Mạn Châu Sa Hoa 2


Minh Châu trầm tĩnh một lúc rồi nói :
"Thái tử ca ca huynh ấy từ trước đến giờ làm việc gì đều tính toán sâu xa, chuyện ngày hôm nay muội nghĩ không phải huynh ấy bộc phát mà đã có ý định từ trước rồi.

Nhưng như thế cũng hay, tính toán trước sau thì cũng vẫn phải nói cho Lư tướng quân và Lư phu nhân biết, nếu không chờ họ trở về kinh thành mới biết được mọi chuyện lúc đó còn khó xử hơn ".

(1)
Khả Hân im lặng nghe nàng nói cũng không có ý kiến gì, vì dù sao mọi việc cũng đã được giải quyết rồi, cửa ải phụ mẫu đã qua giờ việc còn lại là của nàng mà thôi, như chợt nhớ ra Khả Hân liền hỏi :
"Muội khai ra mau, mấy ngày gần đây tỷ có nghe hạ nhân bàn tán với nhau việc giữa muội và Mạc công tử, nghe đồn hai người thời gian này rất hay đi cùng nhau có đúng hay không ?".

Minh Châu mỉm cười xua tay nói :
"Tin đồn mà thôi tỷ đừng cho là thật ".

Khả Hân lắc đầu nói :

"Ta không tin, nếu ta không chứng kiến tận mắt hai người tay trong tay trở về thì e rằng ta cũng bị muội lừa rồi, còn định giấu ta hay sao ?".

Minh Châu bất đắc dĩ mới nói :
"Chuyện cũng không có gì, chỉ là tình cảm giữa hai người bọn muội cũng tiến triển đôi chút, thời gian này muội thấy huynh ấy cũng khá thật lòng, khá quan tâm đến muội, nếu không thể cưỡng cầu vậy thì muội thử chấp nhận xem sao ".

Khả Hân mỉm cười nói :
"Ta đã bảo muội rồi Mạc công tử là người tốt muội lại không tin ta, cứ nghĩ bóng nghĩ gió, điều mà mọi nữ nhân trong thiên hạ đều muôn đã hội tụ ở huynh ấy rồi còn đầu, muội còn suy nghĩ gì nữa chứ ".

Minh Châu thấy nét mặt của Khả Hân có vẻ buồn buồn, tuy cười nhưng thần sắc vẫn có chút gượng ép, nàng thỏ dài nói :
"Muội biết tỷ nghĩ đến điều gì, nhưng thôi hãy bỏ qua một bên đi, đến đâu hay đến đấy, muội chắc chắn hoàng huynh có tình cảm với tỷ như vậy chắc chắn sẽ trân trọng tỷ, nếu có lập phi tần chẳng qua là vì trách nhiệm mà thôi ".

Khả Hân bật cười nói :
"Chưa gì muội đã bênh hoàng huynh của muội rồi, yên tâm tỷ đã chấp nhận thì đồng nghĩa với việc sẽ đón nhận những chuyện đó, chỉ mong là tình cảm của huynh ấy sẽ mãi mãi như thế này chứ đừng thay lòng đổi dạ ".

Hai người ngồi nói chuyện một lúc trời cũng đã khuya liền cùng nhau đi ngủ, bọn họ sắp trở về kinh thành rồi, có biết bao nhiêu chuyện cần họ phải đối mặt.

Lư gia sau một ngày kiểm kê tài sản đã tìm được rất nhiều bằng chứng thương thiên hại lý, còn có thư từ qua lại với địch quốc, điều này là điều mà Dạ Vô Thiên cùng Mạc Đình Viễn không ngờ tới.

Ai ngờ ra đường một chuyến lại có thể nhặt được một món hời này, số tài sản tịch thu trong phủ Lư gia phải nói là nhiều vô kế.

Lư Nhất Tiếu bị giam lại nhà lao của Đông Bắc còn phụ thân của hắn cùng toàn bộ tài sản đều được áp tải trở về kinh thành chờ hoàng thượng định đoạt.

Dân chúng thành Đông Bắc khi nghe tin thì vô cùng phẫn nộ cùng vui mừng, kẻ ác bá cuối cùng cũng đã bị bắt đi, bọn họ càng tin tưởng vào triều đình nhiều hơn.


Tên tuổi của thái tử cùng Mạc công tử mấy ngày nay được dân chúng thành Đông Bắc ca tụng hết mực.

Sau hai ngày đại tướng quân mới được bổ nhiệm đến thì Dạ Vô Thiên mới dẫn mọi người trở về, lúc này sức khỏe của La Thành Hy cũng ổn định hơn trước rata nhiều.

Trên đường về không xảy ra bất kỳ rắc rối và trở ngại gì, đoàn người tranh thủ vừa đi vừa nghỉ nên rất nhanh đã về đến kinh thành.

Lúc ở xa thì Minh Châu cảm thấy bình thường nhưng càng về tới kinh thành nàng lại có chút sợ hãi.

Lần này nàng trốn khỏi hoàng cung đi chơi chắc chắn phụ hoàng và mẫu phi sẽ giận vô cùng.

Dạ Vô Thiên nhìn dáng vẻ lóng ngóng cùng nét mặt ưu phiền của muội muội thì mỉm cười nói :
"Sao lúc muội dẫn Khả Hân trốn khỏi cung thì nhanh gọn dứt khoát lắm, đến bây giờ trở về đối mặt lại sợ hãi như vậy, tin huynh đi lần này muội không bị cấm túc mới lạ đó, Hy mẫu phi lần này tức giận thật đó ".

Minh Châu lườm Dạ Vô Thiên rồi lẩm nhẩm nói :
"Không phải là muội làm tất cả vì thái tử phi tương lai của huynh hay sao, huynh không cảm kích muội thì thôi lại còn ở đó mà châm chọc, huynh nghĩ muội bị phạt Khả Hân tỷ tỷ chịu đứng nhìn sao, huynh nằm mơ đi.


Nếu huynh không muốn thê tử tương lai của huynh bị cấm túc cùng với muội thì huynh hãy nghĩ cách làm sao mà nói đỡ cho muội đi ".

Dạ Vô Thiên đang tươi cười lập tức im bặt, Y quên mất lần này cả Khả Hân cũng đi cùng, với tính cách của nàng ấy Minh Châu mà có bị phạt thì muội ấy chắc chắn sẽ chịu tội cùng.

(1
Đình Viễn nhìn thấy biểu cảm của hai huynh muội thì bật cười nói :
"Nàng yên tâm đi, thái tử không nói đỡ cho nàng thì ta sẽ bảo vệ nàng, nàng không phải sợ ".

Minh Châu cảm thấy có một dòng nước ama áp chảy qua, tuy chỉ là một lời nói nhưng nàng cũng cảm thấy trong đó chứa sự chân thành của chàng.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận