay không?”

Giang thiếu gia nghẹn ngào gật đầu: “Ngươi nói đúng, trong chuyện này kẻ sai lầm nhất là ta. Khi đó nếu ta không lừa cha nương, đường đường chính chính ở cùng ngươi, hôm nay đã không xảy ra chuyện như vậy.” Nói xong hắn quay lưng thất thểu bước từng bước về phía nhà chính. A Lưu đứng cạnh sớm đã khóc không thành tiếng, Ngọc Trúc cũng không kìm nổi nữa, ngã ngồi trên ghế bưng mặt.

Ban đêm, sau khi Triệu phò mã lên đường, Giang thiếu gia và Ngọc Trúc tách ra mỗi người ngủ một gian trong nhà chính, chẳng biết trong lòng đang chất chứa tâm sự gì. Lý Duy ôm Bảo Cầm nằm trong chăn, cũng không ngủ được. Bỗng nhiên Bảo Cầm lên tiếng: “Nói như vậy, cái chết của Giang lão gia không liên quan gì đến Tam vương gia sao?”

Lý Duy đáp: “Có lẽ vậy, ta cũng không rõ nữa. Dù sao Giang công tử cũng đã giao sổ sách cho chúng ta, Tam vương gia nhất quyết sẽ không dễ dàng buông tha hắn, hiện tại ở lại đây vẫn là tốt nhất.” Bảo Cầm gật đầu, Lý Duy lại nói tiếp: “Nhưng ta không nghĩ sự việc đơn giản như vậy. Hôm trước Ngọc Trúc đến nhà chúng ta, cùng đêm đó Giang lão gia liền đi luôn…Không biết liệu có phải ta quá đa nghi?” Bảo Cầm hỏi: “Ngươi phát hiện ra điều gì rồi ư?” Lý Duy trầm ngâm chốc lát: “Cẩn thận suy xét, trong số chúng ta, người tiếp xúc với Giang lão gia gần đây nhất chính là Ngọc Trúc. Y vội vã chôn cất nhị lão Giang gia, thậm chí không chờ Giang công tử về, việc này thực sự không hợp cả tình lẫn lý, cũng khó trách Giang công tử sinh nghi. Nếu đúng như lời y nói hôm nay, Giang lão gia bị y làm tức chết, vậy sẽ không sợ người tìm ra manh mối, y cũng đâu cần phải vội vã nhập táng?” Bảo Cầm kinh hãi, “Ngươi nghi ngờ Ngọc Trúc? Nhưng y đã thừa nhận mình gián tiếp hại chết Giang lão gia rồi, chẳng lẽ mọi chuyện còn kinh khủng hơn vậy ư?” Lý Duy nói: “Ta cũng chưa nghĩ đến điểm này, trông bộ dạng y mấy hôm nay, nếu thật sự y đang diễn kịch thì quả là đáng sợ. Ngươi quen Ngọc Trúc lâu, có cảm thấy y bất thường chỗ nào không?

Bảo Cầm cẩn thận suy nghĩ lại, “Cũng không có gì khác lạ – A! Hôm nay ta thấy Ngọc Trúc uống thuốc!” Lý Duy sửng sốt, “Uống thuốc? Phải rồi, ngươi có cảm thấy so với lần trước đến nhà ta, lần này Ngọc Trúc trông càng giống nữ nhân hơn, mặc nam trang rồi mà trông vẫn rất kì cục không.” Bảo Cầm bừng tỉnh đại ngộ, “Ngươi nói ta mới nhớ, thậm chí ta còn gặp y nhiều hơn ngươi một lần. Hôm đó ngươi và thái tử tới chỗ Giang lão gia, ta dạo quanh hoa viên trong Giang phủ thì bắt gặp y…Quả thật trông y càng ngày càng nữ tính!” Lý Duy nói: “Sợ là có quan hệ đến loại thuốc y uống kia.” Bảo Cầm nghe vậy liền kinh hãi, rồi bất giác lại thấy nhói lòng, “Không biết Giang công tử có biết hay không. Ngọc Trúc làm việc này đều là vì Giang công tử, kết cục lại hại chết Giang lão gia, thật đúng là việc sắp thành lại hỏng. Giữa hai người họ từ nay tồn tại khúc mắc, chỉ sợ không bao giờ có thể trở lại như xưa được.”

