Hai người A Đào và A Tuyết đều lắc đầu trả lời :
"Dạ không có chuyện gì ạ!, chỉ có lúc đầu khi phát hiện người cùng tiểu thư Khả Hân không có trong cung hoàng thượng có chút tức giận nên chúng nô tỳ cũng bị phạt, tuy nhiên là Hy quý phi đã xin hoàng thượng tha cho chúng nô tỳ.
Thục phi cùng tam công chúa cũng có qua đây nhưng có lệnh của Hy quý phi khi công chúa không có trong cung thì không ai được phép vào, vì thế cho nên hai người bọn họ cũng trở về luôn rồi ạ !".
Minh Châu gật nhẹ đầu, mẫu phi biết nàng cùng hai nha đầu này có tình cảm từ nhỏ, hai người này lại trung thành nên sợ hai nha đầu này bị phạt trở về nàng sẽ thấy có chút day dứt, bà làm gì cũng luôn nghĩ đến cảm nhận của nàng mà.
Nàng cũng khá tò mò không hiểu Thục phi cùng ả Cấn Hiên kia đến Ngọc Diên cung của nàng làm gì.
Nàng khá là tò mò tính cách của ả Cẩn Hiên kia vô cùng ham mê hư danh, vô cùng tranh đua nhưng không hiếu vì sao Nhữ Dương Vương cùng thế tử Tây Bá hầu kia cầu thân nàng ta lại lưỡng lự không chịu, phải chăng nàng ta còn chưa hài lòng hai người đó.
Nhữ Dương Vương thì nàng có thể chấp nhận được bởi vì dù sao ông ta cũng qua một đời thê tử, nhi tử cũng đã lớn, tuy ả Cẩn Hiên kia lấy ông ta sẽ là Nhữ Dương Vương nhưng dù sao cũng là kế thất.
Còn thế tử Tây Bá Hầu thì lại khác, người này nàng không tiếp xúc nhiều lắm nhưng nhìn qua cũng là một người có tài, dung mạo cũng được coi là xuất chúng, làm thế tử phi của người này cũng không tồi.
Đời trước nàng hương tiêu ngọc vẫn nên không biết kết cục sau này của ả ta thế nào, không biết người ả ta mưu cầu và mưu tính là ai, dù sao nàng ta cũng qua tuổi cập kê rồi, thời điểm bây giờ là thời điểm tốt nhất của ả ta.
So với một công chúa thất sủng, có mẫu thân là tội nhân thì hôn nhân đấy là hợp lý nhất rồi, e rằng tham vọng của nàng ta còn cao hơn nhiều.
Minh Châu mỉm cười trong lòng, không phải nàng ta được mệnh danh là tài nữ kinh thành hay sao, vậy thì nhân lần cập kê sắp tới của nàng, nàng sẽ cho toàn bộ mọi người biết tài nữ đích thực là như thế nào.
Đời trước nàng cũng vô cùng giỏi giang nhưng vì không muốn quá nổi bật cho nên lúc nào cùng núp dưới ánh sáng của mình, đời này thì khác nàng sẽ thể hiện tất cả tài năng của mình có như thế mới xứng với danh hiệu
Chiêu Dương công chúa của mình.
Gần mười ngày cấm túc trong phủ Minh Châu chỉ miệt mài ở trong phòng luyện chữ của mình, ngay cả hai nha đầu A Đào và A Tuyết cũng không biết công chúa của mình làm gì trong đó.
Hy quý phi vì bận rộn tổ chức yến tiệc cập kê cho nàng nên cũng không tiện đến thăm nàng, bà chỉ có một nữ nhi nên trong lễ cập kê của nữ nhi bà muốn tổ chức lớn một chút.
Bà chỉ để Lưu ma ma qua đó hỏi xem nàng có cần cái gì hay không mà thôi.
Cuối cùng trước ngày lễ cập kê Minh Châu cũng bước ra bên ngoài, nàng cảm thấy đúng thật không gian bên ngoài thoải mái hơn nhiều so với ở bên trong.
Nàng vừa ra thì A Đào và A Tuyết mới yên tâm phần nào, A Đào vẻ mặt vui mừng đi lên rồi nói :
"Công chúa Mạc công tử có gửi quà cho công chúa, mà công chúa bận rộn ở bên trong nên nô tỳ không dám làm phiền người, người có muốn mở ra xem không ạ !".
Minh Châu có chút bất ngờ, đây là lần đầu tiên Đình Viễn công khai tặng quà cho nàng, nàng có chút vui vẻ nhưng rất nhanh giấu đi nhẹ nói :
"Ngươi mang vào đây cho ta xem là cái gì nào ?".
A Đào nhanh chóng mang vào cho nàng xem, ánh mắt hai người hau háu nhìn vào chiếc rương được che kín kia.
Minh Châu bật cười ngay tại chỗ liền mở nó ra xem, xem bên trong là thứ gì, nếu không nhầm thì ngày mai nới là lễ cập kê của nàng, huynh ấy tặng như vậy có sớm quá hay không.
Nàng từ từ mở ra, bên trong hóa ra là một bộ xiêm y vô cùng lộng lẫy, nhìn đường kim mũi chỉ có lẽ được chế tác từ thợ thủ công vô cùng giỏi.
Hai nha đầu A Đào và a Tuyết phải bật thốt lên :
"Thật là đẹp, bộ xiêm y này rất hợp với công chúa, Mạc công tử thật là có lòng ".
Bản thân Minh Châu cũng khá thích bộ xiêm y này, một màu đỏ lộng lẫy trông vô cùng khí chất, nếu nàng mặc nó chắc chắn sẽ là tâm điểm của tất cả mọi người.
Nàng có chút chờ mong buổi yến tiệc ngày mai, đời trước lễ cập kê của nàng không được tổ chức long trọng như thế này bởi vì trước đó mấy ngày tin đồn xấu về nàng lan khắp kinh thành cho nên nàng xấu hổ và tự ty không dám gặp ai.
Tất cả nguyên nhân đều do ả Cẩn Hiên kia tạo ra, có lẽ từng đường đi nước bước ả ta đã đào hố sẵn cho nàng nhảy vào rồi.
Mẫu phi vì sợ nàng tự ty, sợ tin đồn lan rộng cho nên mới chủ quan không dám cho người đi điều tra mà chỉ cho người đi dẹp lời đồn mà thôi, đó mới là sai lầm nghiêm trọng nhất.