Mặc Đình Viễn lắc đầu nói :
"Không hề, phụ thân làm gì có họ hàng nào ở vùng Đông Bắc này chứ, nếu có thì ta phải biết hắn, mà hắn cũng phải biết ta chứ "
Tên Lư Nhất Tiếu kia thấy hai người thì thầm thì vô cùng tức giận hắn quay sang thuộc hạ quát :
"Đánh chết tên hạ đẳng kia cho ta, bắt lấy tiểu mỹ nhân kia về Lư phủ, nàng ấy phải là của ta ".
Mấy tên thuộc hạ đã quen với những việc làm bỉ ổi này rồi, đây đâu phải là lần đầu tiên bọn chúng làm việc xấu đâu cho nên rất quên tay liền nhanh chóng lao vào.
Ánh mắt Mạc Đình Viễn lộ ra vẻ nguy hiểm, nhưng chàng chưa kịp có động thái gì thì đã thấy người trong lòng lao ra nhanh chóng vừa tấn công bọn chúng vừa nói :
"Ngươi xấu xí như vậy mà cũng mơ tưởng đến bản cô nương sao, để ta đạp nát cái mặt của ngươi xem ngươi có dám đi ra ngoài đường làm chuyện sẵng bậy nữa hay không ".
Mặc Viễn nhất thời cảm thấy buồn cười, Y quên mất rằng từ trước đến giờ nàng ấy có bao giờ chịu thiệt đâu, từ khi kết bạn với Lư tiểu thư rồi được hoàng thượng cử người đến dạy võ công chỉ có nàng ấy đánh người khác chứ làm gì có ai đánh lại nàng ấy đâu.
(1)
Nhưng Đình Viễn không để cho nàng đánh một mình, rất nhanh Y lao vào chỉ trong chớp mắt toàn bộ thuộc hạ đã nằm rạp xuống dưới đất chỉ còn một mình tên Lư Nhất Tiếu đứng run sợ ở đó.
Minh Châu đánh mà cảm thấy không đã tay, ánh mắt nàng nhìn vào tên Lư Nhất Tiếu vẻ vui thích, từ từ tiến lại gần hắn.
Tên Lư Nhất Tiếu sợ hãi lùi lại nhã nhào xuống đất nói :
"Ngươi đừng có động vào ta, phụ thân ta sẽ không để yên cho ngươi đâu ".
Vừa hay lúc này quân lính ở bên ngoài nghe tiếng động liền nhanh chóng chạy vào.
Tên Lư Nhất Tiếu nhìn thấy viện binh đến thì vô cùng vui mừng nói lớn :
"Các người hãy bắt lấy hai người này lại cho ta, lát nữa trở về ta sẽ bảo phụ thân trọng thưởng cho các ngươi ".
Tên cầm đầu nhìn thấy hai người trước mặt là ai thì sợ hãi vội vã quỳ xuống hô to :
"Tham kiến công chúa, tham kiến Mạc công tử".
Tên Lư Nhất Tiếu nghe thấy thế thì đơ cả người, công chúa nào ở đây, Mạc công tử là ai cơ chứ ".
Mạc Đình Viễn ra hiệu cho binh lính đứng dậy rồi tiến đến gần hắn nói :
"Không phải ngươi nói là chất tử của Mạc thái sư hay sao, ngay cả nhi tử của ông ấy ngươi cung không nhận ta, ta cũng đang thắc mắc ngươi có họ hàng gì với Mạc gia ta không đây ".
Tên Lư Nhất Tiếu kia sợ hãi, vội quỳ sụp xuống đất, hắn ta nào có phải là gia quyến gì của Mạc thái sư đâu cơ chứ
Phụ thân hắn là thuộc hạ dưới tướng của Mạc Thái sư được điều động đến vùng Đông Bắc này làm quan giao thương.
Hắn lợi dụng tiếng tăm của Mạc Thái sư mà hoành hành vơ vét ở đây bao nhiêu năm không ai biết, ai ngờ ngày hôm nay số hắn xui xẻo lại gặp phải chính chủ như thế này, hắn liền quỳ sụp xuống lo sợ.
Mạc Đình Viễn không thèm để ý đến loại người như này liền nói :
"Giam hắn vào trong ngục, cho người khám xét Lư phủ xem có sai phạm gì không, thật không ngờ ở Đông Bắc xa xôi này lại có kẻ tiểu nhân lấy danh nghĩa của phụ thân ta làm loạn ".
Binh lính rất nhanh đã áp tải tên Lư Nhất Tiếu cùng với thuộc hạ của mình rời đi, bọn chúng ai nấy đều không dám kêu than lời nào.
Chủ quầy thấy kẻ ác bá đã bị bắt đi thì vô cùng vui mừng, bao nhiều năm nay người dân ở đây đều bị hắn ta hà hiếp mà không ai dám phản kháng, dân đấu với quan thì có bao giờ thắng đâu chứ.
Mạc Đình Viền thấy sự tình đã giải quyết xong liền cùng Minh Châu trở về
Minh Châu vừa trở về phòng thì đã thấy Khả Hân ở đấy, nàng mỉm cười hỏi :
"Tình hình của tỷ thế nào rồi, nhìn sắc mặt của tỷ hồng hào thế kia chắc chắn cửa ải của phụ thân và mẫu thân tỷ đã qua rồi đúng không ?, muội thật ngưỡng mộ quá đi ".
Khả Hân biết nàng trêu mình liền quay sang nói :
"Muội cứ cười tỷ đi rồi sẽ đến lượt muội nhanh thôi, lúc đó ta xem ai cười ai chứ".
Minh Chau lac dau noi :
"Chuyện của muội khác xa tỷ, bọn muội là có hôn ước từ nhỏ, hai bên đều đã thầm công nhận rồi giờ chỉ chờ ngày mà thôi ".
Khả Hân nhẹ cười nói :
"Ô, bây giờ muội đã công nhận là có hôn ước với Mạc công tử rồi hay sao, là ai trước đây từng nói với ta sẽ tìm cách giải trừ hôn ước, rằng Mạc công tử có ý chung nhân nên muội không muốn ép buộc huynh ấy, bây giờ sao lại thay đối như thế ".
Minh Châu bị nói trúng thì cười cười lảng tránh sang chuyện khác, nàng liền hỏi :
"Tỷ và thái tử đã bàn nhau nói rõ với bá phụ mọi chuyện ngày hôm nay sao ?".
Khả Hân lắc đầu nói :
"Không, từ sau hôm cứu phụ thân trở về ta và huynh ấy chưa gặp riêng nhau lần nào, ta cũng không ngờ rằng huynh ấy lại trực tiếp nói ra như thế khiến cho ta có chút không biết phải đối diện với phụ mẫu ra sao"