Tôi chết rồi, chết vì bị Chu Hải Kiều tiêm quá nhiều liều ma túy.
Lúc tôi chết, chúng tôi đang làm tình, vì hít quá nhiều ma túy nên vô cùng thoải mái, tâm trạng sảng khoái như dòng lũ tuôn trào.
Cũng giống như đang ngồi trên xe thể thao mà lao vùn vụt qua những ngã rẽ của đường núi, trước mắt là cảnh sắc rực rỡ, mỗi tấc da thịt, mỗi một tế bào đều nóng rực cả lên, hắn còn cảm thấy thuốc kích thích và chất gây ảo giác vẫn còn chưa đủ ghiền.
Vậy nên hắn cho tôi uống thuốc kích dục.
Trên người tôi dính toàn rượu vang đỏ, mùi rượu thơm nồng tinh khiết làm tôi cảm thấy bản thân như một quả nho đang lên men, hình như hắn liếm lỗ tai tôi, đầu lưỡi nhớp nháp như một con ốc sên mà liếm vào trong.
Cơ thể hắn cũng rất nóng, trên lưng ướt đẫm mồ hôi, trơn trượt bám vào không được.
Sau đó ý thức tôi đã hơi mơ hồ, tất cả giác quan đều tập trung ở bộ phận sinh dục, tuyến tiền liệt bị hắn kích thích, tôi thoải mái đến phát run.
Cuối cùng không biết sao tôi lại bắn ra cái gì đó, đại khái là tôi không kiềm chế được bài tiết, đây cũng không phải là lần đầu tiên.
Tôi không thấy rõ khuôn mặt hắn, xung quanh bắt đầu vặn vẹo, xuất hiện rất nhiều vòng xoáy khổng lồ, ảo ảnh hồng lam quyện vào mọi vật, có chút hương vị của Cyperpunk.
"Em yêu tôi không?" Hai tay Chu Hải Kiều bóp lấy cổ tôi, hắn ngồi trên bụng tôi, cổ bị siết ngạt, bụng bị đè xuống, hắn vừa siết chặt hơn vừa chậm rãi nói, tôi bắt đầu ngạt thở.
Cảm giác khó chịu dần chuyển sang thích thú, sau đó tôi thật sự không thể nào thở được.
"Không..." Tôi không muốn hắn thoải mái, hắn hơi bất mãn, dùng sức siết chặt hơn vì cảm thấy không hài lòng, thân dưới hắn như phát điên mà làm tôi, không giống như đang làm tình mà giống như là cầm dao đâm kẻ thù giết cha vậy.
"Đồ đĩ điếm!" Một tay hắn bóp cổ tôi, tay còn lại tát vào mặt tôi mấy phát, nhưng vì tác dụng của ma túy nên tôi cảm thấy không đau lắm, còn quay sang nở nụ cười.
Giờ phút này, tôi thầm nghĩ cuối cùng mình cũng đã cứng rắn được một lần, giống như một tên tù binh đang đối mặt với kẻ thù, thà chết chứ không chịu khuất phục, thế là tôi không nhịn được cười, còn hắn thì tức điên lên, đánh tôi liên tiếp.
"Không đau...!Thoải mái lắm...!Ha ha ha ha..." Cả miệng và mũi đều chảy ra chất lỏng, tôi tưởng đó chỉ là nước mũi và nước bọt, quệt tay chùi một cái thì thấy toàn là máu đỏ tươi, trông giống như một tù nhân đang chịu tra tấn.
"Nghị Nghị, em nói yêu tôi đi." Hắn nắm lấy cằm tôi, tiến lại gần liếm sạch sẽ máu, tôi cảm thấy hắn thật ghê tởm, sau đó hắn lại hôn tôi bằng cái miệng dính đầy máu ấy, đầu lưỡi hắn như một con đỉa, không ngừng mút lấy đầu lưỡi tôi, ngậm mãi không buông, trong miệng tỏa ra một mùi hương tanh nồng như mùi gỉ sắt: "Khương Nghị, em là tình yêu của tôi, tình yêu của tôi...!Em thích tôi đối xử với em như vậy đúng không, đúng không!"
"Khụ khụ khục..." Yêu cái con bà anh ấy, chắc chắn kiếp trước tôi đã đi giết người phóng hỏa tạo nghiệt nên kiếp này mới gặp được anh, cái phía dưới của tôi vẫn còn dựng thẳng không bắn được vì cái thứ thuốc của anh đây này.
Hắn thấy tôi không phối hợp thì liền rướn người lên, cầm lấy chai thuốc để trên bàn, dùng ngón tay mở ra, sau đó dùng ống tiêm lấy một ít chất lỏng tiêm vào người tôi, tôi càng thêm khát tình, cơ thể nóng như lửa đốt, ngày càng dữ dội hơn, ý thức của tôi triệt để mơ hồ, mặc kệ hắn nói gì làm gì, tôi chỉ nằm im như một con chó trung thành.
Đột nhiên toàn thân tôi bắt đầu run rẩy, sặc nước miếng, hắn nhét nắm tay vào trong miệng tôi, tôi hung hăng cắn hắn, thở không ra hơi, há miệng thở nhưng cũng vô dụng, rồi tôi chết.
Hắn hô hấp nhân tạo cho tôi, ngồi đó sửng sốt một chút rồi ôm tôi đến phòng tắm, cẩn thận rửa sạch sẽ cơ thể, cuối cùng ôm thi thể của tôi đi ngủ.
Tôi chết đơn giản như vậy, tôi không khỏi thở dài, cảm thán sinh mệnh quá yếu ớt.
Tôi ngồi bên bệ cửa sổ, ánh trăng chiếu rọi vào, đêm nay cũng giống như những đêm hôm trước, tôi ngồi chờ Hắc Bạch Vô Thường đến đưa tôi đi đầu thai chuyển kiếp, cũng chân thành hy vọng kiếp sau đừng gặp lại Chu Hải Kiều.
Tôi không hận hắn, trước kia có hận thật, nhưng sau đó lại phát hiện hắn không được bình thường.
Bị hắn tra tấn, giày vò đến tinh thần biến đổi khác đi, tôi mới nhận ra dù có tức giận đến mấy thì tôi cũng sẽ không hận, từ tuyệt vọng đến bình tĩnh thỏa hiệp..