Mầm Ác


Lúc Hoắc Ngang tỉnh lại, hắn phát hiện mình bị dây thừng trói chặt, trong miệng còn nhét một miếng vải vừa dơ vừa hôi.
Thẩm Đạc thấy hắn tỉnh rồi thì giúp hắn cởi trói, lấy miếng vải ra, nói: “Ban nãy cậu thấy ảo giác, la lối khóc lóc nên bọn này mới trói cậu lại.”
Bạch Niệm Từ lo lắng hỏi: “Cậu gọi tên Y Lạp Lặc rất nhiều lần, có phải nhớ ra gì rồi không?”
Hoắc Ngang sờ sờ mặt mình, giọt nước mắt lạnh lẽo còn đọng lại trên gò má.

Những hồi ức xa xăm đó như hóa thành một tảng đá lớn nặng trĩu đè trên ngực hắn, khiến hắn hít thở không thông.

Là hắn đã thất hứa, hắn đã bỏ Y Lạp Lặc lại một mình ở đàn tế bí ẩn đáng sợ kia.

Xưa nay Y Lạp Lặc luôn nhút nhát, khi còn bé ngay cả con thiêu thân nhóc cũng sợ, lần nào cũng phải để hắn ra tay đuổi chúng đi, một mình bị mắc kẹt trong con rối gỗ tăm tối, chắc chắn nhóc đã rất sợ hãi.

Nhưng Y Lạp Lặc cũng rất dũng cảm, nhóc dám trôi nổi rời khỏi thôn làng một thân một mình, bám vào xác của kẻ khác, bôn ba nghìn dặm vạn dặm để quay về bên cạnh Hoắc Ngang.
Hoắc Ngang lau mặt, sau đó kể lại hết đầu đuôi sự việc và nghi thức hiến tế kỳ dị của thôn Thái Tuế, cuối cùng khàn giọng nói: “Mọi người tìm cách rời khỏi đây đi, tôi phải đi tìm Y Lạp Lặc.”
“Cậu tìm được thì sao chứ? Cậu ta đã chết rồi.” Bạch Niệm Từ thở dài.
Thẩm Đạc cũng khuyên, “Cậu gì ơi, nếu như cậu còn tỉnh táo thì bây giờ nên cân nhắc rời khỏi đây đi.”
Nói thật thì Khương Dã cũng cảm thấy nên rời đi.

Vào thôn Thái Tuế ban đêm mục đích là để cứu Y Lạp Lặc, nhưng hiện tại Y Lạp Lặc đã chết, ở lại nơi này không có nghĩa lý gì.

Về phần mẹ cậu, Khương Dã vốn cảm thấy mẹ cậu rất có thể bị vây khốn trong hiểm cảnh, nhưng bây giờ xem ra bà hiểu biết hơn bọn cậu rất nhiều, ắt hẳn còn an toàn hơn so với bọn cậu.

Quả thực bọn họ nên rời khỏi đây.
Hoắc Ngang lại lắc đầu, “Tôi đã đồng ý với Y Lạp Lặc phải dẫn em ấy đi.

Một lần thất tín quá đủ rồi, tôi không thể nuốt lời lần thứ hai được.”
Hắn cúi đầu kiểm tra đạn, số lượng không còn nhiều lắm, phải dùng thật chắt chiu.
“Anh định đi đâu tìm anh ấy?” Khương Dã hỏi.
Hoắc Ngang im lặng, hắn cũng không biết nên đi đâu tìm Y Lạp Lặc.

Hắn nói: “Thôn Thái Tuế nhỏ mà, rà soát qua một lượt là có thể tìm được thôi.”
Khương Dã đưa ba lô của mình cho hắn, “Đầu của Y Lạp Lặc trong này.”
Hoắc Ngang ôm chiếc ba lô nặng trịch mà hốc mắt đỏ hoe.

Xương sọ của một đứa bé tám tuổi không quá nặng.

Hồi bé Y Lạp Lặc đã ăn uống thiếu thốn, còn bị hắn bắt nạt, thế nên gầy đến mức ngay cả đầu cũng không nặng mấy.
Hoắc Ngang nói: “Còn thiếu thi thể.”
Hắn biết thi thể ở đâu, ở nơi mà Y Lạp Lặc nhìn thấy xác chết của chính mình, ở đàn tế âm u bí ẩn trong căn nhà sàn đó.

Linh hồn của Y Lạp Lặc tạm thời rời khỏi thôn Thái Tuế, nhưng thân thể lại vĩnh viễn bị mắc kẹt ở nơi đó.

Chỉ có đưa xác của Y Lạp Lặc ra ngoài, anh mới có thể thực sự rời khỏi thôn Thái Tuế.
Ánh mắt Hoắc Ngang đầy kiên nghị, hắn cầm súng lên, đẩy cánh cửa gỗ cũ nát ra.
Cận Phi Trạch cũng đi theo ra ngoài.
Khương Dã hơi ngạc nhiên, “Cậu định giúp anh ấy à?”
Thực sự không giống phong cách của Cận Phi Trạch cho lắm.
Cận Phi Trạch khẽ nghiêng đầu, cười nói: “Đi theo anh ta có thể giết người.

Cậu đi với bọn họ đi, rời khỏi đây mới an toàn.”
Khương Dã không níu giữ Cận Phi Trạch kịp, tên điên này đã theo Hoắc Ngang đi sâu vào bóng tối.

Thằng khốn Cận Phi Trạch kia ngày nào cũng làm khùng làm điên không chịu nghe theo sự chỉ huy, bỏ mặc hắn chết quách ở thôn Thái Tuế cho rồi.

Dù sao cũng là một mạng người, Khương Dã thoáng do dự, sau đó cắn môi rồi cũng theo ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại Bạch Niệm Từ và Thẩm Đạc đang đực mặt nhìn nhau.
Thẩm Đạc thở dài, “Trẻ con thật sự rất khó quản, kiếp sau chắc chắn tôi sẽ không làm thầy giáo đâu.”
Bạch Niệm Từ vô cùng đồng cảm.

Nói thật thì y không muốn ở lại đây chút nào, nhưng không ai cùng đi ra ngoài với y, y cũng không dám đi một mình.

Hai người không biết làm sao, thế là cũng đi theo ra ngoài.
Một đường đi thẳng tới điểm đích mà không gặp phải bất trắc gì, mọi người nấp trong bụi cỏ đối diện nhà sàn.

Hoắc Ngang dùng ống ngắm quan sát nhà sàn, cửa sổ đóng kín, không nhìn thấy gì cả.

Bên ngoài vách tường được bao phủ đầy những dây thường xuân, có thể lờ mờ nhìn thấy những chấm mốc bên dưới.
“Lần trước tôi vào đó có rất nhiều pháp sư không đầu,” Hoắc Ngang thấp giọng nói, “Thứ này xử lý khá dễ, thấy được sờ được, dùng súng đánh gãy xương sống là xong, thứ khó giải quyết là những nấm mốc trên tường kia.

Tôi cảm thấy hình như là chúng nó có ý thức thì phải, chúng nó có thể cảm nhận được động tĩnh của thế giới bên ngoài.

Lúc trước tôi bị đám nấm mốc đó đánh lén, nên mới bị cảm nhiễm.”
“Tôi nghi ngờ nấm mốc màu đen này chính là Thái Tuế,” Thẩm Đạc ở bên cạnh lên tiếng, “Thái Tuế còn gọi là thịt cỏ linh chi, trong sách cổ có viết rằng ‘nó giống như một khối thịt, bám vào gỗ hay đá, là vật sống.

Có loại đỏ như san hô, loại thì trắng như mỡ, hoặc đen xì như nước sơn’, giống với nấm mốc trong thôn của các cậu.

Truyền thuyết đồn rằng ăn Thái Tuế có thể trường sinh bất lão, Thái Tuế mà người hiện đại phát hiện có thể là giả, nhưng thứ trong thôn của các cậu này mới là hàng thật.

Thôn các cậu mượn nghi thức làm người ta cảm nhiễm nấm mốc, biến thành pháp sư không đầu.

Nấm mốc ký sinh trên cơ thể người, nó kiểm soát ký chủ bằng cách khống chế thần kinh cột sống.

Ngay cả khi đã chết rồi, người ta vẫn có thể cử động.

Trình độ văn hóa của pháp sư thôn các cậu thấp, cho rằng đây là trường sinh.

Thôn Thái Tuế hoang tàn như vậy, có lẽ tất cả dân thôn đều dùng nghi thức thăng tiên biến thành xác không đầu bị nấm mốc khống chế…”
*Chú thích: linh chi Thái Tuế là có thật, là một loại nấm quý hiếm và đắt đỏ bậc nhất thế giới (mọi người có thể tra google nếu muốn biết thêm hình ảnh).
Hoắc Ngang ngắt lời hắn: “Đừng có lắm mồm thế nữa, không phải anh có cách à, nói thẳng đi.”
“Nấm mốc dù sao cũng là nấm, cho dù chúng có trí thông minh tập thể nào đó thì cũng rất hạn chế, vì vậy một khi chúng ta phủ rơm lên, chúng sẽ không cảm nhận được nhiệt độ hay mùi của chúng ta.” Thẩm Đạc nói, “Bên mình phải tìm cách ngụy trang một chút.”
Hoắc Ngang chịu đấy: “Nói luôn là chúng ta giả làm người rơm thì có phải xong rồi không?”
Mọi người ra chuồng lợn chuồng gà để gom rơm rạ rồi buộc thành bó lên người.

Đống rơm này thối muốn lộn ruột, sắc mặt Cận Phi Trạch khó coi cực kỳ, lần đầu tiên Khương Dã trông thấy biểu cảm này trên mặt hắn nên không khỏi chăm chú nhìn thêm.

Hoắc Ngang còn kiếm một cái rìu, lấy dây thừng buộc lại sau lưng.
Họ để Thẩm Đạc và Bạch Niệm Từ ở lại trong bụi cỏ trông chừng, những người còn lại mò mẫm về phía tế đường trong nhà sàn.

Thẩm Đạc lấy quả lựu đạn Hoắc Ngang để lại ra, rút chốt rồi ném vào một nhà sàn bên cạnh.

Lựu đạn nổ vang và căn nhà bốc cháy.

Cửa chính của từ đường đột nhiên mở toang, rất nhiều pháp sư không đầu mặc áo lông vũ chạy ra, lao về phía căn nhà đang hừng hực lửa kia.
Kế giương đông kích tây thành công, Hoắc Ngang, Cận Phi Trạch và Khương Dã trèo lên cây cổ thụ nghiêng vẹo, Hoắc Ngang dẫn trước phá cửa sổ mà vào, hai người còn lại cũng theo đó nhảy vào cửa sổ.

Hoắc Ngang lấy đèn pin, vịn vào cạnh thang gỗ nhoài người ra quan sát một vòng tầng bên dưới.

Trong ánh sáng tù mù, có rất nhiều bóng người đang nằm dưới đó.

Thẩm Đạc nói không sai, thôn Thái Tuế buổi tối có rất nhiều thứ mà ban ngày không có.
“Con bà nó, không đi ra hết.” Hoắc Ngang chửi thầm.
“Không đúng.” Khương Dã nhìn kỹ hơn, “Bọn họ không phải là pháp sư.”
Lúc này Hoắc Ngang mới phát hiện rằng những người này đều mặc quân phục.

Khương Dã lượm một khúc gỗ mục rồi ném xuống.

Khúc gỗ rơi dưới đất, lăn lông lốc vang thành tiếng mà mấy người đó vẫn nằm nguyên tại chỗ, không có bất kỳ phản ứng nào.

Hoắc Ngang giơ súng lên rồi cẩn thận bước xuống, đá một cái vào một người trong số đó.

Người này cứng ngắc, đã thành bộ xương rồi, bị Hoắc Ngang đá một cái, toàn thân rã rời, trên bộ xương mọc đầy lông đen.
Trong lòng Khương Dã ớn lạnh, cậu lần lượt nhìn từng bộ hài cốt một.

Những người này đều mặc quân phục, trên trán có lỗ thủng do đạn bắn.
Rốt cuộc bọn họ là ai? Tâm trạng Khương Dã chùng xuống.
Có một người nằm trước con rối, Hoắc Ngang lật người này lại để xem, bất ngờ đó lại là thân xác mà Y Lạp Lặc đã bám vào trước đấy.

Hắn đã không còn thở, sắc mặt xám ngoét, cả người cứng đờ ra rồi.

Y Lạp Lặc dùng thân thể này ở bên hắn mười năm, Hoắc Ngang nhìn gương mặt điềm tĩnh này, không kìm được mà rơi nước mắt.
“Tốc chiến tốc thắng.” Khương Dã nhắc nhở hắn.
Hoắc Ngang đặt cái xác sang một bên, cầm rìu đi tới chỗ người gỗ.

Nếu hắn đoán không lầm, hài cốt của Y Lạp Lặc hẳn là được phong ấn bên trong người gỗ này.
Khương Dã dùng đèn pin soi xung quanh, trên bốn bức tường đều có nấm mốc đen đúa.

Nom sơ sơ thì số lượng phải nhiều hơn so với lúc nhìn thấy ban ngày, và kha khá trong số đó đã thực sự hợp thành hình dáng con người.

Có dáng lưng lọm khọm, hiển nhiên là thân hình của người già.

Có cả dáng người thấp bé, hình như là trẻ con.
Thẩm Đạc nói rằng dân ở thôn này đã biến thành xác không đầu, trên thực tế suy nghĩ này có một nhược điểm chết người, đó là số lượng xác không đầu trong thôn nhiều nhất là bốn mươi, năm mươi người, nhưng nhà sàn nhiều như thế kia thì chí ít cũng phải mấy trăm người sinh sống.

Vậy những người còn lại, họ đã đi đâu? Nhìn mấy hình người từ nấm mốc này, Khương Dã bỗng có một suy đoán, chẳng lẽ dân thôn đều đã biến thành những nấm mốc kia.
Nấm mốc không phải Thái Tuế, mà đó là dân thôn.

Nếu là như vậy, thế thì giả trang làm người rơm còn có ích gì nữa?
Đột nhiên Cận Phi Trạch bắn phát đinh lên tường.
“Cậu làm gì vậy?” Khương Dã hỏi
“Cậu không phát hiện à, nấm mốc càng ngày càng nhiều.” Cận Phi Trạch đáp.
Khương Dã nhìn kỹ hơn, bất ngờ nhận ra rằng ban nãy nấm mốc mới chỉ bao phủ nửa mặt tường, nhưng giờ đây không chỉ toàn bộ bức tường bị phủ kín, mà thậm chí các đốm mốc còn xuất hiện trên cả trần nhà.
“Không việc gì đâu,” Khương Dã rất bình tĩnh, “Nấm mốc lây truyền qua đường tiếp xúc, chỉ cần chúng ta cẩn thận chút, đừng chạm vào là được.”
Cậu vừa dứt lời, nấm mốc trên tường tụ lại một chỗ, trong tường như thể có vô số dị nhân màu đen đang giãy giụa, chen chúc nhốn nháo.

Ngay sau đó, những người nấm mốc vươn tay ra ngoài bức tường, từ mặt tường mọc lên đám lông đen rậm rạp vói vào trong không trung và thăm dò về phía Khương Dã và Cận Phi Trạch.
Hoắc Ngang đang chặt chém nửa chừng thì trông thấy cảnh này, bèn chửi một tiếng: “Mẹ kiếp, cái gì đây?”
Khương Dã nói thầm nguy rồi, suy đoán của Thẩm Đạc sai bét.
Ở bên kia, tất cả những tên pháp sư áo lông vũ vừa lao mình vào biển lửa đột nhiên quay người như thể nhận được mệnh lệnh nào đó, rồi lũ lượt chạy về hướng tế đường.

Thẩm Đạc sợ tái mặt, bèn ném một quả lựu đạn ra đằng xa.

Tiếng lựu đạn thứ hai nổ, có nghĩa là “Nguy hiểm, khẩn trương rút lui”.

Thế nhưng Hoắc Ngang còn chưa bổ người gỗ xong, gỗ này cứng mà cái rìu lại quá cùn, mất rất nhiều công sức.

Cận Phi Trạch và Khương Dã nhanh chóng đóng cửa lại, dùng bàn ghế chặn cửa.

Khương Dã dỡ hai khúc gỗ xuống, xé quần áo ra quấn lại một đầu rồi lấy bật lửa đốt.
Cậu đưa cho Cận Phi Trạch một ngọn đuốc, nói: “Nấm sợ nhiệt độ cao, thử xem.”
Hai người dùng cây đuốc để đốt những tay chân lông đen mọc ra từ vách tường, quả nhiên rất hữu hiệu, bọn chúng rụt về rất nhiều.
Nhưng dù sao bọn họ cũng chỉ có hai người, mà phía nào cũng có những cánh tay dài đầy lông đen run run.

Pháp sư không đầu tụ lại bên ngoài càng lúc càng nhiều, khúc gỗ họ chặn ở cửa dưới sự va chạm cũng lung lay sắp đổ.

Rất nhiều cánh tay của pháp sư không đầu vói vào song cửa sổ, định bắt lấy người bên trong.
“Nhanh lên!” Khương Dã thúc giục Hoắc Ngang.
“Nhanh nhanh!”
Cuối cùng Hoắc Ngang cũng chém được người gỗ, hài cốt của Y Lạp Lặc rơi tan tác trên mặt đất.

Hoắc Ngang cất tất cả vào ba lô, đang định rút lui thì đột nhiên phía cầu thang gỗ vang lên mấy tiếng “bịch bịch” hỗn loạn, có rất nhiều pháp sư không đầu từ bên trên chạy xuống.

