“Hả? Lam Tu ngươi quen biết phụ bếp của ta hả?” Mẫu Đơn đi ra liền thấy hai người này đang mắt to trừng mắt nhỏ, ha hả cười lớn. “Đây là một phụ bếp của Mẫu Đơn Các chúng ta, tên là A Bạch, là một người câm.”
Bạch Nhâm Tịnh: “…” Vâng, tại hạ là một người câm.
Lam Tu: “Thực sự là người giống người sao ÓAÒ!!? Thiên địa ơi, lần đầu tiên ta gặp chuyện này đó!”
Khi vẻ mặt bán tín bán nghi của Lam Tu khiến cho Bạch Nhâm Tịnh mới thở phào, lại không được Hy Tử Kỳ đang vận chuyển chiếc buồng bảo quản xác của Bạch Linh đi ra, liền bắt gặp hắn rồi hô lên: “Bạch Nhâm Tịnh!!? Ngươi tới Hắc quốc từ bao giờ vậy? Cái thanh kiếm bất ly thân của ngươi đâu?”
Bạch Nhâm Tịnh: “…” Chúng ta quen biết sao…
Lần này thì Lam Tu đã tỉnh ra rồi, liền tóm lấy vai của Bạch Nhâm Tịnh mà hét lên: “Điện hạ! Không phải ngài cùng Bạch Linh tới Hắc quốc cùng nhau sao!!? Hắn…”
“Hắn đã chết rồi…”
Lúc này Bạch Nhâm Tịnh cũng đã nhìn thấy gương mặt trắng bệch của Bạch Linh nằm trong chiếc buồng đang được vận chuyển lên xe bay, hốc mắt co rút, đẩy ra Lam Tu xông tới nhìn thẳng vào chiếc buồng.
“Hắn… ta…” Bạch Nhâm Tịnh không thể nào tin nổi, hắn chỉ rời đi có chút lâu mà thôi, tại sao thuộc hạ của hắn lại chết rồi!!?
Mẫu Đơn: “!!? Không phải ngươi là người câm sao!!?”
Khung cảnh vốn dĩ nên bi thương, chỉ là Mẫu Đơn nhịn không được thổ tào ra một câu, ngay lập tức liền thành hài kịch, Hy Tử Kỳ còn không thèm khách khí ôm bụng cười moah ha ha ha, Bạch Tử Kỳ là người câm, cười chết hắn rồi…
Cuối cùng, mọi người tìm một quán trà lâu bên cạnh bàn chuyện, bởi vì Lam Tu không thể tiến vào Mẫu Đơn Các.
===
Bão 6/15 =3=
các tình iu đọc xong nhớ like và comment nha =v=///
iu iu lắm cơ O3O~~~