Mãi Yêu Em Như Vậy

Edit: Mina

Hạ Mộc trở lại gian phòng Tiêu Tiêu đặt, chỉ có hai người ăn mà lại cần một phòng rộng như vậy, xem ra người có tiền luôn yêu cầu thể hiện phô trương.

Tiêu Tiêu nói không biết cô thích ăn gì nên đã gọi hết tất cả các món đề cử của nhà hàng này.

Hạ Mộc: “Quá lãng phí, chỉ hai chúng ta, bốn món là đủ rồi.”

Tiêu Tiêu không sao cả: “Không có gì, hôm nay tôi mời khách.”

Cô ấy bảo nhân viên phục vụ đi ra ngoài, nói có việc sẽ gọi phục vụ sau.

Giữa Tiêu Tiêu và Hạ Mộc không có khoảng trống, ngồi rất gần, hệt như đôi chị em thân thiết.

Nói tới Hội nghị Thượng đỉnh Tài chính tháng sau.

Tiêu Tiêu hỏi Hạ Mộc: “Hôm đấy cô có đến thu thập tin tức không?”

Hạ Mộc gật đầu: “Có đến.”

Tiêu Tiêu rót nước ngô cho Hạ Mộc: “Cô uống cái này đi, giải nhiệt.” Tự mình rót một ly nước dưa hấu.

Nhắc tới em gái họ: “Tiêu Ảnh ở công ty các cô ấy, cô có quen không?”

Hạ Mộc lắc đầu: “Không quen.”

Giọng Tiêu Tiêu nhàn nhạt: “Lần này em họ nhà chú tôi làm MC trong buổi Hội nghị đó, cô nghe nói tới chưa?”

Hạ Mộc không giấu giếm: “Có nghe đồng nghiệp nói qua.”

Cô nhấp một ngụm nước ngô, ngọt.

Khi còn nhỏ nhà nghèo, không có đồ ăn ngon, ăn cháo ngô thường xuyên, thực sự không thích nổi mùi vị này chút nào.

Nhưng với những người thành phố, họ lại cảm thấy thơm ngon và giàu dinh dưỡng, tốt cho sức khỏe.

Tiêu Tiêu vẫn nói về Tiêu Ảnh: “Quan hệ giữa tôi và em ấy rất bình thường, tính cách không hợp, có lẽ ai cũng quá cố chấp nên càng không ưa nhau, bởi vì chuyện của Nhậm Ngạn Đông mà chúng tôi đã xảy ra nhiều lần tranh cãi không vui.”

Hạ Mộc nhìn cô ấy, chẳng lẽ hai chị em tranh nhau một người đàn ông?

Tiêu Tiêu cười: “Nhìn tôi như vậy làm gì? Yên tâm, mắt tôi chưa mù, không có chuyện coi trọng Nhậm Ngạn Đông.”

Hạ Mộc: “……”

Tiêu Tiêu nói: “Nhậm Ngạn Đông quá tuyệt tình, tình cảm nói chấm dứt liền chấm dứt, không mảy may nhớ tới tình cũ.” Nếu nói Kỷ Tiện Bắc là lương bạc (1), vậy Nhậm Ngạn Đông chính là vô tâm.

(1) 凉薄: Từ ngữ dùng để hình dùng lòng người lạnh như băng, đạm bạc với mối quan hệ nhân tế. (Nguồn: Baidu)

Hạ Mộc phụ họa: “Đàn ông lương thiện mềm lòng không thể chống đỡ nổi một gia nghiệp đồ sộ.”

“Đúng vậy.” Tiêu Tiêu không để tâm uống nước dưa hấu, nhìn cô: “Hình như cô rất hiểu biết Nhậm Ngạn Đông.” Không trực tiếp đề cập đến tin tức kia.

Cô ấy rất không hài lòng về chuyện đó, nhưng vẫn phải nhịn, ai bảo Hạ Mộc đang là bạn gái của Kỷ Tiện Bắc chứ, cô ấy còn phải hợp tác với Kỷ Tiện Bắc, không thể làm căng mối quan hệ.

Hạ Mộc cười: “Tôi cũng hiểu biết cô.”

Đồ ăn mang lên, đề tài bị cắt ngang.

Các cô vừa ăn vừa trò chuyện, nói đến buổi chiều đi dạo ở đâu, gần đây cửa hàng nào ra mắt sản phẩm mới.

Những thứ đó Hạ Mộc không biết nhiều lắm, chỉ im lặng lắng nghe Tiêu Tiêu nói, thỉnh thoảng phụ họa vài câu.

Tiêu Tiêu hỏi cô hay mặc trang phục của hãng nào, Hạ Mộc lắc đầu: “Không nghiên cứu nhiều về hàng hiệu, bận quá không có thời gian, hầu hết các quần áo của tôi đều do Kỷ Tiện Bắc mua.”

Tiêu Tiêu cười nhạt: “Đúng là cô gái có phúc.”

Hạ Mộc mỉm cười: “Tôi cũng cảm thấy vậy.”

Tiêu Tiêu bị nghẹn.

Đúng là không biết khiêm tốn.

Hai người ăn cơm xong liền đến trung tâm thương mại, Hạ Mộc vẫn còn nghĩ ngợi về phòng K, cô muốn tranh thủ thời gian gọi điện thoại cho Kỷ Tiện Bắc, lúc đi dạo phố gian hàng nào cô cũng ghé vào xem, dù thích hay không cô cũng thử cả.

Tiêu Tiêu hỏi cô: “Cô không ngại phiền à?”

Cô nói: “Có vài bộ quần áo thoạt nhìn không ra gì nhưng mặc lên người lại rất đẹp, cần phải mặc thử, mua đúng rồi, bộ đồ có giá một ngàn cũng có thể mặc thành giá một vạn.”

Hạ Mộc mặc thử thấy hợp liền mua.

Lần đầu tiên có thể tùy hứng muốn mua gì thì mua.

Xem ra lòng hư vinh và tiền tài là tuyệt phối của phụ nữ.

Hạ Mộc hỏi Tiêu Tiêu không thích cái nào à?

Tiêu Tiêu mỉm cười: “Ừ, tôi không mặc nhãn hiệu này.”

Những cái đó không phải là thương hiệu nổi tiếng, trong mắt Hạ Mộc có vẻ đã đủ đắt, một bộ quần áo gần bằng tiền lương một tháng của cô, nhưng Tiêu Tiêu không mặc những thứ đó.

Tiêu Tiêu nói: “Tôi thích tầng trên hơn, lát nữa chúng ta đi dạo tiếp, không có gì, cô chọn đồ cô thích trước đi, tôi không vội, dù sao chiều nay chúng ta đi dạo là để tiêu tiền mà.”

Hạ Mộc tiếp tục chọn lựa quần áo, trong thẻ có nhiều tiền như vậy, cô đủ tự tin, Tiêu Tiêu nói gì cô cũng không để trong lòng.

Mua vài bộ váy, Hạ Mộc nói được kha khá rồi, có rất nhiều quần áo trong tủ ở nhà còn chưa cắt nhãn mác, nói muốn đi dạo qua khu của nam giới, mua áo sơ mi cho Kỷ Tiện Bắc.

Tiêu Tiêu chậm rãi nói, cố ý cường điệu: “Không phải Kỷ Tiện Bắc luôn mặc đồ định chế(2) sao?”

(2) 定制: Là một từ bắt nguồn từ đường phố Savile Row (Luân Đôn, Anh), có nghĩa là may đo quần áo cho một cá nhân, nổi tiếng bởi truyền thống nghề định chế trang phục nam (bespoke tailoring). Theo thời gian, từ “định chế” ngày càng được hiểu phong phú hơn, ví như định chế trang phục, quà tặng, thậm chí xuất hiện định chế màu da, rau củ cải các loại,… (Nguồn: Baidu)

Hạ Mộc gật đầu: “Ừm, áo sơmi của anh ấy đều được làm định chế, nhưng tiền lương thực tập của tôi không nhiều nên đã mua cho anh ấy những món có giá khoảng tầm một ngàn.”

“Vậy quá lãng phí, mua cũng không mặc.”

“Anh ấy không dám không mặc.”

“……”

Đi ra khu dành cho nam giới, Hạ Mộc bắt đầu đi dạo cùng Tiêu Tiêu, cô chỉ xem không mua, vừa rồi mua liền bảy tám bộ có hơi đau lòng, lúc sau cô chỉ thay Tiêu Tiêu làm người tư vấn, giúp Tiêu Tiêu phối hợp quần áo, đưa ra những ý kiến khá đúng trọng tâm.