Lý Duy trở mình vuốt ve gương mặt Bảo Cầm, “Giang công tử hôm nay có thể kiềm chế cơn giận dữ, cũng không đổ mọi tội lỗi lên đầu Ngọc Trúc, hẳn tình cảm giữa bọn họ vẫn còn sâu đậm. Đáng tiếc đi nhầm một bước, những bước về sau đương  nhiên cũng sẽ chệch theo, chỉ mong chuyện này qua đi bọn họ có thể làm lại từ đầu.” Bảo Cầm dịch lại gần hôn lên môi Lý Duy, lời lẽ bịn rịn, “Chúng ta sẽ không bao giờ như vậy.” Lý Duy cười ôm chặt lấy hắn, “Chúng ta nhất định sẽ sống vui vẻ bên nhau.”

Trong bóng tối không thấy rõ mặt đối phương, chỉ có thể cảm nhận hơi thở ấm áp đan quyện vào nhau. Hai người cứ thế ôm nhau hôn môi, Lý Duy đặt hai tay lên vai Bảo Cầm, nhẹ nhàng đè hắn xuống. Tay Bảo Cầm vươn lên vòng qua cổ Lý Duy, đột nhiên Lý Duy cười bảo: “Như vậy mà cũng có phản ứng?” Thân thể kề sát, phản ứng càng lúc càng rõ ràng. Bảo Cầm nhấc chân, dụi dục vọng vào người Lý Duy, cầu y vỗ về. Lý Duy ngầm hiểu duỗi tay an ủi Bảo Cầm đến khi hắn phát tiết. Y cúi đầu hôn Bảo Cầm một hơi thật dài, bàn tay hãy còn dính chất dịch kéo lấy tay Bảo Cầm áp lên dục vọng của mình, nhưng Bảo Cầm lại né đi. Lý Duy cười mắng: “Đồ vô lương tâm, khoan khoái xong liền mặc kệ vi phu?” Thanh âm Bảo Cầm vừa khẽ lại vừa thẹn, “Không muốn, muốn phía sau.”

Lý Duy nghe xong tuy trong lòng khó nhịn, nhưng vẫn mở miệng trêu đùa, “Rốt cuộc là muốn hay không muốn?” Bảo Cầm cắn y một cái, “Sao ngươi toàn hỏi mấy câu thừa thãi vậy!” Lý Duy cười rộ lên, không khách khí mở rộng hậu huyệt Bảo Cầm rồi vội vã sáp nhập. Bảo Cầm kéo một góc chăn nhét vào miệng cắn, chặn kín tiếng rên rỉ không kìm nổi trong cổ họng. Hôm nay hắn đặc biệt nhiệt tình, hai chân quấn quít lấy Lý Duy không rời. Lý Duy bị hắn dụ làm liền mấy lần, biết lòng Bảo Cầm đang buồn bã vì chuyện Ngọc Trúc và Giang thiếu gia, đương nhiên dốc hết tâm sức hầu hạ. Y sức dài vai rộng, triền miên một đêm cũng không vấn đề, nhưng y lo cho Bảo Cầm, duỗi tay vân vê tính khí tội nghiệp không biết đã bắn ra bao nhiêu lần kia.

Cả hai mệt lử, bất chấp cả người nhớp nháp lộn xộn, cứ thế ôm nhau ngủ. Trước khi chìm vào mộng, Lý Duy mơ màng nghĩ, công phu câu dẫn của Bảo Cầm thực là chết người, như thể muốn làm hết phần của cả đời này vậy. Ý nghĩ mông lung lướt qua, Lý Duy chẳng kịp nghĩ kĩ đã nhắm mắt ngủ, chỉ vô thức ôm Bảo Cầm chặt thêm chút nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui