Editor: Muội
Sau khi kết thúc ngày thứ ba của lễ tang, Lam Chính Bình một lần nữa xuất hiện ở quán bar xa hoa trụy lạc trên đường.
Qua non nửa tháng sinh hoạt giống như một tín đồ phái Thanh Giáo, Lam Chính Bình giống như một người không thịt không vui đột nhiên bị bắt ăn chay.
Trong miệng nhạt nhẽo không nói, trọng điểm là cuộc sống gian nan.
Nhưng để phòng ngừa vạn nhất, Lam Chính Bình vẫn đi đến chùa Thường Bảo một chuyến.
Vị trụ trì ở chùa Thường Bảo đầu tiên nói một hồi thiền ngữ cao thâm khó hiểu.
Lam Chính Bình cảm thấy mình mơ màng sắp ngủ, cuối cùng nhịn không được quyên một mớ tiền mới nghe được một câu tiếng người.
"Tuy rằng Đàm thí chủ đã buông chấp niệm, nhưng theo lão nạp thấy thì dương khí của cậu trước khi bị âm hồn theo đã có chút hao hụt, sắp tới vẫn nên tránh xa nữ sắc, giữa trưa phơi nắng nhiều một chút."
Sau khi nghe được tin chính xác, Lam Chính Bình liền khẩn cấp muốn quay về sinh hoạt ngày xưa.
Tuy nói còn chưa thể đụng vào phụ nữ, nhưng so với mỗi tối đều ở trong nhà ăn không ngồi rồi chọc điện thoại thì mời người đẹp uống rượu nói chuyện phiếm ở hộp đêm vẫn tốt hơn.
Đã mấy ngày không xuất hiện ở hộp đêm.
Lam Chính Bình vừa mới tới, lập tức bị một đám anh em nhiệt liệt chiêu đãi.
Hắn ở trên con phố này cũng coi như nổi tiếng, thường xuyên đến hộp đêm.
Người ở đây hoặc nhiều hoặc ít đều nghe qua tên của hắn.
Sau khi chào hỏi các lão bằng hữu ở cửa quán bar xong, Lam Chính Bình vô cùng thuần thục đi vào quầy bar, nói: "Một ly CUBA LIBERAL, cảm ơn."
Dick, người pha chế chính trong Blood, thấy hắn tới thì tung ra một cái liếc mắt, cặp mắt mèo nhỏ ở trong hoàn cảnh tối tăm có vẻ thập phần yêu mị: "Đã lâu không gặp cậu, Joker."
Lam Chính Bình lộ ra mỉm cười tà mị tiêu chuẩn trong phim truyền hình: "Còn không phải vì khoảng thời gian trước gặp nhiều phiền toái hay sao, cho nên không thể tới được."
"Ồ~" Dick cố ý kéo dài âm cuối, nói "Chúng tôi lúc trước còn nghị luận cậu có phải phát đạt xong liền học theo những kẻ có tiền kia, bắt đầu tích mệnh dưỡng sinh hay không."
Lam Chính Bình cười nhạo một tiếng, không cho là đúng: "Cuộc đời bất quá chỉ có vài thập niên.
Không nắm chặt thời gian đi hưởng thụ, ngược lại nơm nớp lo sợ món này không dám ăn, đồ kia không dám uống thì còn sống làm gì nữa."
Làm một người theo chủ nghĩa hưởng lạc tiêu chuẩn, hắn trước nay đều trong tâm thái "sáng nay có rượu sáng nay say".
"Ha ha ha ha, tôi biết chứ." Dick cười đến run rẩy cả người: "Nhưng mà hôm nay cậu thế mà không gọi BLUE HAWAII, chẳng lẽ gần đây đổi tính giữ mình trong sạch rồi hay sao?"
Lam Chính Bình nửa thật nửa đùa: "Mấy ngày hôm trước tôi ở trên đường bị thầy bói gọi lại.
Hắn nói ấn đường tôi phát đen, sắp tới sẽ gặp họa lớn, nếu muốn bài trừ vận rủi thì phải cấm nữ sắc."
Dick lại cười to một hồi, nói: "Thôi đi, ai chẳng biết cậu gần đây chụp được vận tốt, đã phát tài.
Vận may vào đầu còn không kịp, làm sao có tai họa được."
"Cậu sai rồi.
Người ta nói rằng trong phúc có họa, thông thường chuyện tốt và chuyện xấu đều là chân trước chân sau mà đến."
Dick lắc đầu: "Nếu là sự thật thì thật tội nghiệp cho cậu.
Nhưng Joker, nữ sắc không được thì có thể xem thử nam sắc nha~ Cậu thật sự không có ý định suy xét tôi một chút?"
Hắn liếm liếm môi dưới, bày ra tư thái mời.
Lam Chính Bình nhướng mày, nhấp một ngụm rượu nói: "Cậu cũng biết rõ tôi không có hứng thú với đàn ông."
Vừa vặn lúc này, một người phụ nữ mặc váy màu đỏ bó sát người từ bên ngoài bước vào.
Cô nhuộm mái tóc vàng xinh đẹp, môi đỏ như lửa cháy.
Vừa tiến vào Blood liền hấp dẫn không ít người chú ý.
Lam Chính Bình ngả ngớn huýt sáo: "Tôi tìm được đối tượng tâm sự rồi, đi trước đây."
Dick đành phải tiếc nuối nhìn hắn đi về phía người phụ nữ kia.
Mặt Lam Chính Bình chính là giấy thông hành tốt nhất.
Hắn dễ dàng giết vòng vây, thành công uống rượu chọc cười cùng người đẹp.
Nhóm khách quen của quán bar trên đường này đã thấy nhiều nên cũng không ngạc nhiên.
Thông thường chỉ cần Lam Chính Bình muốn, thì sẽ không có chuyện câu không được phụ nữ.
Một ít người hỗn tạp còn cùng Lam Chính Bình lắc lắc ly rượu, sau đó cậu hiểu tôi hiểu lộ ra tươi cười ái muội.
Đáng tiếc hôm nay Lam Chính Bình quyết định làm một quý ông.
Người trong quán bar không đợi được hình ảnh hai người ôm nhau rời đi.
Ngược lại thấy Lam Chính Bình thân sĩ mà bồi phụ nữ hàn huyên nửa buổi, cuối cùng đưa đối phương ra cửa.
Theo đạo lý thì người phụ nữ váy đỏ này tuyệt đối là cực phẩm khó có được, mặc kệ từ dáng người đến khuôn mặt.
Nhưng Lam Chính Bình cư nhiên không cùng nàng chung độ đêm xuân, quả thực chính là Mặt Trời mọc ở hướng Tây.
Lam Chính Bình không quan tâm sau khi rời đi người trong quán bar sẽ nghị luận hắn như thế nào.
Sau khi cùng người đẹp ở ven đường hôn một màn kiểu Pháp nóng bỏng, hắn liền đem người đưa lên xe taxi, chính mình cũng kêu một chiếc taxi khác về nhà.
Mẹ nó quá là quy củ luôn.
Lam Chính Bình thật muốn tự khen ngợi mình một phen! Nhưng cũng không phải không có thu hoạch.
Ước chừng là việc làm quy củ này của hắn đã lấy được lòng người đẹp, đối phương để lại số điện thoại cho hắn.
Qua một đoạn thời gian lại tiến hành công việc giường chiếu cũng không muộn.
Không bao lâu, xe taxi liền trở lại phụ cận nhà hắn.
Lam Chính Bình từ trên xe bước xuống, đại não hơi say đi vào ngõ nhỏ.
Đi đến một nửa thì đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.
Tuy nói đêm nay hắn có uống hơi nhiều, nhưng vẫn còn tỉnh táo.
Lúc này nghe thấy phía sau có hai tiếng bước chân đi theo mình, Lam Chính Bình không khỏi gõ hồi chuông cảnh báo.
Lúc đi ngang qua đèn đường cố ý quan sát một chút bóng dáng trên tường, không ngoài dự đoán thấy được hai bóng người theo sau hắn.
Lam Chính Bình từ cao trung đã bắt đầu thường xuyên ra vào quán bar, KTV, chỗ ăn chơi.
Bởi vì vô cùng được hoan nghênh, nên cũng không tránh khỏi gặp phải nhiều người ghen ghét hắn.
Đàn ông giải quyết vấn đề rất đơn giản, chính là thông qua nắm đấm.
Khi phát hiện có người theo đuôi mình, Lam Chính Bình lập tức ý thức được, khẳng định lại là ai đó thấy hắn khó chịu.
Hắn trong lòng thầm than một tiếng, đôi mắt bắt đầu nhìn quanh con hẻm, tìm kiếm vũ khí thuận tay.
Đáng tiếc ngay lúc hắn vừa tìm thấy nửa đoạn ống nước, chỉ còn cách vài bước là có thể đi qua lấy được, trước mặt lại xuất hiện người thứ ba.
