Mai Lang Vương và Thị Hoa đi chẳng mấy chốc thì cổng tròn dẫn vào khu của Vĩnh Nghiêm đã hiện ra trước mắt. Mai Thần thong thả tiến vào trước, Thị Hoa chậm bước theo sau, vừa vào trong đã thấy Vĩnh Nghiêm ngồi đợi sẵn ở hoa đình, trên bàn là ấm rượu sứ trắng cùng một vài món nhắm lặt vặt.
- Gì mà hôm nay chậm rề rề vậy? - Vĩnh Nghiêm xẵng giọng trách móc khi nhác thấy mặt chàng.
Mai Lang Vương tiến đến bên bàn ngồi xuống, đôi mắt nâu hơi khó chịu khi rơi lên ấm rượu, ngữ điệu tỏ vẻ không hài lòng - Mới sáng ra mà rượu chè bê tha rồi?
- Uống một hai chén cho ấm người thôi. - Vĩnh Nghiêm sầm mặt, cụt hứng làu bàu, thấy chưa, chàng biết ngay là tên chết tiệt này chẳng bao giờ đồng điệu được với mình mà. Đàn ông con trai cái bộ gì ngay cả chén rượu cũng không dám uống, thật mất mặt.
Mai Lang Vương không quan tâm đến mấy lời vo ve của chàng ta, chàng phe phẩy quạt, nhàn nhạt nói - Đi làm việc thôi.
Vĩnh Nghiêm gật đầu, dẹp chén rượu sang bên, mắt chàng ta lại liếc sang Mai Lang Vương, bỗng nhìn thấy Thị Hoa cũng đang đứng gần đó, ngay sau lưng chàng.
Thị Hoa lúc nãy theo sau Mai Thần, khi chàng đi vào hoa đình thì nàng không dám vào mà nán lại bên ngoài im lặng đợi. Vì hoa đình cũng cao và bóng dáng nhỏ nhắn của nàng phần nào bị lớp lan can bao bọc quanh đình che khuất nên đến giờ Vĩnh Nghiêm mới thấy.
- Thị Hoa? Ta tưởng nàng nghỉ ngơi trong phòng? - Vĩnh Nghiêm kinh ngạc.
- Sáng nay nàng đến tìm ta sớm. - Mai Lang Vương đưa mắt sang nàng rồi lại hướng về phía Vĩnh Nghiêm, buông giọng hờ hững.
- Nàng đến tìm hắn làm gì vậy? - Vĩnh Nghiêm ngớ người - Nàng còn cần chu cấp gì ư? Sao tối qua không nói luôn một thể?
Thị Hoa nghe vậy, lòng bối rối bấn loạn. Nàng không thể để Vĩnh Nghiêm biết mình đến tìm Vương rồi thực hiện mấy hành động lố bịch kia được. Ban đầu nàng chắc mẩm Vương sẽ say mê mình nên toàn lực tấn công ngài mà không cân nhắc nhiều, giờ nàng đã biết rõ lòng Vương, hiểu rằng không thể chiếm được tình cảm của ngài nổi, thế nên nàng tuyệt đối phải giữ chặt lấy Vĩnh Nghiêm, không được để chàng có cái nhìn không tốt về mình.
Thị Hoa quỳ xuống, khổ sở lau lệ, thút thít nói - Không ạ, cậu và Vương ban cho em nhiều ân huệ như vậy em làm sao dám đòi hỏi thêm? Chỉ vì em lo lắng cho Vương và cô Sao nên muốn sang đó hầu hạ chăm sóc hai người thôi ạ.
- Thế… À? - Vĩnh Nghiêm ngập ngừng, chàng không khỏi liếc qua liếc lại giữa Mai Thần và Thị Hoa. Mặc dù Thị Hoa nói thế với chàng nhưng Vĩnh Nghiêm thừa biết lí do thật sự khiến nàng đến tìm tên đó sớm như vậy không phải là vì muốn hầu hạ. Nàng đang bị thương, công việc của nàng đã được bàn giao cho người khác, hơn nữa hôm qua Vĩnh Nghiêm nhớ rõ Thị Hoa đã sai thị nữ đến để mời tên Mai Thần đó đến gặp nàng, tình cảnh lúc đó trông rất quyến luyến day dứt…
Chàng đã mơ hồ đoán ra giữa Thị Hoa và Mai Thần có chuyện gì đó… Chẳng lẽ cả hai có quan hệ ngầm nào ư?
Vĩnh Nghiêm vuốt mũi nghi ngại.
- Thôi được rồi, nàng về nghỉ ngơi đi. - Cuối cùng Vĩnh Nghiêm quyết định không bận tâm đến chuyện đó nữa, chàng khuyên nhủ Thị Hoa, mong nàng sớm ngày lành bệnh.
