Hiển nhiên sẽ không có chuyện miệng vết kia đột nhiên lành lặn thành một vết bớt màu tím cả, Res sau khi được thả đi nhanh chóng chạy về Mẫu Đơn Các, đóng cửa cẩn thận rồi nằm vật lên giường thở dốc mà cởi đồ ra.
Vết bớt trên vai nàng nhanh chóng tan rã thành một bãi nước lỏng dính sệt, chốc lát sau tụ hợp lại trở thành con bạch tuộc Mythas quen thuộc.
“Ai nha… vết thương lại xấu đi rồi… tức chết ta mà!” Mythas đau lòng ô ô kêu, lại phải nhanh chóng lấy thuốc bột ra chăm sóc miệng vết thương đã mưng mủ ra kia của Res.
“Không sao, không bị lộ là được.” Nàng lắc đầu.
“Haizz… tạo nghiệp mà…”
“Làm sao? Không tìm ra được ư? Cho dù chúng ta đã hành động nhanh như vậy?” Mẫu Đơn bất ngờ nhìn Rye.
Rye lắc đầu, nghi hoặc nói: “Có thể là kẻ đó đã rời khỏi Kim Thịnh Thành ngay trong đêm hôm qua, mặc cho vết thương nghiêm trọng trên vai rồi.”
“Xúi quẩy thật… mà như vậy… Kim gia mất thứ gì? Có quý giá không?” Mẫu Đơn tò mò hỏi. Khi trưởng quản Kim gia tạm thời tới báo cáo cũng không nói với nàng về những thứ bị đánh cắp. Chẳng lẽ tới bọn họ bắt trộm cũng không biết bản thân đã làm mất thứ gì hay sao!!?”
Lần này Mẫu Đơn quả thực nghi oan cho vị tổng quản rồi, thực sự thì…
“Mất một bức danh họa đồ cổ cùng 1 thứ vặt vãnh bỏ xó trong thùng đồ bỏ đi.” Res một mặt mộng bức nói.
LKúc nàng nghe cũng tưởng bản thân nghe lầm. Kẻ trộm im hơi lặng tiếng vượt qua trùng trùng điệp điệp bẫy rập chỉ để tìm một bức tranh đồ cổ cùng 1 món đồ vứt đi tới Kim gia cũng không rõ nó là thứ gì, trong lúc đó thần kiếm, thánh kim, dược liệu thần cấp gì đó đều nằm chất đống bên trong…
Còn có chuyện gì có thể vô lý hơn được nữa không?