Truyện Đoản Văn
Chỉ thấy một mái tóc màu tím chói lóa, sắc mặt lưu manh đứng ở ngõ nhỏ phía trước, vừa vặn chặn đường Lam Chính Bình.
Lam Chính Bình bất đắc dĩ dừng bước.
Cùng lúc đó, hai người theo đuôi hắn cũng ngừng lại.
Ba người vừa vặn hình thành một cục diện bọc đánh.
Sau khi Lam Chính Bình quay đầu lại nhìn bọn người theo đuôi hắn, trong lòng liền kêu khổ không thôi.
Ba tên này đều không phải tay không mà tới, trong tay bọn chúng đều cầm ống sắt hoặc gậy gỗ.
Lại nghĩ đến có người ở phía trước chờ hắn, xem ra đã sớm có chuẩn bị, cố ý mai phục ở nơi này chờ hắn xuất hiện.
Đối phương rõ ràng không có ý tốt.
Lam Chính Bình tự nhiên cũng sẽ không ngu ngốc sững sờ tại chỗ, không hề nghĩ ngợi liền quyết đoán chủ động xuất kích.
Lúc này mà còn nhiều lời vô nghĩa thì chính là đồ ngu.
Không đợi mấy tên lưu manh kia ra tay, Lam Chính Bình trực tiếp chọn lấy con mèo màu tím để đột phá vòng vây.
Không chỉ bởi vì bên này chỉ có một người, quan trọng là ống nước ở trên mặt đất phía sau hắn.
Ít nhất chính mình không phải đối phó bằng tay không.
Sau khi hạ quyết tâm, Lam Chính Bình đột nhiên đâm qua chỗ con mèo tím kia.
Đám lưu manh này tuy rằng có phòng bị, nhưng Lam Chính Bình cũng không phải dạng vừa.
Khi hắn đâm qua đã cố ý che phần đầu, sau đó khuỷu tay nhắm ngay bụng con mèo tím nọ.
Lực đánh này làm con mèo tím ăn đau phải lui về phía sau hai bước, nhịn không được "A" một tiếng, lập tức giận giữ múa may côn sắt trên tay, quyết tâm phải cho Lam Chính Bình ăn hành.
Mà hai tên đồng lõa của hắn cũng phản ứng rất nhanh.
Mặc dù Lam Chính Bình nhanh chóng lấy được ống nước, nhưng trên lưng vẫn không tránh khỏi bị đập hai phát.
Lam Chính Bình dám nói, đám này tuyệt đối ôm mục tiêu đánh hắn tàn phế mà đến.
Một côn gõ xuống nửa người hắn đều tê rần, lại thêm hai côn phỏng chừng không chết cũng tàn.
Nếu không phải bọn người này rõ ràng không đánh hắn cho tàn phế thì không bỏ qua, Lam Chính Bình tình nguyện cúi đầu ra vẻ đáng thương cũng không muốn xung đột chính diện.
Hắn cắn chặt răng xem nhẹ cơn đau trên lưng, một bên dùng ống nước đánh trả, một bên tìm cơ hội chạy trốn.
Một đánh ba, cái gì có hại cũng đều là mình.
Hắn sẽ không vì khí phách nhất thời mà đem chính mình đặt vào nguy hiểm.
Giữ được rừng xanh thì sợ gì không có củi đốt, lưu lại tính mạng mới là điều quan trọng nhất.
Nhưng mà trên thực tế, cho dù Lam Chính Bình có ý nghĩ này, nhưng không dễ để phá vòng vây khi bị ba người vây quanh.
Đặc biệt là hắn lúc trước thừa dịp bọn họ chưa chuẩn bị mà ra tay đã làm bọn họ cảnh giác hơn.
Lam Chính Bình nỗ lực tìm kiếm cơ hội không có kết quả, hơn nữa lúc trước ở quán bar có uống hơi nhiều, làm cho lực phản ứng giảm xuống, có chút chống đỡ không nổi.
Rốt cuộc song quyền khó địch bốn tay, vết thương trên người cũng càng ngày càng nhiều, toàn thân cơ hồ mất cảm giác, trong lúc hỗn loạn hình như còn nghe thấy tiếng xương nứt.
Nhớ lại đêm nay ở trong quán bar cùng Dick nói đùa, Lam Chính Bình lúc này không khỏi thầm than chính mình thật mẹ nó miệng quạ đen, về sau sẽ không bao giờ nói bậy nữa.
Mắt thấy phải thua tại đây, Lam Chính Bình không cam lòng cùng bất lực, đành phải ôm tâm tình đồng quy vu tận.
Nghĩ thầm nếu mấy người không cho tôi dễ chịu, tôi cũng không thể cho mấy người quá nhiều tiện nghi.
Mắt đỏ ngầu chuẩn bị đá vào chân đối phương, muốn dùng ám chiêu để sống chết đến cùng.
Đúng lúc này, hắn đột nhiên nghe thấy phía sau truyền đến tiếng hét thảm.
Lam Chính Bình quay đầu nhìn lại, phát hiện một tên lưu manh muốn đánh lén sau lưng hắn hiện giờ đang ngã trên mặt đất ôm chân, biểu tình thống khổ vặn vẹo giống như đã bị gãy chân.
Không chỉ có Lam Chính Bình bị biến cố này làm cho thất thần, hai tên đồng lõa kia cũng sửng sốt.
Bọn họ ngẩng đầu lên thì thấy, không biết từ khi nào bên trong ngõ nhỏ đã xuất hiện người thứ tư.
Lam Chính Bình liếc mắt một cái liền nhận ra đây là thanh niên ngày đó hắn gặp phải khi đổ rác trở về.
Nguyên nhân không có gì khác ngoài việc ngoại hình cùng khí chất của người này cho dù ở trong đêm tối cũng quá dễ nhận ra.
Một tên đồng lõa trong đó đã không đứng dậy được.
Mà thanh niên đột nhiên xuất hiện xen vào việc người khác này cao ít nhất một mét chín, chưa bàn tới thể trạng người phương Tây tương đối cường tráng.
Hai tên lưu manh còn lại ở trước mặt hắn tự nhiên cảm thấy đau đầu, mặc dù trên tay bọn họ vẫn còn giữ vũ khí.
Hai tên còn lại liếc nhìn nhau, sau đó một con mèo lực lưỡng màu vàng lớn giọng nói: "Ê! Con mẹ mày đừng có xen vào việc người khác, nếu không tao đánh luôn cả mày!"
"Đợi, đợi đã......" Một tên khác thấy đối phương không những không bị dọa, mà còn trầm mặt hướng bọn họ đi tới, đột nhiên cảm thấy không ổn.
Gã muốn khuyên đồng lõa nếu không thì trước tiên nên rút lui trước đã.
Nhưng mà đã muộn, thanh niên lực lưỡng không mắt vẫn tận lực tìm đường chết khiêu khích: "Đầu óc bình thường thì mau lăn đi, đừng bắt bố mày phải ra —— A!!!"
Gã còn chưa nói xong đã ăn một đấm vào bụng.
Lam Chính Bình trợn mắt há hốc mồm nhìn hai tên lưu manh kia bị đánh đến mức không thể phản ứng.
Hắn không nghĩ thanh niên ngoại quốc thoạt nhìn hơi thở văn nghệ nồng hậu này thế mà đánh nhau cũng không mất phong độ chút nào.
Chẳng mấy chốc, nằm trên mặt đất kêu rên liền lên tới ba người.
Không hề nghĩ đến một hồi nguy cơ cứ như vậy mà hóa giải, Lam Chính Bình cảm thấy khá phi thực tế.
Sau đó nhìn về phía thanh niên ngoại quốc vừa chuyển đến đứng dưới ánh đèn đường.
Trên mặt không khỏi mang thêm vài phần biết ơn cùng tươi cười nịnh nọt, giơ tay lên, ý đồ lôi kéo làm quen mà vỗ vỗ bả vai cậu ta nói cảm ơn.
"Hey, thank you......"
Ai ngờ cánh tay vừa mới chuẩn bị đáp xuống, đối phương lập tức mặt đầy hiểm ác tránh đi, trong miệng lẩm bẩm một câu không biết là tiếng nước nào.
Lam Chính Bình tuy rằng không nghe hiểu cậu ta nói cái gì, nhưng từ cách nói và phản ứng của cậu ta, tuyệt đối không phải lời hay ho gì.
Phiên dịch thành tiếng Trung nói phỏng chừng là "Cút" hay gì đó đại loại vậy.
Tươi cười trên mặt Lam Chính Bình lập tức cứng nhắc, nghĩ thầm: ĐM! Người ngoại quốc có gì đặc biệt, cái loại khinh người như vậy thì đừng hòng sống được ở Thiên triều!
Nếu đối phương rõ ràng không thích mình, Lam Chính Bình cũng lười mặt nóng dán mông lạnh, mắt trợn trắng, kéo cả người đau xót trở về nhà.
Không có gì bất ngờ, cứng rắng chống đi chưa tới mười mét, đầu gối hắn liền mềm nhũn, cả người ngã trên mặt đất, mất ý thức..