Mãi Yêu Em Như Vậy

Edit: Mina

Sau hoan ái, Hạ Mộc mệt mỏi, tắm rửa qua loa liền trực tiếp ngã xuống giường, lúc tỉnh lại đã 3 giờ rưỡi.

Vừa bị Kỷ Tiện Bắc lăn lộn không nhẹ, hiện giờ toàn thân không chỗ nào không nhức mỏi.

Mãi mới mặc xong quần áo, sợ ngoài văn phòng có thư ký hoặc khách hàng tới, cô nhẹ nhàng kéo cửa mở hé, chỉ có Kỷ Tiện Bắc đang cúi đầu xem văn kiện.

“Nè.” Cô hô một tiếng.

Kỷ Tiện Bắc ngẩng đầu: “Không ngủ?”

“Không ngủ nữa, ngủ nhiều buổi tối lại không ngủ được.” Hạ Mộc ngồi trên ghế sofa, tiện tay với lấy một cuốn tạp chí trên bàn trà lật xem.

Kỷ Tiện Bắc phải xử lý rất nhiều công vụ, không có thời gian tình chàng ý thiếp với cô, liền bảo cô: “Tự em tìm việc giết thời gian đi, anh phải làm việc thêm một lát nữa.”

Hạ Mộc: “Anh làm việc đi, đừng để ý tới em.”

Cô nghiêm túc đọc cuốn tạp chí, lúc nhìn thấy một vài ý kiến độc đáo mới mẻ sẽ thuận tay ghi lại vào điện thoại.

Đọc xong một quyển, Kỷ Tiện Bắc vẫn đang xem văn kiện.

Hạ Mộc cất tạp chí đi, tầm mắt dừng trên người Kỷ Tiện Bắc, đường nét khuôn mặt góc cạnh, yết hầu gợi cảm, nhìn thôi đã muốn đi chinh phục anh rồi.

Người đàn ông ăn no thỏa mãn lại chuyên tâm làm việc, nghiêm túc lại mang theo vài phần lười biếng, thật không thể làm người ta dời mắt được.

Kỷ Tiện Bắc cảm nhận được ánh mắt mang tính xâm lược kia, ngước mắt: “Nhìn ba năm vẫn chưa thấy đủ?”

Hạ Mộc cười: “Không phải anh nói nhìn anh nhiều để bổ mắt sao, vừa rồi em đọc tạp chí nên hơi mỏi mắt.” Dừng lại, cô nói tiếp: “Nếu anh để ý em giao thiệp với Nhậm Ngạn Đông, em sẽ suy xét chuyển đề tài tin tức này cho đồng nghiệp khác.”

Bút trong tay Kỷ Tiện Bắc ngừng lại, đây là lần thứ hai cô thỏa hiệp với anh.

Anh nhìn cô: “Không cần phải như vậy.”

Hạ Mộc đi qua ôm cổ anh, thuận thế ngồi lên đùi anh: “Nếu đã nói ra, vậy sau này chúng ta không thể vì chuyện này mà xảy ra tranh cãi.”

Kỷ Tiện Bắc ném bút lên mặt bàn, vòng lấy eo cô, ngữ điệu không đứng đắn: “Vừa rồi ai ở trên giường vô cùng hưởng thụ lại bảo không thoải mái hả?”

“Em đoán là người.” Hạ Mộc trừng mắt liếc anh một cái.

Kỷ Tiện Bắc cười, nâng tay giữ ót cô, đè môi cô lên môi anh.

Hai người lại dính chặt vào nhau.

Thế nên không thể cho cô tới văn phòng thường xuyên, rất dễ làm anh phân tâm.

Hai người hôn môi mười mấy phút, bị tiếng chuông di động cắt ngang.

Kỷ Tiện Bắc liếc mắt nhìn màn hình di động, là số của Nhậm Ngạn Đông.

Anh nhíu mày, suy nghĩ vài giây, duỗi tay lấy di động.

“Ai thế?” Hạ Mộc đứng dậy khỏi lòng anh.

“Nhậm Ngạn Đông.”

“Chắc là chuyện công việc.” Hạ Mộc tự giác trở lại ghế sofa ngồi.

Kỷ Tiện Bắc nghe máy, đôi bên hàn huyên hai câu, Nhậm Ngạn Đông hỏi anh: “Buổi chiều có rảnh không?”

Kỷ Tiện Bắc cười: “Đổi thành người khác chắc chắn tôi không rảnh.”

“Vậy được, lát gặp mặt nói chuyện, nửa tiếng nữa tôi có thời gian.”

“Ừ.”

Cuộc trò chuyện đôi ba câu cứ vậy kết thúc.

Hạ Mộc đoán được: “Nhậm Ngạn Đông muốn qua đây?”

Kỷ Tiện Bắc gật đầu: “Ừ, có vài chi tiết trong hạng mục khí đốt thiên nhiên cần phải bàn bạc.”

Cô ở đây, hai người bọn họ nói chuyện sẽ không tiện, Hạ Mộc cầm túi xách, nói phải quay về bệnh viện, tặng Kỷ Tiện Bắc một hôn nồng nhiệt rồi mới rời đi.

Sau khi Nhậm Ngạn Đông kết thúc cuộc gọi với Kỷ Tiện Bắc, nói hai câu với thư ký liền đi thẳng xuống lầu.

Vừa ngồi lên xe liền nhận được điện thoại của ông chủ.

Ông chủ tiệm tranh chữ.

“Lão tam, bận không?”

“Bận.”

“Bận cũng dừng lại vài phút.”

Nhậm Ngạn Đông cười: “Dừng không được phải làm sao bây giờ?”

“Ha ha.”

Sau khi hai người đùa nhau hai câu liền trở lại chuyện chính.

Ông chủ hỏi anh: “Tiểu Hạ hôm cậu viết chữ cùng ấy, cậu có thân với cô ấy không?”

Nhậm Ngạn Đông không đáp hỏi lại: “Tìm cô ấy có việc gì?”

“Đương nhiên là có chuyện rồi.” Ông chủ cũng không giấu giếm: “Hôm đó Tiểu Hạ viết bức tranh chữ kia tôi so sánh qua liền thấy nét bút rất quen, vừa rồi lão Ôn đến chỗ tôi, tôi cho ông ấy nhìn, ông ấy nói hơi giống với phong cách của Ôn lão gia tử nhà bọn họ, còn nói có cơ hội rất mong được gặp, nếu có thể chơi thân, còn muốn để khi nào Hạ Mộc rảnh sẽ tới dạy cháu trai của ông ấy luyện thư pháp nữa.”

Nhậm Ngạn Đông không chút để ý gõ cửa kính: “Sao ông ấy không tự mình dạy?”

Ông chủ: “Không phải lão Ôn không muốn dạy mà là không quản được trẻ con, không nỡ đánh cũng không nỡ mắng. Tình thương cách mấy cái thế hệ không phải cậu không biết. Lại nói, ngày thường công ty của lão Ôn có bao chuyện phải xử lý, không rảnh.”

Nhậm Ngạn Đông: “Không rảnh còn có thời gian đến chỗ anh chơi?”

Ông chủ: “Cũng lâu lắm rồi ông ấy mới tới, lần trước đến đây là đầu năm, lúc ấy không phải cậu cũng ở đó à.”

Nhậm Ngạn Đông cũng nhớ ra, quả thực là lâu rồi, nhoáng cái đã đến sáu tháng cuối năm.

Đầu dây bên kia, ông chủ lại nói vì sao lão Ôn đến đó, “Lão Ôn nói, năm trước đấu thầu được một khu đất của bất động sản Viễn Đông các cậu, nào biết năm nay vật liệu xây dựng lên giá, các cậu lại không điều chỉnh giá, giai đoạn trước bọn họ phải tự ứng tiền thi triển công trình, một cái hạng mục công trình của các cậu ấy à, lần này bọn họ vẫn thiếu bảy tám trăm triệu, công trình kiến trúc này do con trai lão Ôn phụ trách, sáng nay tập đoàn họp hội nghị cao tầng, có đồng nghiệp rất không vừa lòng con trai ông ấy, nói rằng ánh mắt nông cạn, không có bản lĩnh đoán trước nguy hiểm của thị trường, không thể tránh được nguy hiểm của giá cả, tuy bọn họ không thiếu chút tiền ấy nhưng rất sốt ruột, thế nên ông ấy liền tới chỗ tôi thư giãn một chút.”

Nhậm Ngạn Đông ‘ừ’ một tiếng, không nói gì khác.

Ông chủ có cảm giác mình đi sai hướng, lại nói về đề tài cũ: “Đúng rồi, cậu có số điện thoại của Tiểu Hạ không? Có thì gửi cho tôi.”

Nhậm Ngạn Đông buột miệng thốt ra: “Không có, không thân với cô ấy.”

Ông chủ: “Cảm giác ánh mắt cậu nhìn cô ấy không bình thường, còn tưởng cậu đang theo đuổi cô ấy chứ.”

Nhậm Ngạn Đông: “…”

Ông chủ không hay chú ý tới tin tức Kinh tế Tài chính thế nên không biết Hạ Mộc chính là phóng viên đưa tin về Nhậm Ngạn Đông.

“Vậy chờ cậu gặp lại Tiểu Hạ nhớ bảo cô ấy có rảnh thì đến tiệm tranh chữ tìm tôi nhé.”

Nhậm Ngạn Đông có lệ ‘Ừm’ một tiếng, cúp điện thoại.

Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, đến nỗi vì sao không muốn đưa số của Hạ Mộc cho ông bạn, chính anh cũng không thể tưởng tượng được.

Vô hình trung muốn chiếm làm của riêng?

A.

Ai biết.

Miên man suy nghĩ liền đến dưới lầu Trung Thần.

Đây là lần đầu tiên Nhậm Ngạn Đông tới công ty của Kỷ Tiện Bắc, từ nhỏ hai người đã bất hòa, lớn lên vẫn là lần đầu hợp tác.

Bởi vì quen biết nhau từ nhỏ, hai người gặp mặt cũng không khách sáo.

Hai người đàn ông tích chữ như kim, lại ít khi nói cười, bầu không khí trong văn phòng quả thực ngột ngạt.

Thư kí Phàn tiến vào hỏi bọn họ muốn uống gì, Kỷ Tiện Bắc phẩy tay, thư ký Phàn hiểu ý, lui ra ngoài, giữ cửa nhẹ nhàng đóng lại.

Kỷ Tiện Bắc hỏi anh: “Uống gì?”

Nhậm Ngạn Đông: “Uống gì cũng được.”

Kỷ Tiện Bắc pha trà xanh, lại bỏ thêm chút mật sơn tra.

Nhậm Ngạn Đông nếm một ngụm, “Mùi vị không tồi, bỏ thêm gì vậy?”

“Mật sơn tra, nhuận phổi.”

Nhậm Ngạn Đông gật đầu, có cảm giác Kỷ Tiện Bắc cho anh uống cái này là có ngụ ý gì đó nhưng không hỏi thêm.

Kỷ Tiện Bắc tất nhiên cũng không nói ra.

Nhậm Ngạn Đông đặt tách trà lên bàn trà, lúc này mới quét mắt nhìn cách bài trí trong văn phòng của Kỷ Tiện Bắc, những vật dụng đắt tiền nhưng khiêm tốn không làm anh chú ý, thứ đầu tiên đập vào mắt anh chính là bức tranh chữ kia.

Anh hơi giật mình.

Thì ra ngày đó Hạ Mộc tới đóng khung là muốn tặng cho Kỷ Tiện Bắc.

Nhưng, anh không hề cay mắt vì bức tranh chữ này.

Bởi vì anh cũng có, không kém của Kỷ Tiện Bắc chút nào.

Sau đó hai người bắt đầu nói đến công việc, lúc trao đổi, bọn họ gần như không trộn lẫn tình cảm cá nhân vào.

Hai tiếng trôi qua, họ mới chỉ giải quyết được một vấn đề.

Nhậm Ngạn Đông nhìn đồng hồ: “Hôm nay nói không xong rồi, hôm nào lại hẹn đi.”

Hạ Mộc đang ở bệnh viện, anh không nên chiếm lấy thời gian của Kỷ Tiện Bắc.

Kỷ Tiện Bắc gật đầu: “Được, anh chọn thời gian đi.”

Hai người châm điếu thuộc, thừa dịp đang hút thuốc, Nhậm Ngạn Đông nói vấn đề chia cổ phần.

Ban đầu lúc anh và Kỷ Tiện Bắc bàn đến chuyện hợp tác, không ai nhượng bộ ai, cuối cùng bế tắc không xong, đành phải mỗi người chiếm 40%, Đường Văn Tích 10%, còn lại 10% cho Thẩm Lăng.

Nhưng Thẩm Lăng không có sức lực hỏi đến hạng mục này, sau lại Nhậm Ngạn Đông chuyển về cổ phần công ty.

Nhậm Ngạn Đông khẽ phun khói, nói với Kỷ Tiện Bắc: “Cổ phần bên Thẩm Lăng tôi nhường cho anh.”

Kỷ Tiện Bắc đang gảy tàn thuốc, động tác trên tay ngừng lại, nhìn về phía Nhậm Ngạn Đông, vài giây sau: “Muốn tôi hỗ trợ cái gì?” Nhậm Ngạn Đông là thương nhân, không có chuyện lương thiện cho không.

Đôi khi hợp tác với người thông minh thật có lợi, không cần tốn nhiều lời đối phương liền biết bạn đang nghĩ gì.

Nhậm Ngạn Đông cười cười, cũng không vòng vo: “Hy vọng sau này tôi cạnh tranh với công ty của Tiêu Tiêu, anh hãy đứng trên lập trường người xem.”

Kỷ Tiện Bắc đã hiểu, không nói gì thêm, lấy tách trà trong tay chạm ly trên không với Nhậm Ngạn Đông, “Hợp tác vui vẻ.”

Nhậm Ngạn Đông cũng bưng tách trà lên: “Hợp tác vui vẻ.”

Trên phương diện kinh doanh, anh và Kỷ Tiện Bắc không ai là người tốt cả, không có nhiều nhân từ, chỉ thỏa hiệp vì lợi ích.

Nhậm Ngạn Đông nhìn lá trà xanh mướt trong tách, nhấp một ngụm, mùi vị lại không giống lần đầu uống, trong đắng có ngọt, thấm vào ruột gan.

Hôm sau, Hạ Mộc còn phải truyền nước, buổi chiều mới được xuất viện.

Ăn sáng xong, Kỷ Tiện Bắc liền phải đi công ty.

“Em đưa anh xuống lầu.” Hạ Mộc bắt đầu thay quần áo.

“Ừ, nhân lúc mặt trời chưa lên cao chăm ra vườn hoa đi dạo, có lợi cho tiêu hóa.” Kỷ Tiện Bắc lại nhắc nhở cô: “8 giờ rưỡi nhớ phải về, sau khi bác sĩ kiểm tra xong em còn phải truyền nước biển nữa.”

Hạ Mộc gật đầu, thay quần áo rồi Kỷ Tiện Bắc nắm tay cô xuống lầu.

Bởi vì thân phận của Kỷ Tiện Bắc, Hạ Mộc lại xinh đẹp cao gầy, dù bận rộn đến đâu khu y tá trên tầng này vẫn bàn tán xôn xao từ đêm đó đến hôm nay.

Đêm đó video Hạ Mộc uống rượu có xuất hiện trên mạng nhưng về sau bị Kỷ Tiện Bắc tìm người gỡ bỏ hết, ngoại trừ những người trong giới bọn họ gửi cho bạn bè thì không bị truyền ra bên ngoài, số người biết cũng không nhiều.

Bình thường các y tá rất bận rộn, cũng không để ý, vẫn cho rằng Hạ Mộc nằm viện là do dạ dày không khỏe.

Lúc họ rảnh rỗi sẽ túm tụm lại, hết bàn tán về Kỷ Tiện Bắc lại bàn tán có phải người nhà Kỷ Tiện Bắc cũng thích Hạ Mộc hay không, nếu không chủ nhiệm Uông sẽ không tự mình sắp xếp phòng bệnh, sau đó liền bắt đầu hâm mộ Hạ Mộc thế này thế kia.

Kỷ Tiện Bắc và Hạ Mộc đi qua khu y tá, mấy cô y tá nháy mắt nhau, hạ giọng xuống.

“Sao tôi có cảm giác cô ấy để mặt mộc.”

“Mặt mộc? Sao có thể? Làn da vừa sáng lại căng mịn, không trang điểm sao trắng thế được?”

“Cô không thấy chân với cánh tay người ta cũng trắng à? Tôi từng châm kim cho cô ấy, đôi tay kia vừa trắng lại mềm, không biết hồi nhỏ cô ấy ăn gì mà lớn lên đẹp như vậy.”

Hạ Mộc và Kỷ Tiện Bắc rẽ hướng đi vào thang máy, những tiếng trò chuyện đó truyền thẳng vào tai.

Vào thang máy, Kỷ Tiện Bắc nắm chặt tay Hạ Mộc, đúng như những cô y tá kia nói, vừa trắng lại mềm.

Anh đặt trong lòng bàn tay khẽ vuốt ve, ngón tay thon dài xinh xắn, hợp với đánh đàn dương cầm nhất, nhưng ngay cả phím đàn cô còn chưa từng chạm vào.

Nếu cô trưởng thành trong một hoàn cảnh tốt hơn chút, cuộc sống của cô chắc chắn sẽ không như bây giờ. Nhưng nếu như vậy, anh sẽ không gặp được cô.

Đôi tay này đã gần như hoàn mỹ, chỉ thiếu một chiếc nhẫn, anh chuyển tầm mắt lên khuôn mặt cô, mấy tháng nữa cô sẽ tròn 23 tuổi, không tính là nhỏ, đã có thể cầu hôn cô, khi nào có thời gian anh phải đo ngón tay cô mới được.

“Nghĩ gì thế?” Hạ Mộc hỏi anh.

“Không có gì.”

“Kỷ Tiện Bắc, trước kia anh nói sẽ không bao giờ nói dối em, anh là kẻ lừa đảo.”

Kỷ Tiện Bắc: “Anh lừa em lúc nào?”

“Anh hút thuốc không chịu thừa nhận, bây giờ cũng đang gạt em.”

Kỷ Tiện Bắc bất đắc dĩ: “Nghĩ xem tạo bất ngờ cho em như thế nào.”

Hạ Mộc cười: “Bất ngờ gì thế?”

“Nói cho em còn gọi gì là bất ngờ nữa?” Anh nói: “Không phải cho em bất ngờ luôn, phải đợi thêm mấy tháng nữa.” Chờ đến sinh nhật cô, ngày 26.1.

Thôi, sớm hơn một ngày đi, bằng không cô lại ít đi một ngày lễ.

25.1 cũng khá đẹp.

Tập đoàn Trung Thần.

Sáng sớm Tiêu Tiêu tới tìm phó tổng của Trung Thần để bàn tiếp chuyện vay vốn, kết thúc công việc, biết hôm nay Kỷ Tiện Bắc có ở văn phòng, cô liền trực tiếp đến đó.

Không nghĩ tới Kỷ Tiện Bắc đang mở họp, cô đành ngồi chờ ở phòng khách.

Đã uống hai tách cafe.

Tiêu Tiêu chán muốn chết nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn lâu đôi mắt mỏi, thu tầm mắt, dựa vào sofa nghỉ ngơi, trong lúc lơ đãng nhìn thấy bức tranh chữ treo trên tường,

Cô ngẩn ra, hẳn là mới được treo lên gần đây.

Lần trước tới tìm Kỷ Tiện Bắc là hơn bốn tháng trước, lúc đó chưa thấy mấy bức tranh này.

Bức tranh lấy chủ đề bốn mùa, vẽ tranh trừu tượng, tổng cộng có bốn bức, một to ba nhỏ.

Được vẽ từ một bậc thầy.

Bức tranh lớn nhất có chủ đề ‘Hạ’.

Không biết vì sao, nhìn thấy bức họa này cô lại liên tưởng đến Hạ Mộc.

Cô đúng lúc dừng lại mấy cái suy nghĩ vớ vẩn này.

Tiếng gõ cửa vang lên, là thư ký Phàn mời cô đến văn phòng của Kỷ Tiện Bắc.

Kỷ Tiện Bắc vừa mới tan họp.

“Muốn gặp mặt anh khó thật đấy.” Tiêu Tiêu cười, đi về phía ghế sofa ngồi xuống.

Kỷ Tiện Bắc ngồi xuống đối diện cô: “Tiêu phó tổng đại giá quang lâm, không thể tiếp đón từ xa.”

Tiêu Tiêu cười: “Đừng nói móc tôi như vậy được không?”

Cô nói: “Buổi sáng tới tìm phó tổng của các anh bàn chuyện, lúc kết thúc tổng giám đốc tài vụ của tập đoàn chúng ta gọi điện thoại tới nói tiền đã chuyển vào tài khoản, lúc ấy tôi xuống đến đại sảnh rồi, lại đặc biệt lên đây cảm ơn anh, không ngờ tiền được chuyển nhanh như vậy.”

Kỷ Tiện Bắc: “Khách sáo rồi.”

Yên lặng vài giây, Tiêu Tiêu không tiếp tục vòng vo: “Có thể ứng cho tôi nhiều hơn số đó không?” Cô duỗi hai ngón tay.

Kỷ Tiện Bắc dựa vào sofa, cười như không cười: “Cô thiếu hai trăm triệu này?”

Tiêu Tiêu nhìn anh: “Anh biết tôi nói không phải hai trăm triệu, gần đây tài chính căng thẳng, hơn nữa bên Nhậm Ngạn Đông thu mua cổ phiếu của công ty khoa học kĩ thuật khắp nơi, nếu Tiêu Hoa của chúng tôi muốn lấy được công ty khoa học kỹ thuật thì trong tay không đủ tiền, vậy nên chỉ có thể tìm anh vay.”

Kỷ Tiện Bắc biết rõ cố hỏi: “Không phải hai trăm triệu, cô muốn bao nhiêu?”

“2 tỷ.”

“Cô thực sự coi công ty chúng tôi là ngân hàng?”

Tiêu Tiêu nói: “Hạng mục ở nước Anh của anh và Nhậm Ngạn Đông khoảng tầm 20 tỷ đi, tôi chỉ cần một phần mười, lại nói, tỷ suất hoàn vốn chắc chắn không kém cái hạng mục kia của Nhậm Ngạn Đông.”

Kỷ Tiện Bắc thuận theo lời cô nói: “Chính cô cũng nói hạng mục kia cần 20 tỷ, tài chính bên tôi cũng căng thẳng.”

Tiêu Tiêu mỉm cười: “Biết anh cũng đồng cảm, nếu không tôi lại phải nhờ ông bà nội đi góp vốn khắp nơi vậy, tình trạng sức khỏe của mẹ tôi không tốt, tôi thường xuyên phải bay sang nước Anh, gần đây không còn sức theo kịp.”

Kỷ Tiện Bắc chuyển sang đề tài khác, hỏi: “Hiện giờ sức khỏe của dì thế nào?”

“Không tốt lắm.” Tiêu Tiêu thở dài, “Bố tôi đang ở bên đó chăm sóc.”

Kỷ Tiện Bắc gật đầu, nói khi nào rảnh sẽ sang nước Anh thăm dì.

Anh đứng dậy, hỏi cô muốn uống gì không.

“Nào dám làm phiền anh, ban nãy chờ anh thư ký Phàn đã pha cafe cho tôi rồi, giờ không uống nổi nữa.” Tiêu Tiêu biết Kỷ Tiện Bắc uyển chuyển từ chối đề nghị góp vốn của cô.

Anh lý trí đến mức gần như không có nhân tính, cho dù cô đưa ra bất cứ lý do gì cũng chưa bao giờ khiến anh thay đổi chủ ý.

Đôi khi cô khá tò mò, chuyện gì có thể làm anh không thể không bỏ qua lợi ích.

Tiêu Tiêu không tiếp tục đề tài này nữa, lại nói đến hạng mục khí đốt thiên nhiên ở nước Anh, giả bộ không để ý hỏi: “Hình như dạo gần đây anh và Nhậm Ngạn Đông qua lại với nhau khá nhiều, đây là muốn hòa giải thế kỷ(*)?” ( Tương tự “hôn lễ thế kỷ”)

Kỷ Tiện Bắc tự mình rót trà, ngồi về chỗ: “Tôi chỉ hòa giải với lợi ích.”

Tiêu Tiêu nhất thời không nắm được ý nghĩa trong lời nói của anh, hỏi nhiều lại có vẻ bản thân đi quá giới hạn, liền nói sang chuyện khác: “Tháng sau đích thân anh sang Indonesia kiểm tra tiến độ của hạng mục kia?”

Kỷ Tiện Bắc gật đầu: “Ừ.”

Hạng mục đó là một hạng mục quan trọng mà tập đoàn Tiêu Hoa của các cô đang hợp tác với Trung Thần, Tiêu Tiêu nói: “Tôi sắp xếp công việc sớm một chút, đến lúc đó sẽ đi cùng anh, dạo này bố tôi đang bận việc của mẹ tôi, bay qua lại hai nước không còn sức theo kịp.”

Kỷ Tiện Bắc đáp: “Đến lúc đó xem tình hình thế nào, thời gian cụ thể chưa rõ.”

Di động của anh rung lên, là Hạ Mộc gửi tới: [ Kỷ tổng, còn bận không? ]

Kỷ Tiện Bắc trả lời cô: [ Bà chủ Hạ có gì muốn phân phó? ]

Hạ Mộc cười, gọi điện thoại cho anh.

Kết quả không gọi được, Kỷ Tiện Bắc gửi tin nhắn tới: [ Tiêu Tiêu đang ngồi bên cạnh bàn chuyện làm ăn, có chuyện gì chúng ta cùng thảo luận qua tin nhắn. ]

Hạ Mộc: [ Ý của Kỷ tổng là, có vài lời không tiện nói qua điện thoại, nhưng chúng ta có thể gửi tin nhắn ái muội một chút, phải không? ]

Khóe môi Kỷ Tiện Bắc hiện lên ý cười: [ Bà chủ Hạ muốn ái muội như thế nào? ]

Hạ Mộc: [ Muốn Kỷ tổng ôm ôm. ]

• 30/04/2019 •


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui