Minh Châu bất giác quay sang nhìn Khả Hân tỷ tỷ, nàng thấy tỷ ấy có vẻ khá lo lắng, hai tay tỷ ấy bám chặt vào
nhau.
Minh Châu nhìn thấy mà chỉ thở dài, bởi vì nàng biết chuyện này chắc chẳn sẽ xảy ra chỉ là sớm hay muộn mà thôi, trong chuyện này nàng cũng không thể nói được gì bởi quyền quyết định là của hai người.
Một khi Khả Hân tỷ tỷ chấp nhận đến với hoàng huynh thì chuyện như thế này chắc chắn sẽ xảy ra thường xuyên.
Hoàng thượng liền mỉm cười nói :
"Người đến là khách, ban chỗ cho công chúa ngồi, còn chuyện liên quan đến kết thân thì hãy tính sau đi, trấm có rất nhiều nhi tử chưa thành thân, nếu công chúa có duyên với ai trong mấy nhi tử của trấm thì trắm sẽ đứng ra ban hôn ".
Hoàng Như Hoa vẻ mặt thẹn thùng nói :
"Từ lâu tiểu nữ đã nghe danh tiếng của thái tử Lưu quốc, vô cùng hâm mộ nên nếu có thể tiểu nữ chỉ muốn một lòng với chàng ấy, xin hoàng thượng ân chuẩn ".
Hoàng thượng không suy nghĩ định lên tiếng từ chối thì Dạ Vô Thiên đã lập tức đi ra giọng trầm ấm nói :
"Tam công chúa có lẽ khiến công chúa thất vọng rồi, trong lòng ta đã có ý trung nhân của riêng mình nên công chúa hãy tìm một người khác đi ".
Rồi Y hướng về phía hoàng thượng trịnh trọng nói :
"Phụ hoàng, nhi thần có một thỉnh cầu xin phụ hoàng ân chuẩn cho nhi thần ".
Hoàng thượng vẻ mặt thong dong hỏi :
"Thiên Nhi là chuyện gì con cứ nói ra ".
Dạ Vô Thiên quỳ xuống nói :
"Nhi thần vô cùng ngưỡng mộ La tiểu thư của La phủ, xin phụ hoàng ân chuẩn ban hôn cho con cùng nàng ấy ".
Khả Hân lúc này tay chân đã luống cuống với nhau, nàng có chút hồi hộp.
Lời thái tử nói ra lại một lần nữa khiến mọi người lại xôn xao, các tiểu thư thì lại một phen thở dài, ngôi vị thái tử phi là mong ước của biết bao nhiêu người.
Ai cũng vì ngôi vị ấy mà hướng tới, thái tử lại tài hoa, dung nhan thì tuấn tú khiến cho các tiểu thư đều mê đắm, vậy mà.
Hoàng thượng là người biết rõ nhât chuyện này nên cũng chẳng bất ngờ cho lắm, ông mỉm cười nói :
"La tướng quân là trụ cột Lưu quốc, La nha đầu lại sống ở trong cung mấy năm, đó là một cô nương tốt, trẩm ân chuẩn với con ".
Ông quay sang Lưu công công nói :
"Hãy truyền chỉ của trẩm, La Khả Hân công dung ngôn hạnh chuẩn chỉ, là nữ tử đoan chính, là thê tử tốt, nay sắc phong làm thái tử phi ban hôn cho thái tử, chọn ngày lành tháng tốt để thành thân ".
Khả Hân còn đang mơ mơ màng màng thì Minh Châu ẩy nhẹ nàng ấy lên, Khả Hân như sực tỉnh vội cùng Dạ Vô Thiên quỳ xuống đồng thanh nói :
"Nhi thần tạ ơn phụ hoàng".
"Tiểu nữ tạ ơn phụ hoàng ".
Hoàng Như Hoa ánh mắt lóe lên vẻ cay độc, nàng ta không ngờ rằng nữ nhân mà thái tử thích lại tầm thường như thế, so về sắc đẹp thì không thể bằng nàng ta được.
Tuy nhiên ả ta không nản lòng, mục tiêu của nàng ta khi sang đây không phải là bậc cửu ngũ chí tôn thì nàng ta sẽ không gá.
Ả ta biết mình là công chúa của Tây quốc chắc chắn khả năng được làm thái tử phi sẽ không cao, vì dù sao cũng không ai mong muốn đích trưởng tử sinh ra mang dòng máu khác cho nên nàng đã liệu trước tình hình.
Thái tử ưu tú như thế, ngay cả đại hoàng huynh cũng phải cúi đầu, phải thừa nhận thua cuộc thì cho dù cho nàng ta làm thiếp nàng ta cũng nguyện ý.
Cơ hội còn nhiều, ả ta tin chắc rằng thời gian ả ta ở đây sẽ có rất nhiều cơ hội, ả ta quá tự tin vào dung mạo tuyệt
sac cua minh.
Chưa một nam nhân nào có thể qua khỏi cửa ải của ả ta, ngày trước khi còn ở Tây quốc đã có biết bao nam nhân phủ phục trước váy của nàng ta mong một cơ hội cũng rất là khó.
Trong khi đó ánh mắt của Hoàng Đạt thì nhìn chằm chằm vào Dạ Cần Hiên, dáng người nóng bỏng và mềm dẻo lúc múa kia vô cùng thích hợp với hẳn, không như bát công chúa hẳn chỉ nhìn chứ không thể làm gì được.
Cuối cùng buổi yến tiệc trôi qua trong vui vẻ của nhiều người và luyến tiếc của nhiều người khác.
Minh Châu nhanh chóng cùng Khả Hân rời đi, nàng có rất nhiều chuyện muốn nói cùng tỷ ấy, hai người sống chung một thời gian nên bây giờ Khả Hân không có ở đây nàng có chút không quen.
Nàng vừa đi một bước thì Hạ Hiên Kiệt đã nhanh chóng lại gần giọng nhẹ nhàng hỏi :
"Bát công chúa, thời gian qua không gặp sức khỏe của nàng như thế nào rồi, chứng phong hàn có tái lại không ?.
Ta thật sự rất muốn gặp gỡ nàng một ngày gần nhất vì dù sao nàng đã từng nói chúng ta là người có duyên phận không phải sao ?".
Minh Châu có chút đắn đo, đúng thật sự nàng đã từng nhân ơn của huynh ấy, nếu không có huynh ấy không biết lúc đó nàng sẽ ra sao nữa, chỉ là một buổi gặp mặt nàng nghĩ cũng đơn giản thôi.
Nàng đang định đồng ý thì Mạc Đình Viễn liền vừa lúc đi đến, có lẽ Y cũng đã nghe loáng thoáng được câu chuyện nên vẻ mặt vẫn tươi cười niềm nở.