Mầm Ác


Biên tập: Bảo Bảo.
Khương Dã lạnh lùng nhìn hắn bao nhiêu, hắn lại càng cười vui vẻ bấy nhiêu, sau đó cúi đầu hôn lên môi Khương Dã.

Khương Dã cố gắng tránh né, vung tay định đấm hắn.

Hắn nghiêng đầu tránh đi, chế trụ hai tay Khương Dã thật chặt, rồi rút đôi tất từ trong túi quần ra trói hai tay Khương Dã.

Cậu bị hắn khóa chặt trên tường, hệt như một chú bướm bị đóng đinh.

Cách vách là phòng của Bạch Niệm Từ, tiếng nói chuyện văng vẳng truyền tới.

Nhà trọ này cách âm quá kém, đến nỗi mọi âm thanh đều rõ mồn một bên tai.
“Cẩn thận, không khéo là bị bọn họ nghe thấy đấy.” Cận Phi Trạch hôn vành tai cậu.
“Cách, xa, tôi, ra.” Khương Dã gằn từng chữ.
Cận Phi Trạch làm lơ, “Khương Dã, cậu không tuân thủ hẹn ước, không trả lời tin nhắn của tớ, không nghe điện thoại tớ, còn lén chạy trốn, đổi sim điện thoại, tớ giận lắm.

Tớ phải phạt cậu mới được.”
“Phạt thế nào?” Khương Dã cười khẩy, “Chặt tôi ra sao? Đồ điên.”
Cận Phi Trạch lấy một món đồ nhỏ xíu bằng cao su từ trong túi ra.

Khương Dã nhìn chằm chằm thứ này, hơi nhíu mày.

Nó có hình giọt nước, toàn thân nhẵn bóng, nhỏ nhắn và tinh xảo.
“Trong đó có máy định vị vệ tinh, dù cho cậu ở nơi nào tớ cũng có thể tìm được cậu.

Đừng cố gắng hủy nó làm gì, một khi tớ mất định vị của cậu thì điện thoại tớ sẽ tự động báo động.”
Khương Dã thờ ơ hỏi: “Cậu không sợ tôi vứt nó đi à?”
“Cậu không vứt được,” Cận Phi Trạch khẽ thì thầm bên tai cậu, “Bởi vì tớ muốn cậu nuốt nó.”
Nuốt nó, thứ đồ lớn như vậy, có khi nào cậu mắc nghẹn chết không? Cận Phi Trạch làm cái quái gì vậy? Khương Dã cảm thấy lạnh cả người, nhìn hắn với ánh mắt không thể tin nổi.
Cận Phi Trạch lôi Khương Dã lên giường, Khương Dã định tấn công hắn, song hắn lại nghiêng đi để giảm bớt lực công kích, nắm đấm của Khương Dã đều vung vào không khí.

Hắn đẩy cánh tay Khương Dã, làm cậu ngã xuống đệm giường.

Tên này hình như từng luyện Thái Cực Quyền, Khương Dã hoàn toàn không đánh lại hắn.

Hắn ép Khương Dã nằm trên giường, rút một sợi dây giày khác cột hai tay của cậu vào đầu giường.
“Buông tôi ra,” Khương Dã nghiến răng nghiến lợi, “Cậu có tin tôi kêu cứu không!”
“Đương nhiên cậu có thể kêu rồi,” Cận Phi Trạch ngâm nga cười nói, “Nếu cậu muốn bị người ta nhìn thấy bộ dạng này của mình thì cứ việc.”
Hắn cởi thắt lưng của Khương Dã ra, kéo quần xuống, mông của Khương Dã lộ ra ngoài không khí.

Cạnh giường có một chiếc gương to, hình ảnh vòng eo thon gọn trắng nõn cùng cặp mông của Khương Dã lồ lộ ra trong gương.

Cậu là một chàng thanh niên vừa trổ mã, vòng eo săn chắc, cơ bắp gầy guộc, dáng người cao gầy như cây trúc, tuy cứng cỏi nhưng lại rất dễ gãy.

Đôi chân để trần trong không khí lạnh lẽo khiến Khương Dã rùng mình một cái.
Cậu vừa thẹn vừa giận, đến mức run cả người.
Khương Nhược Sơ làm mẹ đơn thân nuôi cậu một quãng thời gian rất dài, cậu đã học cách tự lập từ khi còn rất sớm, lúc 5 tuổi đã biết tự tắm rửa mặc đồ, chưa bao giờ lõa thể trước mặt người khác.

Lần trước ở tàu hàng, dù cho từng bị làm nhục một lần, song lúc ấy Khương Dã hoàn toàn mất ý thức.

Bây giờ là lần đầu tiên cậu bị người khác nhìn thấy mình khỏa thân trong trạng thái vô cùng tỉnh táo.
Khương Dã bắt đầu thỏa hiệp, thử dỗ dành Cận Phi Trạch, “Tôi bảo đảm lần sau nhất định giữ lời.”
“Không được, tớ bảo phạt là phải phạt.” Cận Phi Trạch ra vẻ công chính liêm minh.
Kế đó, Cận Phi Trạch mở tuýp kem dưỡng da tay ra, bắt đầu mát xa lỗ hậu của cậu.

Khương Dã ngửi thấy mùi hoa anh đào nồng đậm kia thì nhanh chóng nhận ra được hắn ta sắp làm chuyện gì, ngọn lửa xấu hổ và giận dữ thoắt cái bùng cháy đốt cả cơ thể cậu.

Mặt và cần cổ cậu đỏ bừng, ngay cả thân thể cũng đỏ ửng lên.

Cậu quá mẫn cảm, chỉ cần chạm nhẹ vào thôi đã run lên.

Mấy người trong “tư liệu học tập” kẻ thì tô son trét phấn, người thì mặt mày dữ tợn, không xứng xách dép cho Khương Dã nữa.

Ban đầu Cận Phi Trạch cảm thấy chuyện này thật tẻ nhạt, nhưng bây giờ xem ra nếu là làm với Khương Dã thì có lẽ cũng không tệ lắm.
Hắn vuốt ve vòng eo Khương Dã, như thể đang chơi đùa với một món đồ sứ trân quý.

Một ngọn lửa vô danh bùng lên ở bụng dưới, hình như nó được gọi là dục vọng, cảm giác rất kỳ lạ, nhưng hắn lại cảm thấy vô cùng mới lạ.
“Tiểu Dã, cậu thật là xinh đẹp.”
Động tác của Cận Phi Trạch rất nhẹ nhàng, trong gương phản chiếu hình ảnh gương mặt đang chăm chú của hắn, ánh đèn vàng hắt lên khóe mắt đuôi mày khiến dáng vẻ hắn càng thêm nét dịu dàng.

Gương mặt Khương Dã đã đỏ như trái cà chua, cậu ra sức vùng vẫy, Cận Phi Trạch đè eo cậu lại, không cho cậu giãy dụa.

Không biết Cận Phi Trạch có từng luyện tập theo mấy “tư liệu học tập” kỳ quái kia chưa mà kỹ thuật xoa bóp của hắn tuy rằng không quen cho lắm, nhưng lại khiến người ta vô cùng thoải mái.
Khương Dã thở hổn hển theo bản năng, chờ cậu hoàn hồn thì vội vã cắn mạnh vào đầu lưỡi.

Nhưng dù cậu không nói gì, thì phản ứng của cơ thể cũng sẽ không nói dối.
Cận Phi Trạch khẽ than thở: “Cậu nhạy cảm quá.”
Mặt Khương Dã đỏ phừng lên, nóng đến mức có thể luộc trứng gà.
“Cận Phi Trạch,” Khương Dã dùng sự tức giận để che giấu bản năng của mình, “cái thằng điên này.”
Cận Phi Trạch mạnh tay hơn, Khương Dã bị đau nên hít hà một hơi.
“Cậu vừa nói gì ấy nhỉ?” Cận Phi Trạch mỉm cười.
Khương Dã: “…”
Cận Phi Trạch rủ mi ngắm nghía cậu, “Mấy kẻ trong tư liệu xấu quá trời, cậu đẹp hơn bọn họ nhiều.”
Lời nói phóng đãng của tên này còn khiến người ta xấu hổ hơn cả hành động của hắn bội phần.

Giọng Khương Dã khàn đi, “Đồ khốn kiếp…”
“Tớ đang khen cậu mà, sao lại mắng tớ?” Cận Phi Trạch tỏ vẻ vô tội.
Khương Dã chịu đựng sự tủi nhục, giận dữ và đau đớn, vùi mặt mình vào gối.
“Lần sau đừng chạy trốn nữa, dù cậu có chạy đến nơi nào đi chăng nữa, tớ vẫn có thể tìm được cậu.” Cận Phi Trạch hôn lên hõm eo cậu, khiến cơ thể cậu lại run lên, “Ngoan, cậu mà còn chạy trốn nữa thì thứ mà cậu nuốt lần tới không phải là máy định vị đâu.” Hắn kề tai cậu thỏ thẻ, “Còn chạy nữa không?”
Khương Dã cắn chặt môi mình, không trả lời.
Tay của Cận Phi Trạch đột nhiên đẩy mạnh hơn, thân thể Khương Dã cũng run lên theo nó, cậu khàn giọng nói: “… Không chạy.”
“Cam đoan đi.”
“Cam đoan.” Khương Dã nói với giọng run rẩy.
Cận Phi Trạch hài lòng nở nụ cười.

Hắn dùng cồn khử khuẩn máy định vị, lau chùi sạch sẽ rồi thân tình cầm nó đút vào miệng Khương Dã.

Người Khương Dã khẽ run lên, như chiếc lá xào xạc trong gió thu, bị hắn nhét máy định vị vào miệng phải nuốt vào dần dần.

Cận Phi Trạch vỗ nhẹ lưng cậu, hệt như đang trấn an một con mèo bị thương.

Nếu Cận Phi Trạch không làm ra những hành động xấu xa này, quả thực bộ dạng của hắn trông không khác gì một người tình dịu dàng cả.
“Trông cậu khó chịu nhỉ,” Cận Phi Trạch khẽ hỏi, “Tớ giúp cậu nhé?”
Khương Dã không còn sức để phản kháng, cậu nằm xụi lơ trong vòng tay hắn như một bãi bùn lầy.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng cũng dày vò xong, cả người Khương Dã nhếch nhác, quần áo xộc xệch.

Còn Cận Phi Trạch thì vẫn tươm tất chỉnh tề như ban đầu.
Cận Phi Trạch cũng thấy nóng, bèn nới cổ áo lông ra, xoay đầu Khương Dã sang rồi hôn lên đôi môi nóng bỏng đó.
Mèo con lại cắn hắn, hắn không thèm để ý, mặc kệ máu tươi mà hôn càng thêm sâu.

Máu của hắn nhỏ xuống môi Khương Dã, chiếc cằm trắng nõn lưu lại vệt máu đỏ rực như lửa.

Đó là lần đầu Cận Phi Trạch nhấm nháp hương vị của dục vọng, nó có vị ngọt ngào, như mùi máu.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Nhắc nhở, đừng có há miệng to quá.
Lời của ban biên tập: Ban đầu tụi tui làm chương này vẫn thấy bình thường, cho đến tình tiết chương sau (A Dã vệ sinh máy định vị) thì đã khiến bọn này rơi vào trầm tư.

Thế là tui lót tót lên Trường Bội đọc cmt:
A: A Dã không cần đi ị sao????
–> Rep: +1?
B: “Nuốt” bằng miệng nào vậy?
–> Rep: “miệng” trên thì cởi quần làm éo gì?
Các bạn suy ra được chưa:_)) Trạch là một thằng biến thái.
Câu hỏi của bạn A vẫn chưa có câu trả lời….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui