Mama Yêu Dấu Papa Là Super Boss!


***5 năm sau, ở thành phố S đang trong mùa xuân hoa nở.Thành phố S là nơi nổi tiếng với hoa anh đào, cây anh đào hai bên đường xanh um tươi tốt.

Nhưng lúc này lại một mảng hồng trắng, tỏa ra hương thơm ngọt ngào thoang thoảng.Cứ hằng năm vào khoảng tháng 3, tháng 4 là hoa anh đào sẽ nở rộ, khi đó cả thành phố S đều được điểm xuyết thành thế giới của hoa anh đào, cũng vì vậy mà đã thu hút một lượng lớn khách du lịch trong và ngoài nước ghé thăm.Nhất là đến buổi tối, dòng người nối tiếp nhau tấp nập không ngừng, các cặp tình nhân tụm năm tụm ba nắm tay nhau đi dưới cây anh đào, vừa cảm nhận sự lãng mạn đồng thời cũng vừa gia tăng thêm cảm tình.


Thật sự là một khung cảnh khó có được.Bên ngoài một toà nhà cũ của khu thành phố cổ cũng trồng mấy cây hoa anh đào, cánh hoa rải rác khắp mặt đất đất, mix với background là toà nhà cũ kỹ phía sau lại càng mang đến cảm giác thê lương khó tả.Không khí im lìm vắng vẻ này hoàn toàn đối lập rõ ràng với phồn hoa náo nhiệt trong trung tâm thành phố.Trong một ngôi nhà ở tầng hai truyền đến tiếng gào khóc thảm thiết.Lắng nghe kỹ thì là một giọng trẻ con non nớt, còn có tiếng hét chói tai của một cô gái.“Lâm Nguyệt Nhi… Có phải con muốn nướng chết chúng ta không hả…”“Mami… Hu hu… Nguyệt Nhi sai rồi… Nguyệt Nhi không phải cố ý đâu…”Một đứa bé toàn thân đen thui ngồi trên sàn nhà, mái tóc dài vốn mềm mại như công chúa nhỏ của bé bị đốt cháy một nửa, tỏa ra mùi khét.

Váy bông trên người cũng bị đốt lủng mấy lỗ, lúc này đang nhiễu nước tong tong, thỉnh thoảng còn bốc ra luồng khói.Cả căn phòng khói bay mịt mù, tản ra một mùi nước trộn lẫn với mùi khói, thậm chí còn có mùi gas nồng nặc gay mũi khiến người ta sợ hãi.“Ôi trời cục cưng bé bỏng của bà, sao cháu to gan thế… Mai để bà ngoại nhìn xem nào, có bị thường ở đâu không?”Mẹ Lâm cũng chính là Vương Vân vội vàng đi tới, vẻ mặt đau lòng.“Hu hu, bà ngoại ơi…”“Không cho phép khóc! Đã làm sai chuyện mà con dám khóc hở?”Lâm Mặc Ca cầm một thau nước đứng ở phòng bếp, tức đến mức gương mặt nhỏ nhắn “bay màu” luôn.Vừa nãy thật sự là hù chết cô rồi, nếu không phải cô phản xạ nhanh tắt khí gas trước, e là toàn bộ căn nhà đã nổ tung rồi.“Hu hu… Nguyệt Nhi… Không khóc… Mami đừng giận Nguyệt Nhi nha…”Đứa trẻ mếu miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm bị khói hun thành đen thui, đôi mắt to chớp chớp, trên hàng lông mi dài còn vương vài giọt nước mắt, khiến bé trông đặc biệt đáng yêu.Vương Vân thật sự không chịu được nữa, bế cháu ngoại dậy, đau lòng kiểm tra xem bé có bị thương ở đâu không.Nguyệt Nhi cũng nhân cơ hội này mà rúc cơ thể nho nhỏ yếu đuối, còn mang theo mùi cháy khét vào trong lòng bà ngoại.“Mẹ à! Mẹ không thể nuông chiều con bé như vậy được đâu! Lần này là vì muốn bắn pháo hoa nên đốt lửa trong phòng bếp.


Lần sau thì sao? Không biết sẽ làm ra chuyện khủng khiếp như thế nào nữa! Nói không chừng con nhóc này sẽ đốt trụi cả cái nhà chúng ta đó!”“Được rồi, làm gì mà khoa trương như thế.”Vương Vân khẽ thở dài.Cô cháu gái này của bà đúng là hơi nghịch ngợm một chút, thậm chí còn nghịch hơn cả con trai bình thường.

Nhưng có nói thế nào thì cũng là tim của bà thịt của bà, đánh cũng không nỡ, mà mắng cũng chẳng đành.“Mẹ…”“Được rồi, bản tính của Nguyệt Nhi chỉ là hơi hoạt bát một chút, mẹ cảm thấy như vậy rất tốt mà.”, Vương Vân cưng chiều quẹt mũi Nguyệt Nhi, khiến cô bé bật cười khanh khách không ngừng.Có điều, vừa nhìn thấy gương mặt tức giận của mẹ, cô bé lại mau chóng chuyển sang dáng vẻ đáng thương.“Mami, Nguyệt Nhi biết sai rồi…”“Lần trước lúc con đánh vỡ đầu bạn Tiểu Minh dưới lầu, con cũng nói như vậy! Kết quả thì sao? Chưa đến ba ngày, con lại bắn pháo hoa trong nhà! Còn dám tự mình mở khí gas!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận