Mami, Các Papa Lại Đánh Đến Cửa Rồi!

Trong căn nhà lạnh lẽo, cửa nhà khẽ bật mở, trong bóng đêm, nam nhân trở về nhà trong một thân quần áo ẩm ướt. Thời tiết của Kim Thịnh Thành dạo này là những ngày mưa phùn lất phất, cho dù chỉ lưu luyến ở Kim Thịnh Thành trong phút chốc, nhưng là cũng không ngăn được bị cơn mưa thấm vào quần áo.

“Cạch.”

Hắc Dạ mở đèn lên, chỉ một chiếc đèn màu vàng cam sáng lờ mờ, hắn không ưa thích những thứ quá sáng, sẽ khiến hắn cảm thấy không an toàn.

“Ta chỉ có thể tin tưởng ngươi thôi.”


Hắc Thuận chắp tay nhìn kên bầu trời trong vắt, tấm lưng để lại cho Hắc Dạ phía sau một luồng suy nghĩ nặng nề.

“Hắc Phượng nó đi một lần liền suýt chết, bây giờ ta cũng không thể để nó một mình trở lại Bắc cực đối đầu với lũ quái vật biển sâu đó.”

“Ngươi sẽ giúp ta chứ, Hắc Dạ?”

Hắc Dạ hiểu, đây là chuyện rất bình thường. Nếu là hắn, hắn cũng sẽ không để cho con trai một mình đi vào chỗ chết lần nữa. Trong mắt Hắc Dạ lướt qua một mảnh tiếc nuối, nhưng hắn không bao giờ từ chối mệnh lệnh của Hắc Thuận.


Mang trong mình họ Hắc, chính là vinh dự, cũng là lời hứa. Lời hứa sẽ bảo hộ cho quốc gia này, mãi mãi không bao giờ quên.

“Hà…” Nằm trên giường ngủ, Hắc Dạ thở hắt ra một hơi.

Không biết lần này rời đi, còn có thể gặp lại Cẩm Nhuệ không, còn có thể… lành lặn mà trở về hay không. Nghe nói lần này số lượng quái vật biển sâu đã sắp quá vỡ cả mức kỷ lục trước kia rồi.

Trong đêm tối, có những lúc bản thân sẽ tự hỏi, mình lựa chọn là đúng hay sai?

Hắc Dạ không có quyền quyết định cuộc đời của mình nữa rồi, hắn bây giờ chỉ có thể gắng sức mà sống sót, gắng sức hoàn thành nhiệm vụ, sau đó trở về.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận