“Ha ô… mấy ngày trước thật sự là hù chết ta! Trên đại sảnh của chúng ta lại đột ngột xuất hiện một người toàn thân đầy má, lồng ngực một lỗ thủng thấu tới tim…” Lye đang quét dọn đại sảnh lẩm bẩm, ngày đó nghĩ đại đến giờ mà kinh.
Mẫu Đơn đang cắn hạt dưa bên cạnh nghe nói vậy cũng nhớ lại.
Ngày đó Mẫu Đơn Các vẫn như thường tiếp khách buôn bán, đột nhiên một ma pháp trận hiện ra ở chính giữa đại sảnh, ánh sáng chói lòa, chốc lát sau một người đột ngột xuất hiện bên trong trận pháp, lại còn bị thương rất nặng, máu chảy đầm đìa.
Mặc dù nàng bất ngờ, lại ngay lập tức phân phó tinh linh tới trợ giúp hắn giữ mạng, lại nhanh chóng gọi cho Cẩm Nhuệ. Người này vừa nghe là có người bị thương bị truyền tống tới Mẫu Đơn Các, không chút lề mề dập điện thoại mang theo một đội ngũ y tá cùng giường bệnh chạy tới.
Chỉ là nàng vừa lật ra khuôn mặt của hắn để nhìn, lại đột ngột kinh hô, khuôn mặt lạnh tanh lại đầy thê lương cùng hoang mang.
Mẫu Đơn nhớ rõ Cẩm Nhuệ trước nay cho dù là đối với chuyện của Lam Tu cũng không thất thố tới vậy. Rõ ràng người này trong âm thầm đã có gì đó thay đổi, tồn tại một người nào tác động rất mạnh lên tâm lý của nàng ta rồi.
Sau đó mặc dù Cẩm Nhuệ đưa người này đi về bệnh viện ở Kim Thịnh Thành để cứu chữa, thế nhưng nhiệt độ trên người nàng ta không hề có lấy một tia độ ấm nào, giống như một người đang cực độ tuyệt vọng.
“Haizz… cũng không biết Hắc Phượng lúc nào sẽ trở về, sắp tới lễ thất tịch rồi…”Nàng thở dài thầm nghĩ.
“Phịch.”
Cẩm Nhuệ mặc dù đã cố gắng giữ bình tĩnh, thế nhưng nàng vừa đóng lại cánh cửa phòng riêng, cả người đã ngồi bệt xuống đất, hốc mắt đỏ bừng lên mà ôm lấy cánh tay run run.
Đồ ngốc đó… nguy hiểm như thế… lại dám đưa đồ của nàng cho người khác dùng. Nếu như ngươi xảy ra chuyện gì thì ta sẽ phải làm sao đây? Hay là ngươi ngay từ đầu đã không nghĩ sẽ trở về. Nàng đau đớn che lấy mắt mà rên rỉ không thành tiếng. Chuyện đã tới nỗi này, nàng chỉ còn có thể chờ đợi vào kì tích mà thôi.