Trên gương mặt xinh đẹp lộ ra nụ cười ngọt ngào, vừa định hưởng thụ cảm giác tắm nắng khó có được này.Nhưng trong phút chốc, nụ cười đã cứng đờ bên môi.Bởi vì có một người mặc áo vest đen giày da đang đứng dưới tàn cây.Trong lòng Lâm Mặc Ca hốt hoảng, đã ba tuần rồi.Hôm nay chính là ngày tuyên án sao?Rõ ràng đang là buổi trưa oi bức nóng nực, cô lại không nhịn được mà run lên một cái.
Bước chân cô cứng đờ đi từng bước về phía người mặc áo đen kia.
Khoảng cách mười mấy mét nhưng lại xa giống như trăm ngàn dặm.“Lâm Mặc Ca!” Phía sau vang lên một giọng nói quen thuộc, cô dừng chân lại, quay đầu nhìn qua.Cậu bé phía sau thở dốc, đầu đầy mồ hôi, giống như vội vã chạy qua đây.“Vũ Thần đã đến sân bay rồi, nếu bây giờ dì còn không đi thì sẽ không kịp nữa đâu!” Trong đôi mắt của cậu bé lộ ra sự sốt ruột.Bây giờ chỉ có cô mới có thể ngăn Vũ Thần lại, cũng chỉ có cô mới có thể cho anh ta dũng khí để ở lại.“Giúp dì chúc anh ấy đi đường thuận lợi.”Lâm Mặc Ca chỉ hờ hững chúc một câu, nhưng trong mắt lại lướt qua chút đau buồn.Cuối cùng anh ấy vẫn phải đi sao? Đi rồi cũng tốt, ở lại đây sẽ chỉ làm đứt đoạn tiền đồ của anh ấy.“Lâm Mặc Ca!” Cậu bé tức giận rống lên, bởi vì cơn tức mà gương mặt thanh tú trở nên đỏ bừng: “Chẳng lẽ dì không biết Vũ Thần không hề muốn đi sao? Chú ấy đang đợi dì cho chú ấy dũng khí đó! Tình cảm suốt sáu năm, dì thật sự nhẫn tâm cắt đứt quan hệ như vậy ư?”Trên mặt cô nở nụ cười vô tình, nhưng bàn tay đang giấu trong quyển sách lại hơi run rẩy: “Cháu có thời gian đứng đây, không bằng đến sân bay tiễn anh ấy đi.
Dì còn có việc, đi trước đây.” Nói rồi Lâm Mặc Ca không quay đầu mà rời đi.Người mặc áo đen lặng lẽ đi theo sau cô, giống như một hồn ma.“Lâm Mặc Ca! Trái tim dì thật ác độc! Uổng công Vũ Thần còn vì dì mà cái nhau với người nhà…” Cậu bé phía sau vẫn đang tức giận gào lên, cô không nhịn được bước đi nhanh hơn, ngăn cách giọng nói của cậu bé ở ngoài.Nhưng trong lòng lại đau đến không thể đau hơn được nữa.Cuối cùng Vũ Thần vẫn phải đi?Ba năm cấp 2, ba năm cấp 3, bây giờ lại vì cô mà từ bỏ đại học danh tiếng, đến ngôi trường bình thường này.
Ròng rã sáu năm trời, sự đồng hành trong sáu năm, làm sao cô có thể quên được?Trong những ngày tháng cô đau khổ nhất, tủi nhục nhất, là chàng trai ấm áp như ánh mặt trời đó đã xông vào trong thế giới tối tăm của cô, vỗ về trái tim đã bị bụi bặm phủ đầy của cô.Thế nên cô càng phải kiên quyết hơn, lạnh lùng không thể để lại chút tình cảm.
Thứ mà Vũ Thần nên có là cả thế giới này, chứ không phải là chỉ vây quanh một mình cô.Hơn nữa cô của bây giờ chỉ là một người phụ nữ vì tiền mà đến tôn nghiêm của bản thân cũng vứt bỏ, cô có tư cách gì để đứng bên cạnh Vũ Thần chứ?Tim cô giống như bị xẻo mất một góc, không cách nào liền lại.Chỉ là, kết quả này đối với hai người mà nói, đều là sự lựa chọn tốt nhất.
Bọn họ vốn dĩ không phải là người của cùng một thế giới, chỉ vì trùng hợp nên gặp nhau, bây giờ là lúc nên nói lời tạm biệt rồi.Từ nay về sau, mỗi người một nơi, không còn liên quan gì nữa.Đồng cam cộng khổ, không bằng lãng quên nhau đi…Nửa tiếng sau, Lâm Mặc Ca ngồi trong phòng nghỉ của bệnh viện, nhìn phiếu xét nghiệm trong tay, trong lòng dâng lên sự khổ sở.
Tay trái của cô vô thức đặt lên bụng, nơi đó đã bắt đầu xuất hiện một sinh mệnh nhỏ rồi sao?Buổi tối nóng bỏng đau đớn đó, cuối cùng cũng cho cô sự báo đáp, chỉ cần sinh đứa nhỏ này ra cô sẽ có tiền chữa bệnh cho mẹ.
Nhưng từ đây, cô và Vũ Thần sẽ ngày càng cách xa nhau hơn.Năm tháng thanh xuân ấm áp ngây thơ đó cũng sẽ trở thành một cuốn album trong ký ức của cô, không bao giờ lật mở ra được nữa.“Tôi sẽ sắp xếp cho cô ra nước ngoài dưỡng thai cho đến khi đứa nhỏ được sinh ra.
Máy bay sẽ cất cánh vào ngày mai, cô có thể về chuẩn bị một chút… Tôi cũng sẽ giúp cô làm thủ tục tạm nghỉ học bên phía trường học…” Không biết từ lúc nào, người mặc áo đen đã gọi xong điện thoại, đứng phía sau cô.“Được…”Lâm Mặc Ca bình thản trả lời, đây cũng là điều khoản đã thoả thuận trước đó, cô bắt buộc phải tuân theo.***.