Mại Thái Lang

Người hắn mong ngóng cuối cùng đã đến, người đã từng hung hăng yêu hắn hiện tại vứt hắn như vứt một cục đất, hắn thật sự càng lúc càng giống “vật làm ấm giường”, trời có biết hiện chỉ mới trải qua năm tháng hay không!

“Không phải chuyện liên quan đến ngươi.”

Thương Đông Nghêu bỏ đi, chính hắn cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì, ngày đó hắn vội vàng trở lại chỗ trọ trong khách ***, không nói hai lời yêu thương Lãng nhi, nhưng khi xong việc hắn lại cảm giác một cỗ trống rỗng không nói nên lời, càng khiến hắn để ý chính là, người hắn ôm rõ ràng là Lãng nhi, nhưng trong đầu nghĩ đến lại là gương mặt tái nhợt của Vân Yên.

Nghĩ muốn coi thường Vân Yên, rồi lại không tự chủ nhớ đến sự nhợt nhạt gầy yếu của hắn, nó khiến hai chân Thương Đông Nghêu ở những khoảng thời gian cố định không tự chủ hướng tới nhà đại phu, chính là để nhìn thấy gương mặt Vân Yên, còn có… dùng lý do uy dược để hôn môi hắn.

“Thương Đông Nghêu, ngươi rốt cuộc xem ta là người như thế nào? Ái nhân của ngươi, hay là một kẻ làm ấm giường?” Mạnh Lãng cảm thấy phải nhanh chóng chấm dứt, hắn thật đã không thể chịu thêm nữa.

“Ái nhân.” Thương Đông Nghêu phun ra thân phận hắn trước kia từng thừa nhận, chính là… hắn trong lòng có một chút không thừa nhận.

“Phải không, chính là ta ngược lại cứ như một kẻ làm ấm giường, Thương Đông Nghêu ta ở bên cạnh ngươi lâu như thế, ngươi cho ta không nhìn ra sao? Ngươi đối với tên bệnh lang kia đã động tình.” Mạnh Lãng từng chữ từng chữ làm bừng tỉnh kẻ trong mộng, Thương Đông Nghêu khiếp sợ nhìn chằm chằm hắn.

“Có lẽ chính ngươi cũng chưa phát hiện, ngươi đối với hắn rất nhiều ôn nhu, tuy ngươi không biết, chính là ngày đó ở chợ, ta thấy trong mắt ngươi hiện lên một tia yêu thương, tuy rằng chỉ là chợt lóe qua, nhưng ngươi có biết đó là gì không? Ngay cả khi ngươi yêu ta, sủng ta cũng hoàn toàn không giống.” Mạnh Lãng kiên cường không rơi lệ.

“Còn nhớ rõ ngày ta thành người của ngươi không? Ngươi nói với ta, ngươi sẽ dùng hết sức sủng ta, nhưng tuyệt đối không thể yêu ta, hỏi ta có còn muốn bên cạnh ngươi không, ta đã lựa chọn lưu lại, bởi vì ta biết kẻ tuyệt tình như ngươi tuyệt không có khả năng yêu người nào, cho nên khi ta chiếm lấy ngươi, không nghĩ đến phải thất bại dưới một kẻ bệnh hoạn sắp chết.” Mạnh Lãng cười điên cuồng, cười chính mình ngu dốt.

“Đủ rồi.”

“Không đủ, ngày đó ở đoạn nhai, ngươi thấy ta bị Âm Sơn khi dễ, biểu tình thực khiến ta hoài niệm, bất quá ta không ngốc đến nỗi tin đó là yêu, chẳng qua chỉ là sự kiêu ngạo của ngươi, khi thấy món đồ chơi của mình bị kẻ khác cướp đi. Đúng rồi, thuận tiện cho ngươi biết một việc, cái tên sắp chết bị rớt xuống sống ấy, cũng là do ta đẩy, bất quá không nghĩ hắn mạng thật lớn, thế nhưng không chết được.” Mạnh Lãng vẻ mặt đáng tiếc lắc lắc đầu.

Thương Đông Nghêu nhất thời nổi trận lôi đình, hắn không thể tưởng tượng Lãng nhi ngày xưa ôn thuận có thể ác độc đến như vậy. Hắn càng không thể chấp nhận, Mạnh Lãng muốn giết Vân Yên mà hắn luôn cẩn thận bảo hộ, Thương Đông Nghêu một chưởng đánh bay Mạnh Lãng.

“Ta trở về sẽ tính sổ với ngươi.”

Thương Đông Nghêu chạy vội ra cửa, hiện tại hắn còn sự việc trọng yếu hơn phải làm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui