Sau mấy ngày cuối cùng La phu nhân cũng rời kinh thành đi vùng Đông Bắc xa xôi, trước khi đi bà đã dặn nữ nhi rất nhiều.
Khả Hân cũng không muốn rời xa mẫu thân nhưng nàng biết đây là lựa chọn tốt nhất rồi, nàng không muốn mẫu thân lo lắng cho mình nên không rơi lấy một giọt nước mắt.
Tiễn mẫu thân đi xong là lúc La Khả Hân khăn gói trở vào hoàng cung, lúc đi qua cổng thành thì lính canh không cho nàng vào.
Lúc này Khả Hân mới nhớ miếng lệnh bài mà bát công chúa đưa cho nàng, nàng liền mang ra quả nhiên lính canh vô cùng niềm nở cho nàng vào rồi còn trực tiếp dẫn đường cho nàng đi.
La Khả Hân mấy năm rồi không nhập cung nên nhìn mọi thứ vô cùng mới mẻ, mấy hôm trước theo mẫu thân vào nhưng nàng lười quan sát nên cũng chẳng ngó ngàng gì.
Nhưng bây giờ thì khác, cuộc sống sau này của nàng sẽ gắn liền tại nơi đây nên quan sát kỹ một chút cũng tốt
Nàng vừa đi đến một cái hồ thì bất chợt thấy có hai nữ tử đi tới, theo nàng đoán thì có lẽ là một chủ tử và một cung nữ.
La Khả Hân đi lên không né tránh, lính canh nhìn thấy người đi đến thì hành lễ :
"Tham kiến tam công chúa ".
La Khả Hân thấy vậy cũng cúi đầu hành lễ :.
"Tham kiến tam công chúa "
Dạ Cẩn Niên không thèm để ý đến La Khả Hân mà quay sang tên lính canh kia mỉm cười hỏi :
"Ta nhớ ngươi là người canh cổng thành, tại sao lại ở đây, nhỡ ngoài kia có việc gì phụ hoàng trách tội ngươi có đủ mười cái đầu để đền tội hay không ?".
Tên lính canh kia sợ hãi, hắn vì muốn tạo ấn tượng tốt với bat công chúa mà không nghĩ rằng sẽ gặp tam công chúa ở đây, liền quay sang La Khả Hân nói :
"La tiểu thư, cô nương cứ đi hết đoạn hồ này rẽ phải là sẽ đến Ngọc Diên cung của bát công chúa, thuộc hạ trở về làm nhiệm vụ đây ạ ".
Nói xong hắn quay đầu đi thẳng ra bên ngoài, La Khả Hân thấy vậy cũng không trách hắn liền hành lễ rồi tiến về phía tên lính canh kia vừa chỉ.
Tuy nhiên nàng vừa đi được một đoạn thì Dạ Cẩn Niên liền hách dịch nói :
"Ta đã cho ngươi đi chưa, ngươi nên nhớ bát muội nhất thời hứng khởi với ngươi mà thôi, sau này khi bát muội chán ngươi rồi ném ngươi ra ngoài thì ta xem ngươi xoay sở ra sao ".
La Khả Hân từ trước đến giờ cũng là lá ngọc cành vàng, là đại tiểu thư trong phủ đã bao giờ chịu để mình bị thiệt thòi, từ nhỏ nàng đã theo phụ thân học võ, chỉ có nàng bắt nạt người khác chứ làm gì có ai bắt nạt nàng đâu.
Nàng quay lại nhìn tam công chúa ánh mât châm biếm trả lời :
"Tam công chúa, công chúa đề cao bản thân mình quá rồi, ta nghe nói tam công chúa là nữ nhi của tội nô, còn ta là đại tiểu thư phủ tướng quân là khách của bát công chúa lý do gì ta phải nghe theo mệnh lệnh của cô chứ.
Còn đối với bát công chúa, dù sau này thế nào đi chăng nữa thì ta cũng là đại tiểu thư tướng quân phủ làm gì đến nỗi không có nơi nào cho ta dung thân chứ ".
Dạ Cẩn Niên tức muốn hộc máu, nàng ta nghe được tin tức hôm nay La Khả Hân vào cung nên muốn trước đón đầu nàng ta để thị uy ai ngờ mình lại bị ủy khuất thế này.
Tuy nàng ta là công chúa thất sủng nhưng cũng không chấp nhận có kẻ nào đó nói thẳng ra như thế, nàng ta quay sang A Đại hổn hển nói :
"A Đại, bắt lấy kẻ không biết sống chết này cho ta, ả ta nghĩ mình là ai mà có thể chế giễu và khinh thường ta như thế, dù sao ta bổn công chúa cũng là nữ nhi của hoàng thượng mà ".
A Đại vẻ mặt lưỡng lự, nàng ta không hiểu vì sao hôm nay tam công chúa lại kích động như thế, nàng ta rụt rè nói :
"Tam công chúa hay là thôi đi, dù sao nàng ta cũng là khách của bát công chúa, nếu bát công chúa biết được e là.
.
"
Dạ Cần Hiên lúc này đã tức giận lý trí che mờ con mắt nàng ta làm gì có thể nghe lọt tai được nữa, nàng ta bị đâm trúng chỗ đau làm sao không tức giận cho được liền lạnh lùng nói với A Đại :
"Ngươi muốn làm phản hay sao, bổn công chúa nói ngươi làm gì thì ngươi hãy làm đi, ta sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm ".
A Đại không còn cách nào khác đành phải nghe lời chủ tử của mình, mặc dù trong lòng không muốn.
La Khả Hân định xuất thủ đánh lại nhưng nghĩ đến lời mẫu thân trong hoàng cung không được động võ, nàng bất đắc dĩ liền quay đầu bỏ chạy, dù sao chạy đi tìm bát công chúa sẽ tốt hơn, nghe lời nói của cung nữ kia thì tam công chúa nàu có vẻ sợ bát công chúa.
Dạ Cẩn Hiên cùng A Đại có chút ngẩn người, không nghĩ rằng La Khả Hân bỏ chạy.
Dạ Cẩn Hiên quyết không để cho nàng ta chạy thoát, nhân cơ hội nàng ta chưa biết đường trong cung ả ta phải bắt lại mới được, thế là người đuổi người chạy náo nhiệt vô cùng.
La Khả Hân không biết đường, nàng chạy vòng xung quanh hồ, nhìn thấy khúc cua nàng liền định chạy sang hướng đó thì bất ngờ đâm phải một người, nàng nhắm mắt lại cứ nghĩ mình sẽ bị nhã nhưng ai ngờ lại được người đó kéo lại.
.