Mami, Các Papa Lại Đánh Đến Cửa Rồi!

Tất cả đều há hốc kinh ngạc, còn Mẫu Đơn hai mắt tối sầm, không còn khí lực để kinh ngạc nên trực tiếp trợn lòng trắng mắt hôn mê

“Mẫu…ông ông… Đơn…”

“Đứa bé… ông… con… ông ông…”

“Tỉnh lại!”

Mẫu Đơn trợn trừng mắt, há hộc miệng thở hắt ra, còn chưa kịp hôn mê sâu liền được Cẩm Nhuệ cứu tỉnh lại bằng kim châm, nàng thở hồng hộc, tầm mắt tối đen dần lấy lại tri giác, thế nhưng bên tai vẫn bị chiếm mãn những tiếng ông ông


Ngay khi nhìn thấy ánh sáng, nàng liền trở mình cố gắng nhìn về phía kẻ lạ mặt kia, sau đó trừng mắt nhìn Hy Tử Kỳ ánh mắt mờ mịt đang nắm đầu đứa bé, một bàn tay kia từ từ chạm tới cần cồ bé nhỏ

“Ah… Ha…” Mẫu Đơn thở dốc, gân xanh trên cổ nổi cộm lên, cố gắng phát ra những âm tiết của mình

Cửa phòng khám bệnh cũng ngay lập tức bị bật mở, tất cả mọi người nín thở nhìn khung cảnh quỷ dị trước mắt họ

Ngay khi Hy Tử Kỳ sắp chạm tới thiên thần nhỏ kia, Mẫu Đơn cuối cùng cũng dùng được tất cả sức bình sinh của mình hét lên: “Aghh!!!!!!!!!!”


Tiếng gào thét tới xe lòng đứt ruột kia như cào vào trong lòng của mọi người, Lye ngồi phịch xuống đất che miệng nấc lên từng tiếng, nước mắt rơi như mưa, nhắm chặt mắt lại không dám nhìn vào thảm kịch khủng khiếp sắp xảy ra

Chỉ vài giây nữa thôi, thiên thần nhỏ vừa được gửi tới thế giới này liền sẽ như thế chết đi, quá tàn nhẫn!

Khi tất cả mọi người đều đã tuyệt vọng, Hy Tử Kỳ dừng lại động tác khủng khiếp trên tay, quay đầu nhìn về phía Mẫu Đơn

===

Aizzz viết cảnh này mà nổi cả da gà các nàng đọc thì đọc chứ ta viết thì cảnh này nó như chiếu phim chạy trong đầu ta luôn, rất bức bối và nghẹt thở

Like và commnet cảm nghĩ nha, đây chắc là một trong những cảnh tâm đắc nhất truyện của ta rồi


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận