Gần 8 giờ, chiếc BMW đang đậu trước cửa bệnh viện nơi cô đang làm, không biết đã thu hút được bao nhiêu người chú ý đến.
Tầm khoảng một lúc sau, Lộ Lộ cùng Cố Minh Hạo vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ cùng nhau.
Ra đến sảnh chính bệnh viện, Cố Minh Hạo đã kêu cô đứng đợi để mình đi lấy xe.
"Đợi anh một lúc, anh lấy xe."
Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của cô, Ninh Nhất Phàm hắn ngồi trong chiếc xe BMW mà đi xuống, dần dần đi lại chỗ cô đứng.
Nhưng lúc này, một chiếc ôtô về phía cô chắn ngang tầm nhìn của hắn rồi chở cô đi.
Thoáng qua, hắn cũng có thể nhìn thấy người chở cô đi chính là cái tên cô thân mật trong quán bar mấy hôm trước.
Hắn cố đi nhanh để kịp kéo lấy tay cô, nhưng thật không may chiếc xe đã chạy vụt đi mất.
Còn mình hắn đứng nhìn chiếc xe vừa chạy đi mà siết chặt tay, thầm chửi rủa.
"Chết tiệt!
Hắn không thể để mình dễ dàng thua một một tên nhãi nhét kia được, quay trở lại xe mà nhấn ga đuổi theo.
Lúc hắn đang tăng tốc vọt đi, chẳng biết từ đâu lại xuất hiện một người phụ nữ đứng chắn trước đầu xe hắn.
Ả thấy chiếc xe dừng lại, không những không rời đi mà còn đến gần chỗ tay nắm cửa xe rồi kéo ra, bước vào.
Ả không ngờ là cửa xe không khoá, thật dễ dàng cho ả tiếp cận mà.
Ninh Nhất Phàm nhìn người phụ nữ xa lạ, ánh mắt đặt lên người ả không mấy thân thiện, lạnh giọng quát.
"Cút, đừng làm bẩn xe tôi!"
Ả chính là thư kí của viện trưởng - Tu Kiệt, ả đã không biết đã dùng biết bao nhiêu cách để quyến rũ Tu Kiệt, mong một ngày anh ta sẽ cho ả một bước lên mây.
Nhưng không ngờ, anh ta không những không thèm nhìn mà còn nhiều lần cảnh cáo.
Nhưng lần ả nhìn thấy Ninh Nhất Phàm và dáng vẻ kiêng nể của Tu Kiệt dành cho hắn, nên ả quyết định quyến rũ thử Ninh Nhất Phàm xem sao?
"A, Ninh tổng anh không nhớ người ta sao?"
"Tôi nói cô cút, bị điếc sao?
Ả vẫn một mực nằng nặc không chịu đi xuống, bày ra cái bộ mặt lẳng lơ.
"Người ta là người hôm trước đưa thuốc cho Ninh tổng ở bệnh viện mà."
Ninh Nhất Phàm nhìn trước mặt, chiếc xe mà cô vừa đã khuất khỏi tầm mắt, không rảnh mà tranh cãi với ả đàn bà bên cạnh mà nhấn ga tăng tốc bám theo, quyết không để mất dấu?
Cả đoạn đường, trong xe hắn chỉ nồng đậm mùi nước hoa, khiến hắn cả đoạn đường khó chịu không thôi, thật muốn trực tiếp đá ả đàn bà này ra khỏi xe mà.
Hắn bám theo cả một lúc thì mới phát hiện đây không phải là đường đi về nhà của cô.
Trong đầu hắn lúc này chỉ hiện lên một câu hỏi: "Bọn họ không về nhà vậy sẽ đi đâu vào giờ này?"
"Bọn họ dám đến khách sạn sao?"
Ả ngồi bên cạnh nghe mang máng được lời của Ninh Nhất Phàm hình như hắn nói "khách sạn" thì phải? Nhìn thấy đoạn đường có chút quen mắt, ả mới phát hiện ra đây có thể nói bốn xung quanh là nhà nghỉ khách sạn cho giới thượng lưu.
Ả thấy vậy, lòng không giấu khỏi vui mừng nhưng vẫn cố tỏ ra e lệ, thục nữ.
"A, Ninh tổng người ta ngại nha, người ta dù sao cũng là con gái nhà lành, làm như vậy có chút đường đột nha."
Hắn nhíu chặt mày, chẳng hiểu người phụ nữ bên cạnh đang "sủa" gì?
"Đường đột?"
"Nhưng không sao? Chỉ cần Ninh tổng thích, em sẽ hiến tấm thân này cho ngài nha."
Lập tức, Ninh Nhất Phàm đạp mạnh phanh khiến xe dừng lại, khuôn mặt có thể nói là chưa bao giờ tối như bây giờ.
"Cút nhanh, đừng để tôi nhìn thấy mặt cô, nếu không đừng trách tôi gặp chỗ nào tôi cũng sẽ cho người đánh chỗ đấy, đánh cô thành cái đầu lợn.
Cút, cút mau!"
Ả giật mình sợ hãi, tên này còn đáng sợ hơn tên Tu Kiệt kia nhiều, lập tức vác hồn vác xác mà rời khỏi xe hắn.
Một giây mà cho cũng chẳng dám lưu luyến..