Thị Hoa nghe thế, lòng vô cùng mừng rỡ, vậy là nàng không phải ở đây chịu đựng bầu không khí nặng nề này. Nàng vội vàng hành lễ rồi lui đi.
Khi nàng đã đi xa, Mai Lang Vương mới nhẹ giọng hỏi Vĩnh Nghiêm - Ngươi định lấy nàng ấy về làm thiếp à?
Vĩnh Nghiêm đang ăn lạc, nghe xong câu hỏi đó, hạt lạc mắc lại ở cổ họng khiến chàng phải bật ho khục khục hồi lâu. Mai Lang Vương liếc liếc Vĩnh Nghiêm, mặt chàng ta đỏ rực vì nghẹn lạc, chàng liền thuận tay vỗ lên lưng chàng ta một cái, hạt lạc bay vèo ra khỏi miệng Vĩnh Nghiêm và rơi xuống sàn, chàng ta mới dần bình ổn lại.
- Cái quái gì vậy?! - Vĩnh Nghiêm giãy nảy, gầm lên - Từ đâu mà ngươi lại nghĩ ra cái chuyện vớ vẩn đấy hả?!
Mai Lang Vương lay quạt thản nhiên, đáp không hề do dự - Thì ngươi giữ nàng ta lại nhà, còn chăm chút nàng ta như vậy, nàng ta lại xinh đẹp như hoa, ngươi xiêu lòng cũng là chuyện dễ hiểu thôi.
- Ta không có xiêu lòng! - Vĩnh Nghiêm tá hỏa hét toáng - Ta còn khuya mới xiêu lòng!
Chàng lại trỏ tay vào Mai Thần, Mai Lang Vương dùng quạt gạt đầu ngón trỏ của chàng ta đi một cách bực dọc, Vĩnh Nghiêm vẫn ương bướng trỏ tay vào chàng mà phê phán - Ngược lại là ngươi đó! Ngươi với nàng ta có tơ tình gì hả? Nàng ta năm lần bảy lượt đến tìm người với vẻ mặt sầu khổ luyến thương, ngươi đã làm gì con gái người ta để người ta khổ sở như vậy?!
- Ta và nàng ta trong sáng hơn cả giấy trắng. - Mai Lang Vương một lần nữa dùng quạt hất tay Vĩnh Nghiêm đi, đôi mắt nâu hơi nhìn xuống một chút, mặt hiện vẻ bối rối - Ta không có thời gian dành cho ai khác ngoài Sao của ta.
Vĩnh Nghiêm cảm thấy da gà đang nổi rần rần khắp người.
- Chết tiệt! - Chàng vỗ tay lên trán, bực mình đứng bật dậy - Rồi rồi, ta tin ngươi, ngươi đúng là chẳng biết gì ngoài Sao nữa!
Dừng một chút, chàng lại vỗ tay lên ngực, dõng dạc tuyên bố - Ta cũng vậy, Vĩnh Nghiêm ta đây chỉ một lòng hướng đến việc trở thành một vị thần sông vĩ đại mà thôi! Ta sẽ không để chuyện tình cảm nam nữ vướng bận vào lúc này!
Mai Lang Vương chăm chú quan sát thái độ của chàng ta hồi lâu, ánh mắt của Vĩnh Nghiêm vô cùng bừng sáng, điều đó chứng tỏ rằng chàng ta thật sự nghĩ như vậy.
Chàng ta có quyết tâm cao độ để thay đổi và trở nên tốt hơn.
- Được, vậy thì ta cũng đỡ lo. - Mai Lang Vương lúc này cũng đứng lên, nhẹ nhõm nói. Chàng rời khỏi hoa đình, tiến bước ra sân, Vĩnh Nghiêm biết chàng chuẩn bị lên đường đến trụ sở quản lí nên cũng lập tức đi theo chàng.
Khi họ gần ra đến cổng tròn, thuộc hạ của Mai Lang Vương bỗng dưng lộ diện và trình cho chàng một quyển báo cáo. Mai Lang Vương cầm lấy nó, thuộc hạ kia lập tức lui đi, Vĩnh Nghiêm bấy giờ cũng đã ghé lại, nhìn vào quyển báo cáo đang mở toang trên tay chàng.
Mai Lang Vương tránh né Vĩnh Nghiêm, đôi mắt nâu tràn đầy lạnh nhạt - Đừng tò mò, khi nào xong ta sẽ đưa toàn bộ thông tin cho người xem.
Vĩnh Nghiêm trông thái độ úp úp mở mở của chàng, không kìm được bĩu môi khó chịu, tuy vậy chàng ta tuyệt nhiên không xem trộm nữa, im lặng đi cùng chàng đến trụ sở quản lí