Tiêu Tiêu cũng bắt đầu chê bai ngày thường mình ăn mặc quá bảo thủ, không có chút thẩm mỹ nào.

Trong lúc nhất thời, hai người giống như hoa tỷ muội plastic thật, tuy rằng có chút kém chất lượng.

Mà chuyện phòng K trước đó cũng như chưa từng xảy ra.

“Quý cô có lấy bộ này không?” Nhân viên bán hàng hỏi Tiêu Tiêu.

“Gói lại đi.” Tiêu Tiêu nói với nhân viên bán hàng, lại quay đầu tiếp tục nói với Hạ Mộc: “May mà chiều nay có cô, chọn được không ít bộ phù hợp.”

Tiêu Tiêu còn nói có lần gặp mặt ông trùm tài chính nào đó mặc quần áo không phù hợp, cô ấy nhớ lại cảnh tượng khi đó: “6 năm trước lúc tôi vừa mới tốt nghiệp, bố tôi xếp tôi vào bộ phận nghiệp vụ để rèn giũa tôi, lúc ấy cùng với vài người nữa hẹn ngày gặp chủ tịch Ôn rồi, đến khi tới đó tôi mới hoa mắt choáng váng, những người đó có người mặc đồ thể thao, có người mặc đồ bình thường hằng ngày, mỗi mình tôi mặc đồ công sở đi giày cao gót, sau lại cũng không đi thẳng vào chuyện hợp tác mà đi đến sân bãi nhà chủ tịch Ôn chơi, lúc ấy tôi mới biết chủ tịch Ôn thích đánh tennis.”

Cô ấy nhìn về phía Hạ Mộc: “Lúc đó là cuối tháng 3, cô biết đấy, Bắc Kinh cuối tháng 3 vẫn rất lạnh, tôi mặc váy đi tất da chân ngồi bên ngoài cả buổi chiều suýt nữa chết cóng, cũng vì vậy, tôi bỏ lỡ cơ hội trò chuyện với chủ tịch Ôn, bọn họ trong quá trình chơi đã trao đổi xong.”

Nhân viên bán hàng gói túi đồ xong, chờ Tiêu Tiêu tính tiền, “Không nói chuyện với cô nữa, tôi đi quẹt thẻ đây.”

Hạ Mộc gật đầu, bảo cô ấy đi đi.

Vừa rồi Tiêu Tiêu nói một tràng dài, cô lại chỉ nhớ kỹ chủ tịch Ôn.

Tiêu Tiêu đi tính tiền, Hạ Mộc rốt cuộc có thể ngồi nghỉ ở khu nghỉ ngơi.

Lấy ra di động gửi tin nhắn cho Kỷ Tiện Bắc: [ Chờ ngày em kiếm được tiền mua phòng lớn, em sẽ lắp hẳn một phòng tập thể thao sang trọng hiện đại nhất cho anh. ]

Trên lầu bắt đầu thiết kế hệ thống cách âm, người nhiều lại ồn ào, Kỷ Tiện Bắc và Đường Văn Tích xuống lầu hút thuốc, Kỷ Tiện Bắc vừa châm được điếu thuốc, di động rung.

Đường Văn Tích đặt điếu thuốc cạnh gạt tàn, hỏi Kỷ Tiện Bắc: “Muốn uống nước không?”

“Cho anh lon soda mát.”

Kỷ Tiện Bắc cúi đầu trả lời tin nhắn của Hạ Mộc: [ Phòng tập thể thao lớn hay nhỏ đều được, không có cũng không sao, đến công viên chạy bộ cũng giống tập thể hình thôi, yêu cầu của anh không cao, tới lúc đó em cho anh nhiều tiền tiêu vặt chút, đừng hỏi anh xài như nào là được. ]

Hạ Mộc nghe ra anh có ý khác, nghĩ nghĩ hai giây, trực tiếp gọi điện thoại.

Kỷ Tiện Bắc bắt máy: “Tiện nói chuyện à?”

“Vừa đi dạo hai tầng xong, mệt muốn chết, đang ngồi nghỉ một lát.”

Kỷ Tiện Bắc hiểu ý, chắc hẳn Tiêu Tiêu đang ở bên cạnh, anh không nói đến phòng K mà nói tiền tiêu vặt, giọng điệu đùa giỡn: “Tới lúc đó chuẩn bị cho anh bao nhiêu tiền tiêu vặt?”

Hạ Mộc: “Chắc chắn đủ để anh tiêu.” Sau đó chuyển sang chuyện khác: “Buổi trưa em đi ăn cơm gặp Thẩm Lăng, anh ấy kẹp điếu thuốc trong tay thế mà lại không biết xấu hổ nói với học tỷ của em là không hút thuốc, còn nói nghe vợ là thiên kinh địa nghĩa nữa chứ.”

Kỷ Tiện Bắc: “……”

Giả bộ không để ý nói: “Không biết xấu hổ thật.”

Sau đó gảy gảy tàn thuốc.

Hạ Mộc: “Ừm, hy vọng anh đừng trở thành loại đàn ông giống Thẩm Lăng.”

Kỷ Tiện Bắc: “… Đừng so sánh anh với anh ta, hạ thấp phẩm giá của anh quá.”

Hạ Mộc bỗng bật cười: “Kỷ Tiện Bắc, em nói thế trong lòng anh vẫn giả bộ hồ đồ được sao?”

“Hả?” Kỷ Tiện Bắc hút thuốc, chậm rãi nhả khói nói với màn hình di động.

Đường Văn Tích lấy ra hai lon nước trong phòng bếp, đưa cho anh một lon, nhìn trên tay anh là cái gì, lại vặn một cái giúp anh.

Giọng Hạ Mộc truyền đến: “Kỷ Tiện Bắc, anh đang hút thuốc!”

Kỷ Tiện Bắc run tay, tàn thuốc rơi xuống nửa…

“Hạ Mộc, em đừng suốt ngày nghi thần nghi quỷ được không? Anh vội sắp chết rồi, làm gì có thời gian hút thuốc chứ?”

Đường Văn Tích nhíu mày, biểu tình ghét bỏ, suy nghĩ, bỗng nhiên lên tiếng: “Kỷ Tiện Bắc! Anh có lời gì cần phải nói ngay lúc này hả! Làm xong rồi nói không được sao!”

Kỷ Tiện Bắc lập tức hiểu ý, bắt đầu diễn kịch: “Đặt ở bên này không được à?”

Đường Văn Tích dựa vào sofa, uống mấy hớp nước lạnh, nâng tông giọng: “Dịch sang bên phải chút! Anh để tâm chút sẽ chết à!”

Hạ Mộc ngẩn ra: “Bọn anh đang làm gì thế?”

Kỷ Tiện Bắc mặt không đỏ tâm không nhảy đáp: “Không đủ nhân công, anh với Đường Văn Tích đang hỗ trợ nâng thiết bị âm thanh.”

Hạ Mộc buồn bực, bắt đầu hoài nghi giác quan thứ sáu của mình, “Ừm, vậy anh bận việc của anh đi.” Cúp điện thoại.

Đường Văn Tích bắt đầu cười nhạo anh: “Kỷ Tiện Bắc, anh cứ sống vậy không thấy uất ức sao! Anh với Thẩm Lăng đúng là tuyệt phối mà!”

Kỷ Tiện Bắc ngước mắt liếc cậu một cái: “Đừng chê cười anh vội, cậu chưa nghe câu ‘Cười người không bằng người’ (3) à?”

(3) 笑话人不如人: Rất khó có một thước đo so sánh ưu khuyết điểm, không nên ếch ngồi đáy giếng, vơ đũa cả nắm, càng không nên lấy mình cao mà nghĩ hơn người, lâu ngày, thành tự cao tự đại. (Nguồn: Baidu)

Đường Văn Tích khinh thường: “Ha, em mới không thèm vào nhóm của anh với Thẩm Lăng đâu, không nên cho phụ nữ quen thói tác oai tác quái trên đầu mình, kém cỏi!”

Cho nên cậu mãi không có bạn gái, chỉ có phụ nữ.

Việc dỗ dành bạn gái, cậu không làm được.

Kỷ Tiện Bắc nói: “Anh chờ ngày cậu bị cô gái nào đó làm cho chết đi sống lại vẫn không biết xấu hổ xán lên người người ta, tới lúc đó anh sẽ mua pháo hoa đốt ăn mừng.”

Đường Văn Tích vắt chéo chân: “Yên tâm, không có ngày đó đâu.”

Kỷ Tiện Bắc vừa định nói gì đó, lại đột nhiên nhớ ra, chiều nay anh có hẹn bàn chuyện làm ăn với Nhậm Ngạn Đông, nhìn đồng hồ, cách giờ hẹn khoảng một tiếng.

Anh nói với Đường Văn Tích: “Cậu để ý trên lầu một chút, anh phải ra ngoài một chuyến.”

“Làm gì thế?”

“Có hẹn với Nhậm Ngạn Đông, vốn đã định lùi hẹn.”

Đường Văn Tích đề nghị: “Nếu gấp quá, anh cứ để đến tối hoặc sang ngày mai đi.”

Kỷ Tiện Bắc: “Trước đó anh cũng nghĩ thế, nhưng Nhậm Ngạn Đông đã hẹn với người bạn kia, anh đột nhiên cho leo cây có vẻ không ổn lắm.”

Đường Văn Tích gật đầu: “Vậy anh qua đó đi, một mình em có thể lo liệu được việc này.”

Thuận miệng hỏi câu: “Anh lại định hợp tác hạng mục gì với Tam ca thế?”

“Không phải với Nhậm Ngạn Đông, một người bạn của cậu ta làm trong ngành giáo dục, muốn sửa sang lại cơ sở vật chất ngôi trường nên đang tìm nhà đầu tư, Nhậm Ngạn Đông không có hứng thú với thứ này, cũng không đủ tinh lực (4), có lần nói chuyện phiếm đề cập tới, Nhậm Ngạn Đông hỏi anh có tính toán gì không.”

(4) Tinh lực: Tinh thần và sức lực.

Đường Văn Tích khó hiểu nhìn anh: “Một đống việc kia anh còn chưa thấy đủ bận rộn? Muốn gia nhập vào cả ngành giáo dục?”

Kỷ Tiện Bắc dí đầu mẩu thuốc vào gạt tàn: “Không thừa tinh lực, nhưng Hạ Mộc cảm thấy hứng thú, cô ấy nói ở những vùng quê không được hưởng thụ nền giáo dục vượt trội như ở thành phố lớn, trẻ em trong thôn với trẻ em trên thành phố có chênh lệch càng ngày càng lớn, đúng lúc có cơ hội này, thử chút xem sao.”

Anh đứng dậy: “Việc trên lầu làm phiền cậu nhé.”

Cầm lấy điện thoại di động và chìa khóa xe rời đi.

Tới dưới lầu, tin nhắn Kỷ Tiện Bắc gửi Nhậm Ngạn Đông đã trả lời lại.

Nhậm Ngạn Đông: [ Tôi đang ở văn phòng, bạn tôi cũng đang ở đây. ]

Kỷ Tiện Bắc: [ Khoảng nửa tiếng nữa tôi tới. ]

Nhậm Ngạn Đông đặt di động xuống, lão Vạn, ông chủ cửa tiệm tranh chữ nói: “Nếu lần này thành công, tôi sẽ viết mấy bức tranh chữ cho cậu.”

“Chữ của anh tôi không thích.”

“……” Lão Vạn buồn bực nói: “Không phải trước đây cậu còn muốn bái tôi làm thầy sao?”

“Anh cũng nói là trước đây mà.” Nhậm Ngạn Đông liếc anh ta: “Tôi di tình biệt luyến (5) rồi.”

(5) Di tình biệt luyến = Thay lòng đổi dạ.

Lão Vạn nổi da gà toàn thân: “Cậu nói chút tiếng người được không?!”

Nhậm Ngạn Đông không rảnh trêu chọc anh ta, tiếng gõ cửa văn phòng vang lên, “Vào đi.”

Lão Vạn quay đầu lại, đang buồn bực tại sao Kỷ Tiện Bắc tới nhanh như vậy, không nghĩ tới tiến vào lại là hai bảo vệ.

Nhậm Ngạn Đông chỉ chỉ trên tường: “Gỡ cái này xuống, bảo tài xế mang về nhà tôi.”

“Vâng, Nhậm tổng.”

Lão Vạn khó hiểu: “Đang yên đang lành gỡ xuống làm gì?”

Nhậm Ngạn Đông cười: “Không phải anh muốn tặng tôi mấy bức tranh chữ à? Gỡ xuống nhường chỗ cho tranh chữ của anh đấy.”

Anh xoay người lại nhìn góc dưới bên phải bức tranh có dòng chữ ký: Hạ Mộc Nhậm Ngạn Đông

Để Kỷ Tiện Bắc thấy, còn tưởng anh đang cố ý khoe mẽ, không cần thiết.

• 25/05/2019 •


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui