Khi còn ở Vàm Thuật, lúc ấn định chính xác được ngày trở về, Mai Lang Vương đã gửi thư thông báo cho Ưu Liên, cả chàng và các nàng đều tính toán được thời gian từ Vàm Thuật đến Mai Viện, đó là khoảng thời gian rất ngắn, tầm nửa ngày mà thôi.
Đúng hệt như tính toán của họ, vào lúc hoàng hôn thì Lâu Thuyền của hai người đã tiến vào Châu Đốc rồi. Vẫn như mọi lần, các vị Hoa Tiên đứng ở cổng Mai Viện chào đón cả hai, ngoài ra, còn có sự góp mặt của Thần Tình.
Thuyền hạ xuống viện, Mai Lang Vương bảo Sao đi vào nhà trước còn bản thân thì cùng các tiểu đồng sắp xếp lại mọi thứ trên thuyền và di chuyển chúng vào trong. Sao không đồng ý và nhất quyết ở lại làm việc cùng chàng. Mai Lang Vương hết cách, mặc dù chàng rất xót cho em, không muốn em phải làm việc sau khi vừa trải qua một chuyến đi dài như vậy nhưng em kiên quyết quá, chàng không thể khuyên nhủ được. Mai Lang Vương đành để em làm, chàng chỉ âm thầm xử lí hết những việc nặng nhọc thay em thôi. Sao biết tâm tư này của chàng nên rất ấm ức, em càu nhàu chàng suốt, Mai Lang Vương lại chọc ghẹo em để đánh trống lảng.
Cuối cùng Lâu Thuyền được cất đi và Sao thì đã được chàng đỡ đần cho hầu hết công việc. Em tiu nghỉu bước vào sân nhà, phụng phịu dỗi chàng. Mai Lang Vương đi bên em, cố gắng cười nói dỗ ngọt. Chàng lại đổ rằng vì chàng rảnh nên mới làm thay, sau này chàng bận việc thì sẽ giao cho em hết. Sao nghe chàng nói vậy mới hòa hoãn đôi chút.
Các tiểu đồng đã làm xong việc, chúng được Mai Lang Vương cho phép quay về khu riêng nghỉ ngơi. Hai người sau đó tiến đến hội ngộ với các vị Hoa Tiên và Thần Tình, trông cả hai rạng rỡ tươi tắn, đặc biệt là Mai Lang Vương, ánh mắt chàng ấm áp và lay động hơn hẳn lúc trước, khiến các nàng vô cùng bỡ ngỡ.
- Chuyện gì vậy? Chuyến đi này đã mang đến điều thú vị gì ư? - Ưu Liên ngạc nhiên hỏi.
Mai Lang Vương cười mỉm, nhìn sang Sao, em thì đang háo hức ôm lấy các nàng và tíu tít khoe những món quà mà em mua về. Ưu Liên chú ý đến ánh nhìn của chàng, Thần Tình đứng bên cạnh cũng xòe quạt che ngang mặt mà ý tứ liếc qua liếc lại giữa Mai Lang Vương và Sao.
- Bọn em mua được rất nhiều quà đây ạ! - Sao lần lượt trao qua cho các nàng.
- Đây là quà lưu niệm của Vàm Thuật ư? - Bạch Sứ và Xích Phượng cùng kinh ngạc.
- Vâng ạ! - Sao đáp ngay tắp lự - Em và Mai Lang đã cùng lựa chọn chúng đó, bọn em cố gắng chọn những món phù hợp với các chị. À… - Ngẫm nghĩ một chút, em lại lấy một chiếc hộp gỗ ra, suy tư - Còn đây là của anh Lãm. Chẳng biết anh ấy có xuống núi chưa? Có lẽ ngày mai em mới trao cho anh ấy được.
Mai Lang Vương tiến đến, giữ lấy chiếc hộp trong tay Sao, cười hiền hòa - Để ta trao cho hắn thay em.
- Hể? - Sao đắn đo - Được không ạ? - Em lại nghĩ về mối quan hệ giữa Mai Lang và anh Lãm, hai người cứ như nước với lửa vậy, em chưa từng thấy Mai Lang trực tiếp tặng quà cho anh ấy bao giờ… Cho dù có muốn tặng gì cho anh ấy thì Mai Lang cũng thường nhờ em hoặc các chị làm thay. Tại sao lần này lại đích thân làm chứ? Em vô cùng khó hiểu.
Mai Lang Vương gật đầu xác nhận với em là chàng có thể làm được, trong khi tay thì đã sớm cướp món quà từ em và giấu đi rồi. Lúc trước chàng không có nhiều đề phòng, giờ thì khác. Đừng nói là Lãm, bất cứ ai, chỉ cần là đàn ông, chàng đều sẽ không để em tiếp xúc quá nhiều nữa. Sau khi từ Vàm Thuật trở về, chàng nhận ra rằng chàng không muốn em đến gần gã nào ngoài chàng cả.
Khi chàng đang cúi xuống để nhỏ to thầm thì với em về việc tặng món quà đó thì vai chàng đột nhiên bị giữ chặt. Mai Lang Vương hơi ngạc nhiên, chàng hé mắt nhìn người vừa thô lỗ bám lấy vai mình ấy.
Đó là một cái xác rỗng vô hồn. Hắn tả tơi như một cái bắp cải bị bánh xe cán qua cán lại đến nát bươm. Mắt hắn vằn vện tia máu và lờ đờ, tựa như đã mất ngủ hàng chục ngày rồi. Tóc mai rối bù rũ xuống, bám lên gò má hốc hác, trông thật xác xơ. Cằm hắn lỉa chỉa râu, áo dài lệch lạc, cúc áo ở vai và một vài cúc áo ở hông còn bung hẳn ra.
Mai Lang Vương bị hắn dọa cho giật mình.
- Lãm?! - Phải mất tầm một phút để chàng nhận dạng được hắn.
Lãm nắm chặt hai tay lại, vai run lên hồi lâu. Bộ dạng tiêu điều của chàng ta khi làm tư thế đó trông hệt như một cây sậy đang run dữ dội trong gió vậy, mặc dù đó là tư thế hùng hổ của nỗi giận. Lãm hít sâu một hơi, bao nhiêu phẫn uất dồn nén bấy lâu đổ ầm ầm về lồng ngực. Chàng ta túm lấy ngực áo chàng, định xách chàng đến gần chàng ta một cách thật thô bạo, thế nhưng không thể kéo chàng nổi, sau hồi lâu gắng sức, chàng ta đành tự nhích chân về phía chàng, tay vẫn nắm lấy ngực áo chàng, bức bách.
- Mai Thần, tôi tưởng ngài chết luôn ở Vàm Thuật rồi?! - Chàng ta uất hận rít qua kẽ răng.
- Này này… Bĩnh tĩnh… - Mai Lang Vương cười gượng, dùng quạt gõ lên tay chàng ta, mong chàng ta sẽ tỉnh trí lại.
Lãm vẫn một mực túm lấy chàng, mặc cho chiếc quạt Chàng Sơn kia không ngừng gõ lên tay. Mắt chàng ta trợn lên, vì đồng tử khá là mỏi mệt do phải thức trắng hơn mười ngày liền nên trông chàng ta chẳng có chút dọa nạt nào cả, ngược lại có hơi đáng thương.
- Ngài có biết là ở nhà bao nhiêu việc không hả? Ngày ngài đi, ngài hứa với tôi rằng chỉ đưa Sao du ngoạn vài nơi thôi, trong vòng một tuần sẽ về. Tôi bắt ngài làm hết công việc của một tháng rồi mới thả cho ngài đi đó, ngài có nhớ không? Rốt cuộc ngài chết bờ chết bụi ở đâu đến giờ này mới chịu về?! Ngài có biết là tôi phải vất vả tả tơi cáng đáng công việc không hả? Ngài trả lương tôi thế nào mà ngài bốc lột sức lao động của tôi như vậy hả? Ngài nhìn xem! Nhìn cái thân tôi này! Thân tàn ma dại đây này! Ngài có biết là đã nhiều ngày rồi tôi không được tắm rửa không hả? Ngài có còn tính người không?!
Thần Tình chứng kiến cảnh tượng đó liền ôm bụng cười nghiêng ngã một trận. Ưu Liên cũng không nhịn được, cúi mặt nén cười. Bạch Sứ đứng một bên lo lắng nhìn cả hai, trong khi Xích Phượng khoanh tay thích thú xem tuồng.
- Ngươi không thể trách ta được, có chút chuyện rắc rối đã xảy ra. - Mai Lang Vương giải thích.
- Rắc rối gì chứ? Ngài để tôi ở nhà làm biết bao nhiêu việc trong khi bản thân thì đi hú hí với em ấy?! - Lãm hướng sang Sao rồi lại trừng mắt nhìn chàng, uất ức thốt.
- Rồi rồi, ta xin lỗi. - Mai Lang Vương không nghe lọt tai cách nói chuyện của Lãm nhưng cũng không thể phản bác được, những lời chàng ta nói có một phần đúng sự thật. Vì vậy chàng chỉ từ tốn gỡ tay chàng ta ra, thỏa hiệp xoa dịu chàng ta như này - Ta biết người đã vất vả rất nhiều, ta đang tính tăng lương cho ngươi đây. Tiền thưởng cuối năm cũng được tăng lên, còn lương tháng này ta trả ngươi gấp đôi, được chưa?
- Thật… Ư??? - Lãm nín thở, chầm chậm buông chàng ra, chân lùi lại một bước, sửng sốt như vừa bị sét đánh.
Mai Lang Vương vừa vuốt phẳng lại ngực áo vừa gật gật đầu.
Lãm quỳ bịch xuống sân nhà.
Không gian xung quanh tối đi, ánh đèn sân khấu chiếu về phía Lãm khiến chàng ta trở nên nổi bật tột cùng. Trong không gian im ắng đó, bối cảnh tĩnh lặng đó, chàng ta bắt đầu độc thoại nội tâm.
Tăng lương.
Tăng tiền thưởng.
Được trả lương gấp đôi.
Đột nhiên, bao nhiêu khó khăn, bao nhiêu vất vả, bao nhiêu khổ sở dãi nắng dầm mưa mà thời gian qua chàng ta phải chịu đều tan biến. Lãm run run đỡ lấy nửa khuôn mặt, nước mắt lã chã rơi xuống từ khóe mắt mỏi mệt.
Lãm chống tay lên sân, vừa khóc vừa cười ngây ngốc.
- Anh… - Sao thấy chàng ta rơi nước mắt, em vô cùng ái ngại, khăn tay lập tức rút ra, em định chạy đến lau mặt cho chàng ta.
- Để ta. - Mai Lang Vương giữ em lại.
- Mai Lang? - Sao ngạc nhiên.
Mai Lang Vương dùng khăn của mình chìa ra cho Lãm, Sao thì bị chàng giấu ở phía sau, không thể đến gần Lãm dù chỉ là một bước chân. Lãm cũng không chú ý gì đến cuộc đối thoại của hai người. Chàng ta nhận lấy khăn từ chàng, xì mũi thật mạnh vào đó. Mai Lang Vương kéo chàng ta lên, Lãm không khách khí bám lấy tay chàng mà cố gắng đứng dậy. Vậy là xem như chàng đã giải quyết xong việc với chàng ta.