Thế mà bọn chúng lại trèo lên cây!
Mất đường lui, Hoắc Ngang cầm súng lên bắn.

Khương Dã và Cận Phi Trạch thay nhau trốn tránh, Cận Phi Trạch vứt súng bắn đinh qua, vừa mới quay đầu đã thấy một tên pháp sư không đầu ở cạnh, hắn dùng tay phải tìm tòi, sờ đến phần xương gồ lên sau cổ nó rồi bẻ mạnh một cái, một tiếng rắc vang lên, đốt sống cổ gãy lìa trong tay hắn.
Khương Dã sẽ không chém người, chỉ có thể né qua né lại bằng tốc độ 50m/7s.
Qua khóe mắt, Hoắc Ngang thoáng thấy thủ đoạn giết người sạch sẽ lưu loát của Cận Phi Trạch, nói với vẻ không thể tin nổi: “Học sinh cấp ba bây giờ dữ dằn vậy sao? Tay không giết người luôn?”
Khương Dã nhớ tới những quyển sách giải phẫu ở nhà Cận Phi Trạch, thằng cha này không phải đang nghiền ngẫm y học, mà là nghiên cứu cách giết người.

Khương Dã học theo hắn, định bẻ gãy cột sống của xác không đầu, nhưng bẻ đến mức đau cả ngón tay mà cột sống của nó vẫn không xi nhê gì.

Thế là cậu tiếp tục chạy trối chết với thân phận của một học sinh cấp 3 bình thường.
Nhác thấy cửa cũng sắp bị phá, Khương Dã hô to với bên ngoài: “Ném lựu đạn vào cửa đi! Mở đường cho tụi em!”
Bọn họ nghe thấy Thẩm Đạc trả lời: “Nguy hiểm lắm!”
Hoắc Ngang mặc kệ luôn, rống to: “Tôi đếm ngược đây! Ba… hai…”
Khương Dã và Cận Phi Trạch tách ra tìm chỗ ẩn nấp, cả hai nhanh chóng nằm xuống.
“Một!”
Một quả lựu đạn được ném vào cửa, tiếng nổ ầm ầm vang lên, pháp sư không đầu bên ngoài bị nổ cho banh xác.

Mấy cái xác bên trong cũng bị mảnh nhỏ lựu đạn văng trúng, không thể động đậy.

Tro bụi rơi xuống đầu Khương Dã, nhà sàn quá nhỏ, cửa không cách bao xa, Khương Dã bị tiếng nổ lớn làm cho ù tai.

Rất nhiều tên pháp sư không đầu bị nổ chỉ còn nửa người đang bò trên mặt đất, Khương Dã bị chấn động não, nằm sấp dưới đất không đứng dậy nổi.
Hoắc Ngang đứng ở cửa hét lên: “Tiểu Khương!”
Khương Dã mạnh mẽ đứng dậy, lảo đảo đi về phía cửa.

Chạy được nửa đường thì bước chân bỗng hụt một cái.

Phía dưới đột nhiên xuất hiện một cái lỗ lớn, có lẽ vốn dĩ đã có rồi, nhưng không chắc chắn lắm nên bị lựu đạn nổ cho sụp xuống.

Cậu rơi xuống, vào thời khắc nguy cấp đã có một bàn tay nắm lấy cổ tay của cậu.

Cậu ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt xinh đẹp của Cận Phi Trạch.
Cận Phi Trạch cười như không cười: “Không có tớ thì cậu phải làm sao đây ta?”
Khương Dã: “…”
Nếu không phải Cận Phi Trạch không muốn sống mà ở lại với Hoắc Ngang thì sao cậu lại ở đây được?
Khương Dã lạnh lùng nói: “Không có cậu thì tôi sẽ bình an, sống lâu trăm tuổi.”
“Vậy tại sao cậu lại phải đi theo tớ?” Ánh mắt Cận Phi Trạch đong đầy ý cười như chứa đựng muôn vàn vì tinh tú, “Chẳng lẽ vì không buông bỏ tớ được? Tiểu Dã à, ngoài miệng cậu nói ghét tớ, nhưng thân thể lại rất thành thật đó nha.”
Khương Dã không nói gì.

Cái tên Cận Phi Trạch này, càng đáp lại hắn thì hắn sẽ càng đắc ý.
Một tay Cận Phi Trạch kéo cậu lên, nhưng cậu chưa kịp trèo lên được thì sàn nhà đã bị sập, cậu và Cận Phi Trạch cùng nhau rơi xuống..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui