Sáng hôm sau, Tiểu Duệ dụi dụi mắt bước ra khỏi nhà, hơi đói, nhưng vẫn miễn cưỡng chịu được. Hắc Tôn, Hắc Mã đã đứng trước mặt nàng, cực kỳ nghiêm chỉnh.
– Hôm qua ta không ăn cả ngày hả? – Nàng mơ mơ hồ hồ hỏi bọn họ.
– Vâng. – Cả hai cung kính cúi đầu.
– Đã có thư hồi âm chưa?
– Chưa. – Cả hai vẫn cung kính cúi đầu.
– Vậy hôm nay ta cũng không ăn. – Tiểu Duệ lắc lắc đầu, uể oải trở lại giường, nằm xuống.
Hắc Tôn, Hắc Mã ôm kiếm đứng canh ngoài cửa. Chập chờn, hình như hôm qua nàng mơ thấy mình được ăn cháo thịt bằm, rất thơm, rất ngon. Là mơ hay là thực nhỉ? Quá mơ hồ, không nhớ rõ được. Vừa rồi hai người kia cũng nói cả ngày hôm qua nàng không ăn gì, vậy chắc đúng là mơ rồi. Tiểu Duệ thở dài, nhắm mắt, tiếp tục ngủ, hy vọng trong mơ lại được ăn cháo thịt bằm như hôm qua.
Advertisement / Quảng cáo
Đã là ngày thứ hai Tiểu Duệ tuyệt thực biểu tình đòi tự do, vẫn chưa nhận được hồi âm của tên đáng ghét Dương Thiên Vũ kia. Nàng nằm lăn qua lăn lại trên giường, lúc ngủ lúc thức, cái bụng sôi lên sùng sục. Hừ hừ, khi nào tên đáng ghét kia quay lại, nàng nhất định phải báo thù. Giấc ngủ chập chờn, trong mơ, Tiểu Duệ lại nằm mộng thấy mình được ăn một bát cháo thịt rõ to, thơm nức mũi. Ôi, cô nương tốt đến trời cũng động lòng, phái thiên sứ mang đồ ăn vào trong giấc mơ cho nàng. Quệt mấy giọt mồ hôi lăn trên trán, Tiểu Duệ sung sướng mỉm cười cảm ơn ông trời đối xử tốt với tiểu cô nương xinh đẹp, tốt bụng là nàng, sau đó lại yên tâm ngủ tiếp.
Sáng ngày thứ ba, Tiểu Duệ vừa lồm cồm bò ra khỏi giường đã thấy hai gương mặt tươi như hoa đứng chờ. Nàng kinh hãi dụi mắt, vẫn thấy như vậy, lại dụi thêm mấy cái nữa, vẫn thấy hai tên mặt gỗ đang tươi tỉnh đứng chờ nàng.
– Hai người… uống nhầm thuốc gì vậy?
– Mai cô nương, mời cô nương rửa mặt, súc miệng rồi dùng bữa.
– Ta không ăn, ta quyết không ăn!
Đúng, nàng phải kiên trì đến cùng. Đã nhịn được hai ngày rồi, ngày thứ ba chắc chắn dễ dàng hơn.
– Cô nương, công tử đã hồi âm, nói mọi việc tùy ý cô nương, chỉ mong cô nương hành xử thận trọng, tránh làm bản thân bị tổn thương.
Tiểu Duệ tròn mắt nhìn hai tên đang tươi cười đứng trước mặt mình, kinh hãi thốt lên một câu:
– Thật?
– Vâng, thưa cô nương!
Nàng nhảy lên, ha ha, thật sung sướng, thật thoải mái, cuối cùng cuộc đấu tranh kiên gan, bền trí của nàng đã giành thắng lợi vẻ vang.
– Vứt mấy món này đi, vào thành, đến Thương Hầu Tửu Lâu.
Tiểu Duệ vênh vang đi trước, hai người kia lặng lẽ theo sau. Dù nhịn suốt hai ngày hai đêm mà bụng chỉ hơi đói, tinh thần sảng khoái phơi phới, Tiểu Duệ càng nghĩ càng khâm phục nghị lực sắt đá của bản thân. Cuối cùng ý chí của nàng đã khuất phục được cường quyền gian ác. Ha ha! Tiểu Duệ ngửa cổ cười hai tiếng rúng động trời xanh!
Buổi sớm mai cuối hạ không khí thật mát mẻ, dễ chịu, tâm trạng lại càng thư thái, Tiểu Duệ và Hắc Tôn, Hắc Mã tiến thẳng về phía tửu lâu nổi tiếng nhất thành.
Đến nơi, đập ngay tờ ngân phiếu xuống bàn cái rầm, Tiểu Duệ gọi một mâm đầy ắp những món ngon nhất trong tửu lâu, lại gọi thêm mấy vò rượu thượng hạng. Nàng chọn một bàn trên lầu hai, vừa có cửa sổ nhìn xuống phố phường, lại vừa có thể nhìn thấy bục bố trí cho người đàn ca hoặc kể chuyện. Giờ này vẫn còn sớm nên chưa có mấy tiết mục mua vui kiểu ấy. Ba người ngồi vào mâm, vừa ăn uống vừa ngắm nhìn phố phường tấp nập buổi sáng sớm. Tiểu Duệ kể lại cho hai người kia nghe những buổi sáng đi chợ bán rau của nàng, giọng nói cực kỳ thoải mái, vui vẻ, không vướng bận chút muộn phiền nào khi nói về những ngày tháng cơ khổ ấy. Chỉ thấy, những đĩa thức ăn trên bàn ngày một vơi, vò rượu cũng đã vơi lưng nửa.
Ba người vui vẻ ăn uống không hề hay biết một ánh mắt gian xảo như mắt sói đang lặng lẽ quan sát cả ba…
***
Ba người đang ăn uống vui vẻ thì thấy một đoàn quan binh ập vào quán, bao vây quanh bàn họ, mà quan khách và chủ quán, kể cả tiểu nhị không biết đã biến đi đâu từ lúc nào rồi. Tiểu Duệ ngơ ngác nhìn khung cảnh trước mắt. Còn Hắc Tôn, Hắc Mã đã đứng dậy, kiếm tuốt khỏi vỏ. Lát sau, lấy lại được tinh thần, Tiểu Duệ đập tay xuống bàn.
– Mấy vị quan gia, đói bụng hả? Tiểu nhị, mau mang thêm thức ăn mời mấy vị quan gia đây.
Advertisement / Quảng cáo
– Ha… ha… hôm nay xem mấy người các ngươi chạy khỏi tay bổn công tử bằng cách nào.
Một giọng the thé chói tai vang lên, liền sau đó là một khuôn mặt núc ních mỡ tiến vào cửa. Là tên Hoa công tử! Hắn chắp tay sau lưng, cái bụng phệ lắc la lắc lư phía trước.
– Tiểu cô nương, mấy ngày không gặp, không ngờ lại càng xinh đẹp hơn xưa. Lần này nàng sẽ được làm thập thất phu nhân của bổn công tử. Ha! Ha!
– Tên bỉ ổi nhà ngươi, mấy ngày không gặp đã cưỡng ép con gái nhà lành làm tiểu thiếp. Hôm nay lão nương sẽ cho con lừa béo nhà ngươi một bài học.
Tiểu Duệ tung người, điểm chân xuống bàn, lao thẳng về phía con lừa béo ục đang vênh vang kêu gào phía dưới. Lập tức hắn ngã lăn ra đất như quả bóng thịt, miệng không ngừng kêu la.
– Bắt lấy ả, bắt hết cho ta.
Tiểu Duệ xoay người, đá thêm một cú nữa lên cái bụng béo ú của hắn. Mấy tên sai nha lập tức lao vào, vây quanh nàng. Không chút chậm trễ, Hắc Tôn, Hắc Mã cũng nhảy xuống, giao chiến cùng sai nha, bảo vệ Tiểu Duệ. Võ công của hai người này cực kỳ cao cường, mấy tên sai nha này vốn không phải đối thủ của bọn họ. Tiểu Duệ ung dung giẫm một chân lên bụng tên béo, nghe hắn kêu oai oái phía dưới.
– Con lừa béo kia, có mau thả mấy vị cô nương bị ngươi bắt ra không hả?
– Ngươi, ta sẽ cho ngươi nếm…
– Nếm này! Nếm này!
Tiểu Duệ đá vào cái bụng mỡ nần nẫn của hắn, Hoa công tử rên la thảm thiết.
– Nữ hiệp, xin tha mạng, xin tha mạng! Hãy dừng chân, nữ hiệp!
Tiểu Duệ chống hai tay, mắt nhìn xuống tên béo đang bò lê bò càng dưới đất, luôn miệng xin tha mạng.
– Ngươi tội ác tày trời, ban ngày ban mặt dám cướp mười mấy vị cô nương con nhà lành về làm tiểu thiếp, lại dám điều động sai dịch đi bắt người trái phép. Đúng là trời không thể dung, đất không thể tha!
– Nữ hiệp, xin tha mạng, ta biết sai rồi, biết sai rồi. Nữ hiệp tha mạng!
– Vậy ngươi có thả mười mấy người kia không?
– Thả, thả. Ta thả.
Tiểu Duệ hơi nới chân, Hoa công tử vội bò lê bò lết về phía một tên thuộc hạ, tên này cuống quýt đỡ lấy hắn. Đúng lúc Tiểu Duệ đang phủi phủi tay áo thì cánh cửa lớn lại bật mở. Tầm chục tên xông vào, tướng tá bọn chúng đều hùng hùng hổ hổ, tay áo xắn cao, ngực áo mở phanh, cơ bắp cuồn cuộn, râu ria xồm xoàm, nhìn cực kỳ dữ tợn. Tên Hoa công tử thấy người đến ứng cứu, vội chỉ tay về phía Tiểu Duệ.
– Mau, bắt lấy ả. Bắt lấy ả.
Advertisement / Quảng cáo
Tiểu Duệ khinh bỉ nhìn mấy tên vừa vào.
– Hắc Tôn, Hắc Mã, lên!
Hắc Tôn, Hắc Mã mặt không biến sắc, lập tức lao lên quần thảo cùng mười tên vừa tới, lại thêm mấy chục tên sai nha vừa bị đánh te tua giờ cũng ào ào tấn công. Tiểu Duệ không ngơi tay, mình nàng phải chống trả với bốn, năm tên sai nha vây công, cũng khá chật vật.
Một hương thơm thoảng thoảng bay qua, Tiểu Duệ cau mày, liếc về phía Hắc Tôn, Hắc Mã đang tả xung hữu đột trong vòng vây, thì thấy đầu váng mắt hoa, đột nhiên ngã xuống. Trước lúc ngất đi nàng còn kịp thì thào “mê hương”.
Thấy Tiểu Duệ ngã xuống, Hắc Tôn, Hắc Mã vội vàng lao qua. Hắc Tôn xốc Tiểu Duệ lên vai, còn Hắc Mã quyết mở đường máu để thoát khỏi nơi đây. Nhưng trên người Tiểu Duệ hình như có mùi hương lạ, Hắc Tôn còn chưa kịp phản ứng đã thấy tay chân mềm nhũn, mất hết nội lực, chầm chậm ngã xuống. Hắc Mã hoảng hốt quay đầu lại nhìn, một tay huy kiếm chống đỡ mấy tên áo đen đang áp sát đến. Nhìn thấy tình cảnh này, mặt hắn rắn đanh lại, điên cuồng vung kiếm.
Vừa quay đầu, rời tầm mắt khỏi hai người đang nằm dưới đất, một đám khí bụi ập thẳng vào mặt Hắc Mã, hắn theo phản xạ nghiêng đầu tránh né, tay vẫn không ngừng huy kiếm chống đỡ những nhát đâm thẳng về phía này. Tất cả bỗng nhòe đi trước mắt hắn. Hình ảnh mấy tên sai nha cứ chập chờn, lực tay của hắn cũng yếu dần, yếu dần, thậm chí hắn có cảm giác mình không nâng nổi thanh kiếm lên nữa.
“Rầm” một tiếng, Hắc Mã ngã gục xuống bên cạnh Hắc Tôn và Tiểu Duệ. Tên Hoa công tử cười he hé đắc ý, đi đến đạp đạp mấy cái lên ba người bọn họ, sau đó vênh váo rời đi. Mấy tên sai nha khiêng ba người theo sau.
Khi hắn đi qua phố, mọi người chỉ dám len lén nhìn, thì thầm bàn tán thương cảm không biết người nào xấu số lại đụng phải Hoa công tử. Ông trời đúng là không có mắt, để một tên xấu xa như thế lộng hành khắp toàn huyện, không ai dám ngăn trở. Mấy người già cả chỉ còn biết lắc đầu thở dài, than vãn về thế đạo suy đồi. Mấy người trẻ căm tức tận xương tủy, nhưng chí dám nắm chặt tay, dùng dao chém mạnh xuống thớt là cùng. Bọn họ là dân đen, không thế không lực, đấu làm sao lại tên Hoa công tử chuyên đi cướp bóc dân lành, cưỡng bức dân nữ kia chứ. Thật khiến người người đều căm hận!