Dạ Cẩn Hiên vẻ mặt dương dương đắc ý, nàng ta ngẩng cao đầu đón nhận những lời khen đó, giường như nàng ta vui mừng quá sớm mà quên mất xuất thân của mình, quên đi trước đó nàng ta đã phải trải qua những gì.
Đôi khi chỉ một chút đó cũng có thể khiến nàng ta rơi vào vạn kiếp bất phục.
Chưa dừng ở đó nàng ta liền quay sang Minh Châu giọng nói uyển chuyển :
"Bát muội hôm nay là lễ cập kê của muội, muội có muốn biểu diễn một chút để tăng thêm không khí hay không, dù sao hôm nay Lưu quốc ta rất vinh dự có sự góp mặt của hai nước láng giềng, ý muội thế nào ?".
Hy Quý Phi cùng Mạc Đình Viễn sắc mặt nhíu lại có phần không vui, hoàng thượng cũng cùng tâm trạng đó.
Tên công tử lúc nãy tán dương ả ta kia cũng phụ họa nói thêm vào :
"Người người đều nói Chiêu Dương công chúa đa tài đa nghệ, hạ quan thật sự vô cùng tò mò muốn một lần được xem công chúa biểu diễn, xin công chúa cho hạ quan được mở mang tầm mắt ạ !".
Tiếng xì xào vang lên, Mạc Đình Viễn lúc này không nhịn được nữa định đứng ra lên tiếng thì Dạ Vô Thiên đã kéo
Y lai roi lac dลื่น.
Dạ Vô Thiên là người trong hoàng cung nên Y hiểu ró những mưu mô xảo quyệt này, nếu hôm nay bát muội không thể hiện tài năng thì chắc chắn tin đồn sẽ lan ra không tốt.
Mặc dù đối với bọn họ chuyện này cũng chẳng đáng là gì nhưng tự yên để làm nền cho người khác thì thật không xứng đáng.
Dạ Vô Thiên tin tưởng vào tài nghệ của Minh Châu nên đề mặc muội ấy quyết định.
Minh Châu mỉm cười nhẹ nhàng khoan thai đứng dậy quay sang vị công tử kia rồi hỏi :
"Thật sự không biết quý danh của vị công tử đây là gì, ta thật sự không biết uy danh của mình lại nổi tiếng như thế đó, hình như ta nhớ là từ trước đến giờ ta chỉ biểu diễn ở những yến tiệc chỉ có mỗi nữ nhân mà thôi, nên rất tiếc nhảy múa vui ca giữa trốn đông người này Chiêu Dương công chúa ta không làm được ".
Tên công tử kia có chút chột dạ, nhưng tên đã lên dây làm sao mà bỏ xuống được, nếu không phải tam công chúa kia biết được bí mật của hắn lén nuôi dưỡng ca kỹ bên ngoài đe dọa hắn thì hắn sẽ không đến nỗi ngu xuẩn can dự vào việc này.
Nhìn ánh mắt ăn tươi nuốt sống của thái tử cùng Mạc công tử hắn thật sự đã muốn kinh hồn bạt vía rồi.
Nhìn ánh mắt đe dọa mà Dạ Cẩn Hiên nhìn sang, hắn nhắm mắt đánh liều nói :
"Thật đáng tiếc hạ quan cứ nghĩ rằng sẽ được xem phong thái tao nhã của công chúa, coi như hạ quan không có duyên đi ".
Tiếng xì xào ở phía bên dưới khá khó nghe, tuy ai cũng không nói ra nhưng biểu hiện xem thường là sẽ có.
Minh Châu chờ mọi người náo loạn xong, nhìn thấy vẻ tự đắc của Dạ Cẩn Hiên kia nàng mới chầm chậm nói :
"Bổn công chúa đâu có nói là không biểu diễn chứ, nhưng nếu múa cùng với mấy ca cơ kia thì thật sự Chiêu Dương công chúa ta không làm được.
Ta là Chiêu Dương công chúa do đích thân phụ hoàng sắc phong làm sao có thể lộ diện trước mặt các nam nhân cho được, như thế thật mất phong phạm ".
Tiếng mọi người xôn xao, Mạc Đình Viễn không nhịn được bật cười thành tiếng, hóa ra nàng lại là một con nhím gai góc như vậy, chàng đã đánh giá nàng quá thấp rồi.
Dạ Cần Hiên vẻ mặt đang vui cười tự yên vụt tắt, nàng ta không ngờ rằng Minh Châu lại công khai sỉ nhục nàng ta như vậy, nhưng nàng ta chỉ đành nuốt giận vào trong, làm sao mà có thể nói ra được, coi như hồm.
nay nàng tính nhầm một bước, để xem nàng ta sẽ biểu diễn cái gì.
•
Hoàng thượng cũng cảm thấy khá vui vẻ, nữ nhi mà ông yêu quý xem trọng đâu có thể vì vài lời nói mà yếu đuối được chứ, ông mỉm cười hỏi :
"Châu nhi ,thế con định biểu diễn cái gì đây ?".
Minh Châu ra vẻ thần bí nói :
"Phụ hoàng nữ nhi cần chuẩn bị một chút, người đợi con nhé ".
Nàng nói xong liền nhanh chóng đi vào bên trong, nàng đã sắp xếp tất cả mọi thứ, cho dù hôm nay Dạ Cẩn Hiên kia không bảo thì phần trình diễn này nhất định nàng vẫn sẽ biểu diễn, nàng mất một tuần để chuẩn bị nó cơ mà.
Nhưng rất may Dạ Cẩn Hiên kia lại là người háo thắng nên đã dính bấy của nàng, nàng ta càng đề cao bản thân mình thì sẽ càng ngã đau hơn mà thôi.
Ngày hôm nay nàng sẽ cho ả ta thấy đâu mới là phượng hoàng, đâu mới là gà rừng thực sự.
Minh Châu thay bộ xiêm y mà Đình Viễn đã đưa đến cho nàng mấy ngày trước bởi bộ cung trang này thật quá rườm rà.
A Đào và A Tuyết đã chuẩn bị sẵn mọi thứ cho nàng và đã mang ra đại điện.
Minh Châu thay xong đồ rồi khoan thai nhẹ nhàng bước ra.
Tất cả mọi người ở đây ai cũng hít hà bởi tác phong cùng khí chất của nàng, một bộ xiêm y lộng lẩy đỏ rực, nàng như một đóa Mạn Châu Xa yêu kiều và lộng lẩy khiến tất cả phải si mê.
Mạc Đình Viễn là người vui mừng nhất khi thấy nàng mặc bộ xiêm y do mình tặng, còn gì vui mừng hơn thế nữa.