Lần đầu tiên giao lưu tâm sự, kết thúc bằng cách dùng giọt máu làm hứa hẹn lời thề, sau đó mối quan hệ giữa hai người tiến vào thời kỳ yên tĩnh.
Gọi thời kỳ yên tĩnh là chỉ việc không cố ý thân thiết, cũng không cần phải đắn đo xã giao như thế nào. Ở khoảng mười ngày, giờ đây Lâm Y đã tự mình hình thành thói quen làm việc và nghỉ ngơi. Buổi sáng sau khi rửa mặt tập luyện, nàng sẽ chủ động đi phòng bếp giúp Diệp Nghi Thiển làm chút việc, tiếp đến cùng nhau ăn cơm sau đó lại tiếp tục loay hoay ti-vi xem tin tức. Mặc dù nội dung chủ yếu vẫn là đưa tin bác bỏ tin đồn ổn định lòng người, nhưng mà nhìn ra được có một số tin đồn đã dần dần xôn xao khó có thể áp chế. Có điều những thứ này đã không còn ý nghĩa nhiều đối với vùng thế giới bị phong tỏa này, cho nên sau khi miễn cưỡng xem xong, nàng hoặc là đi chọc đứa bé bị ông già xem thường một chút, hoặc là lại đi xem Diệp Nghi Thiển có việc nhà gì mà mình có thể giúp đỡ, thi thoảng cũng tự mình về phòng ngủ trưa nghỉ ngơi dưỡng sức...
Tuy rằng không thể nói đã dung nhập vào căn nhà này và trở thành một thành viên trong đó, nhưng mỗi một ngày trôi qua, dưới cùng một mái hiên, quả thật Lâm Y đã được căn nhà này, được người trong căn nhà này thích ứng.
Tiếc rằng, thời kì yên tĩnh luôn ngắn ngủi.
Mặc dù Lâm Y sớm chuẩn bị tâm lý cho lần này, nhưng nàng không ngờ tới, khúc nhạc dạo sẽ bắt đầu bằng kiểu phương thức như vậy.
Hôm nay nàng vẫn rèn luyện thân thể theo lệ cũ. Từ sau cuộc thi đấu đầu tiên, thi đấu với Diệp Nghi Thiển đã trở thành tiết mục tạm để đó. Tất nhiên chỉ với mấy ngày ngắn ngủi Lâm Y không thể đuổi kịp và vượt qua, nhưng nàng có biện pháp của nàng. Sau khi ở chung tự nhiên hơn, cảm giác xa cách trên người Diệp Nghi Thiển cũng dần phai nhạt, khiến cho Lâm Y tựa như bạn bè thật sự vậy, cũng dám làm mấy việc như khiêu chiến thậm chí là tính toán đối phương. Chẳng hạn như, lấy lý do không khí ô nhiễm lập ra quy tắc mới, yêu cầu trong quá trình vận động đôi bên đều phải đeo khẩu trang.
Quả nhiên, trong vận động, hô hấp là quan trọng nhất. Lúc đầu không quen, Diệp Nghi Thiển hầu như bị thua ở tiết mục chạy. Thế nhưng cô thật sự tốt tính, chẳng những không cảm thấy Lâm Y tính toán mình, ngược lại còn nghiêm túc thích ứng. Vì vậy hôm nay tiếp tục thi đấu, hai người đã thành công không phân thắng bại.
Mà đang lúc nghỉ ngơi giữa buổi vận động, ông già thò đầu ra từ cửa sổ lầu hai, mặt lạnh gọi các nàng đi lên.
Lão đầu rất ít khi can thiệp vào khoảng thời gian này, càng chưa bao giờ gọi hai người cùng lúc, cho nên sự việc có vẻ không bình thường.
Bởi vì có đứa nhỏ bên trong, nên đây không phải lần đầu tiên Lâm Y tiến vào căn phòng của lão đầu ở lầu hai, nhưng bầu không khí lần này hơi khác. Vừa vào cửa, chỉ thấy lão đầu ngồi ngay thẳng trên chiếc ghế gỗ khắc hoa duy nhất trong phòng. Căn phòng này rất ngăn nắp, ngăn nắp giống như tính cách đâu ra đấy của lão, mà rèm cửa dày nặng cũng khiến căn phòng có vẻ hơi u ám, u ám thật giống như vẻ mặt lúc này của lão.
- Chơi, chơi, hai tiểu quỷ chỉ biết chơi! Đã hơn hai tuần rồi, sao vẫn không thấy mẹ của thứ quỷ này?
Câu đầu tiên lão mở miệng cực kỳ thẳng thắn, một đôi mắt mang theo bất mãn liếc nhìn hai người vừa vào phòng.
Lâm Y nghe vậy hơi ngẩn ra. Mấy ngày nay cuộc sống của người bình thường làm nàng trải qua rất thư thái, thư thái quá lâu, thế nên tuy rằng ý thức nguy cơ vẫn còn, nhưng quả thật tâm đã buông lỏng, hoàn toàn không để ý tính toán thời gian. Lúc này bị lão đầu giáo huấn, mới thoáng chốc cảm thấy kiểu cuộc sống này đã qua được hai tuần hơn.
Thế nhưng Diệp Nghi Thiển bên cạnh lại không lộ vẻ kinh ngạc gì, chắc là cũng nhớ chuyện này.
- Ba, trước đây tuy rằng đại tỷ cầu con chăm sóc hai tuần, nhưng không có nói đúng hai tuần. - Cô giải thích với lão đầu:
- Cảnh sát vũ trang nói là điều trị hết mới có thể thả người vào trấn, có lẽ có mấy vết thương không dễ lành như vậy, có thể cho phép chênh lệch thời gian.
- Cho phép? Nói thật nhẹ nhàng!
Lời giải thích này cũng không thể làm dịu vẻ mặt của lão đầu, ông trừng mắt nói:
- Nói cho phép là có thể cho phép? Cho dù lão đầu tôi muốn cho phép, thì trước đây các cô nên mua thêm nhiều sữa bột đi chứ! Hai túi như vậy không nên việc, sắp ăn hết rồi thì ông Vua cho phép cũng vô dụng thôi!
Lúc này hai người mới hiểu được ông già thật sự đang tức giận chuyện gì. Thì ra hai túi sữa bột giá cao mà Lâm Y mua trước đó đã không còn lại bao nhiêu. Trẻ sơ sinh bú sữa mẹ thuần khiết sẽ tiêu hao lượng sữa bột rất lớn, người chưa có kinh nghiệm sinh nở sẽ không lường được. Mỗi ngày lão đầu đều lo việc này nên ít nhiều sẽ biết, nhưng nghĩ rằng cũng gần hết hai tuần lễ nên không quan tâm. Bây giờ mắt thấy thời gian đã qua mà người vẫn chưa đến nhận, bấy giờ mới tức đến nổ phổi. Ông ta không thể nói lỗi ở mình, vì vậy nhất định phải để hai tiểu quỷ chịu trách nhiệm nghĩ biện pháp.
Nan đề đầu tiên bỗng nhiên được ném tới trước mặt, Lâm Y và Diệp Nghi Thiển nhất thời cũng cảm thấy khó khăn, nhưng lại không thể không giải quyết.
- Nếu không thì như vầy. - Sau một lúc nghĩ ngợi, Diệp Nghi Thiển trầm ngâm đã mở lời:
- Mặc dù không biết hiện tại giá cả bên ngoài thế nào, nhưng lát nữa con ra ngoài xem thử có thể mua được không... Thời gian giới nghiêm này dài hơn nhiều so với suy đoán ban đầu, tuy trong nhà không thiếu đồ, nhưng có thể thêm thì vẫn nên thêm, hơn nữa đã lâu rồi không có cách nào liên lạc với nhà chú Cố bên kia, con cũng muốn đi xem thử.
Lời vừa nói ra, Lâm Y lập tức híp mắt. Không chỉ nàng, ngay cả lão đầu đều nghiêm mặt vẻ mặt nặng nề.
- Cô chắc chắn? - Giọng lão nghiêm túc, lúc này lại tỏ ra vài phần ôn hòa hiếm có:
- Tuy rằng mấy ngày qua lười nhắc tới, nhưng không có nghĩa ông già tôi đây mù điếc không có cảm giác với tiếng súng và hỗn loạn bên ngoài. Huống chi chú Hồ cô cũng đã nói qua, cái bệnh nhiễm kỳ kỳ quái quái kia có bao nhiêu dằn vặt, tôi còn rõ hơn cô! Cho dù cô đã đi chơi phố cũ phố mới từ nhỏ, nhưng chỉ sợ chuyến đi này cũng không dễ dàng như vậy, rốt cuộc cô có hiểu không?
- Hiểu. - Diệp Nghi Thiển gật đầu, nghiêm túc trả lời:
- Bởi vì hiểu, con mới có đề nghị như vậy. Dựa vào kinh nghiệm trên núi Thảo Bồ trước đó, sương mù tương đối nhạt đặc biệt vào ban ngày, tính nguy hiểm tương đối ít, cho nên khí trời hôm nay coi như thích hợp. Hơn nữa ba cũng nói, đây là con phố con đã đi từ bé, thật sự có gì đó, con tự cảm thấy cho dù đánh không lại thì cũng chạy trốn được.
Mặc dù lời giải thích này đơn giản rõ ràng, nhưng không có tính thuyết phục cao, dù sao sự việc đặc thù, trong lòng ai cũng không chắc chắn. Có lẽ chính vì nguyên nhân này, lão đầu không nói tiếp nữa, cũng không biết đang nghĩ gì, lão chỉ dùng ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm Diệp Nghi Thiển. Mà Diệp Nghi Thiển cũng không phải loại người xảo ngôn như hoàng*, nói xong lời mình muốn nói, cô cũng nhìn chằm chằm ba mình, giống như đang chờ ông ấy tỏ thái độ.
(*) xảo ngôn như hoàng: khoa môi múa mép
- Học tỷ chị ấy nói đúng.
Nhưng vào lúc này, người thứ ba trong phòng đứng ra, bày tỏ lập trường của mình.
Đối lập hai người kia, thần thái của Lâm Y không tính là trầm trọng, chắc là nhân lúc cha con trò chuyện nàng đã nghĩ xong chủ kiến, lúc này ngữ điệu có thể coi là bình tĩnh:
- Lão đầu, cản tảo bất cản vãn*, nếu như tình thế phát triển càng ngày càng nghiêm trọng, vậy thì càng kéo dài càng nguy hiểm, chi bằng tra rõ tình huống sớm chút. Ngài xem, thừa dịp đang là buổi trưa, con và học tỷ cùng đi dạo một vòng, khoảng chừng vài giờ sau sẽ thắng lợi trở về, không phải sao?
(*) cản tảo bất cản vãn: đuổi sớm không đuổi muộn
Hiếm khi, lần này lão đầu không khịt mũi khinh thường lời của Lâm Y, cũng không ném sắc mặt cho nàng, chỉ liếc nàng nói:
- Sao? Tiểu quỷ cô cũng muốn đi chung? - Nghe như có vài phần không tin.
- Đương nhiên.
Lâm Y gật đầu, mặc dù vẫn là dáng vẻ cười híp mắt, nhưng ánh mắt lại không hề kiêng kị mà nghênh đón.
Bên cạnh, Diệp Nghi Thiển cũng không quay đầu nhìn về phía Lâm Y, mà cùng nhau thản nhiên đón nhận ánh mắt của lão đầu.
Có lẽ do hai chọi một, lúc này lão đầu quay đầu đi:
- Đi đi đi đi! Đúng là nghé con mới sanh không sợ cọp, vậy để cho mấy đứa đi xông đi!!
Lão xua xua tay như đuổi ruồi vậy, sau đó như nhớ tới cái gì, lại dùng cây gậy chỉ Diệp Nghi Thiển nói:
- Cô, cô! Trước hết cô đi thay đồ cho tôi, cái áo vận động lộ tay lộ vai như này có giống đồ mặc ra ngoài không? Thay xong thì đi nhà bếp lấy bình rượu nếp kia mang theo, trước đó tôi đã đồng ý cho lão Cố, dù sao cũng ra ngoài, cô liền mang đi đi!
Mặc dù là bộ dạng bực mình, nhưng quen tính ông ấy đều biết là chuyện gì xảy ra. Lâm Y và Diệp Nghi Thiển nhìn nhau cười, xoay người ra cửa đi chuẩn bị. Nhưng chưa đi được hai bước, lại nghe lão đầu ở phía sau nói:
- Tiểu quỷ ở nhà tôi ăn ăn uống uống kia, cô ở lại một lát, tôi cũng có thứ đưa cho cô.
Nghe vậy, Lâm Y dừng bước chân, Diệp Nghi Thiển đang mở cửa đi ra ngoài cũng khựng lại. Thấy hai người cùng nghi hoặc quay đầu, lão đầu càng bực mình nói:
- Nhìn cái gì, một đứa ở lại cho tôi, một đứa mau đi thay đồ, lẽ nào các cô còn cho lão đầu tôi thành kẻ xấu mà đề phòng à?
Người lớn đã nói đến mức này rồi, là người nhỏ đương nhiên không thể cãi lại quá nhiều, Lâm Y gật đầu với Diệp Nghi Thiển, tiện tay đẩy cô ra cửa, sau đó đóng cửa phòng "ầm".
Sau khi tiếng bước chân bên ngoài dần đi xa, nàng mới xoay người lại, cười nói:
- Lão đầu, chuyện gì?
Nàng hỏi có chuyện gì, chứ không phải định đưa đồ gì.
Thấy nàng hỏi như thế, lão đầu "hừ" một tiếng, có vẻ cũng không kiên nhẫn đi lòng vòng, trực tiếp ném ra một câu:
- Trước kia cô, có phải trên tay đã từng dính máu không?
Tuy đây là một câu nghi vấn, nhưng ánh mắt như chim ưng kia, thật giống như một hình cảnh lão luyện đang thẩm vấn tội phạm mà mình đã có kết luận trong lòng, chuyên chờ đợi vạch trần từng lời nói dối của đối phương.
Được rồi, Lâm Y chợt nhớ ra, quả thật trước đây người này là một cảnh sát, theo người khác nói, còn là một cảnh sát rất ưu tú.
- Phải, mạng người.
Nếu như vậy, nàng cũng sảng khoái gật đầu. Không biết Diệp Nghi Thiển đã miêu tả chuyện trải qua trước đó với lão đầu bao nhiêu, cho dù không nói thế nào, nhưng nàng cũng lười diễn kịch trước mặt một cảnh sát thâm niên, không cần thiết.
- Hù ai? - Có lẽ thừa nhận quá sảng khoái, trái lại lão đầu dường như không tin:
- Cô gái như cô thoạt nhìn cũng không giống người từng trải!
- Tự vệ, đương nhiên không cần. - Lâm Y thản nhiên nói:
- Trước kia lúc một mình ra ngoài, từng có một tên đàn ông định... Cho nên dưới tình thế cấp bách, tôi đã động dao... Đây là hành vi tự vệ pháp luật cho phép, tôi không hề hối hận với việc đó, người như thế đáng chết, bao nhiêu tên tôi cũng xuống tay được.
Nàng bình tĩnh nói xong, nhắm mắt lại, tựa hồ không muốn nhớ lại, rồi lại không thể không giải thích.
Lão đầu nhất thời không lên tiếng. Đối với con gái mà nói, việc như vậy xấu hổ bao nhiêu, có lẽ ông già mặt mày già nua cũng hơi không nhịn được.
- Ai...
Qua một lát, lúc nói chuyện lần nữa, giọng nói của lão đã dịu hơn rất nhiều, ánh mắt cũng không sắc bén nữa:
- Cô gái này cũng không dễ dàng... mấy đứa nhỏ trẻ tuổi giống như cô, trên tay đã từng dính mạng người, cho dù là tự vệ đi nữa, chẳng lẽ không hề có bóng ma trong lòng à? Tôi thấy cô đừng cậy mạnh, ở nhà chờ nha đầu nhà tôi trở về đi, đừng để chuyến này lại xảy ra gì đó...
- Ông già! - Lúc này đây, không đợi nói xong, đối phương lập tức không khách khí mà ngắt lời lão:
- Ông già, tôi không biết bác hỏi vấn đề này, còn nói những thứ này, là có ý gì. Nhưng ý của tôi rất rõ ràng. Thứ nhất, tôi đã nói rồi, tôi không hối hận, cũng không có bóng ma trong lòng, bao nhiêu người cặn bã như vậy tôi cũng xuống tay được. Thứ hai, tôi đã nói sẽ đi cùng học tỷ, thì nhất định sẽ cùng chị ấy đi toàn bộ hành trình cho đến cuối, ngài không cần xen vào chuyện này, cũng không thể xen vào, bởi vì tôi là bạn của chị ấy, không phải bạn của bác.
(*) tác giả dùng cả "ni (你)" và "nin (您)" để nhắc đến nhân vật ba của Nghi Thiển - lão đầu, nên mình cũng edit danh xưng vừa là "bác" vừa là "ngài" luôn.
Giọng của Lâm Y chân thật đáng tin như đinh đóng cột, trong lúc vô tình nàng đã rút lại nụ cười, lúc bấy giờ thái độ trịnh trọng nghiêm túc, thậm chí lộ vẻ cương quyết mơ hồ, hoàn toàn không có khiêm cung lễ phép mà người nhỏ nên đối với người lớn.
Thế nhưng, lần này lão đầu tính khí luôn rất thúi lại không hề giận tím mặt nổi trận lôi đình.
Trái lại, sau khi đối diện với người nhỏ vô lễ này, lão thu hồi ánh mắt trước, thở dài một tiếng:
- Cô đi đi, mang theo cái này.
Lão đầu cúi người lấy một cái túi du lịch cũ rách từ dưới bàn, sau đó đá một cước tới:
- Nếu như cô không biết sử dụng, thì đưa cho nha đầu nhà tôi, thứ này tôi đã cải biến một chút, nội trong mười mét vẫn có chút tác dụng.
Lâm Y im lặng ngồi xổm xuống kéo khóa ra nhìn thử, sau đó lại im lặng kéo khóa kĩ lại.
Khi nàng đứng dậy xách cái túi du lịch lên, một lần nữa cảm nhận được ánh mắt như chim ưng của lão đầu.
- Cô nhớ kỹ đây cô gái. - Lần này, giọng nói mạnh mẽ, cũng mang theo cương quyết:
- Bất kể tình huống nào, đừng hại nó mất bạn nữa.