Mại Thái Lang

“Phải, vậy thì sao, dù có thế nào, đây cũng là sự thật, ngươi là người của Thương Đông Nghêu ta.”

“Không, ta không cần, ta là của Thương, ta là của Thương.” Tiểu Yên vốn ngoan ngoãn hướng Thương Đông Nghêu điên cuồng hét lớn, hắn không thừa nhận, không muốn thừa nhận.

“Không sao, ta sẽ bắt ngươi thừa nhận.”

Thương Đông Nghêu âm ngoan cười, khiến tiểu Yên sợ hãi, hắn chưa từng gặp qua Thương Đông Nghêu như vậy.

Thương Đông Nghêu kéo tấm chăn bông xuống, đem tiểu Yên đặt dưới thân, đến lúc tiểu Yên lấy lại tinh thần đã không còn kịp, Thương Đông Nghêu đem vật cực lớn kia thẳng tiến vào trong cơ thể tiểu Yên, tiểu Yên thét lên.

“A, không cần như vậy. Buông, buông…”

Vô luận tiểu Yên phát cuồng thế nào, Thương Đông Nghêu cũng không dừng lại, mà còn luật động nhanh hơn, tiểu Yên khóc đến toàn thân vô lực, khí lực của hắn vốn nhỏ yếu sao có thể bì kịp với Thương Đông Nghêu võ nghệ cao thâm, giãy giụa chỉ là vô ích.

Cuối cùng tiểu Yên tuyệt vọng nhắm mắt, mặc cho Thương Đông Nghêu muốn làm gì thì làm, hắn đã vô pháp chống cự.

Từ sau cái ngày Thương Đông Nghêu cường bạo giữ lấy tiểu Yên, tiểu Yên ánh mắt liền biến thành trống rỗng. Phảng phất như trở một cái xác không hồn, khiến đại phu cùng Xảo Xảo thỉnh thoảng vào trông cũng bị dọa đến hoảng sợ.

Bất luận hỏi tiểu Yên thế nào, tiểu Yên cũng chỉ như búp bê, không một chút phản ứng, bằng không cũng chỉ là gật đầu hoặc lắc đầu, ngay cả Thương Đông Nghêu sắc mặt cũng chẳng còn chút tốt, nếu là lạnh băng như trước thì không nói, nhưng hiện tại ngoại trừ lạnh băng còn có nhiều sát ý, khiến đại phu quả thực như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than mà tìm kiếm sự bình yên khó khăn.

“Thân thể không có gì đáng ngại, hiện tại chỉ cần điều dưỡng. Vân Yên, ngươi nên chú ý thân thể ngươi cho tốt, đừng để chuyển biến xấu, nếu ngươi bệnh nặng thêm lần nữa, thì cả Đại La thần tiên cũng không cứu được ngươi trở về.” Đại phu dặn dò.

Tiểu Yên không phản ứng, Thương Đông Nghêu vội mở miệng.

“Ta sẽ chiếu cố hắn, khai nhiều dược trân quý cũng không sao.”

Đại phu đang quan sát, tiểu Yên nghe được Thương Đông Nghêu mở miệng biểu tình hờ hững có chút dao động, đại phu nhất thời hiểu được.

Ai… xem ra hắn phải mang Xảo Xảo đi tị nạn một thời gian.

Đại phu dắt Xảo Xảo rời phòng, đem phương thuốc cho Thương Đông Nghêu, trở về sửa soạn y vật, chuẩn bị đi xa.

Thương Đông Nghêu mang thức ăn đến uy tiểu Yên, tiểu Yên sợ hãi liền vọt đến góc tối, hoàn toàn không cho Thương Đông Nghêu đụng tới một cọng lông, chỉ duy lúc này tiểu Yên mới có cái gọi là “phản ứng”.

Thương Đông Nghêu cố nén hành động quẳng bát xuống đất, hắn đường đường là thành chủ Thiên thành, từ lúc nào mà một người có địa cao như hắn lại phải chấp nhận đầu hàng hầu hạ người khác như vậy, đây là người duy nhất ngoại lệ, nhưng người này lại không hề cảm kích, mà còn tránh né hắn.

“Lại đây, ngươi đã hai ngày không ăn cơm.”

Tiểu Yên vẫn không nhúc nhích tránh trong góc, ánh mắt tràn ngập sợ hãi cùng tuyệt vọng.

Nhìn đến tiểu Yên như vậy, Thương Đông Nghêu cũng đau lòng không thôi, hắn bổn ý không phải muốn thế, chính là sự tình thế nào lại trở nên như vậy?

Hắn chỉ nghĩ muốn bảo vệ tiểu Yên, tiểu Yên là người có được ngọc bội gia truyền của hắn, nhưng vì cái gì lại biến thành thế này?

Thương Đông Nghêu lần đầu cảm thấy lực bất tòng tâm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui