Mạn Châu Sa - Thiên Sơn Song Hi


Nhược Hi từng bước từng bước đi vào bên trong, bộ dáng giống như nơi này đối với nàng vô cùng quen thuộc.

Vào đến tẩm điện, bước qua tấm bình phong, một nữ tử mặc kim y đang nằm trên giường hiện ra trước mắt.
Nhìn thấy nữ nhân này, Nhược Hi bước đến gần nàng.

Đôi mắt khóa chặt lấy thân ảnh nữ tử đang nằm kia.

Nhược Hi cứ vậy đứng bất động khoảng một khắc sau đó nàng lại tiến lên mấy bước.

Đôi tay bé nhỏ khẽ chạm vào tiên khí đang bao quanh lấy nữ tử đó.

Nhược Hi nhắm chặt hai mắt, sau khi mở mắt ra trong tay nàng là một luồng linh lực màu tím.

Nhược Hi khẽ phất tay, đẩy nguồn linh lực đến phía Vĩnh Hi.

Chỉ trong chốc lát tiên lực bảo vệ Vĩnh Hi đã không còn.

Chưa đầy nửa khắc sau thân thể của Vĩnh Hi dần dần biến mất, trước khi biến mất từ trong thân thể còn phát ra một luồng sáng bao quanh lấy Nhược Hi.

Nhược Hi nhìn cảnh này trong mắt là vẻ u buồn nhưng sau đó đôi mắt nàng lại nhanh chóng sáng lại.

Đôi mắt Nhược Hi cứ vậy nhìn chằm chằm vào chiếc giường không còn bóng người, sau đó mới chậm chạp quay về cung của mình.
Sáng ngày hôm sau, Nhã Linh như bình thường đến dọn dẹp Khánh Vân điện.

Vào đến bên trong thấy trên giường trống không, nàng hốt hoảng.

Hai chân đứng không vững, phải một lúc sau mới hoàn hồn, sai người bẩm báo cho Công Dương Đế quân.

Khi Công Dương Phong Sở và Mộ Dung Nguyệt Hạ nghe được tin này, hai người liền nhanh chóng đến Khánh Vân Điện.

Hai người bất động nhìn chiếc giường kia, hôm trước họ đến thăm nữ nhi, nàng vẫn ở đó.

Nhưng hiện tại...trên giường trống trơn, không còn thấy bóng dáng của nữ nhi nữa.
"Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?" Công Dương Phong Sở mặt mày nghiêm túc hỏi.

Sao chỉ sau một đêm mà thân thể Hi Hi đã biến mất.


Đây là có người cố ý đem thân thể Hi Hi đi hay là còn có nguyên nhân khác.
"Bẩm Đế quân, nô tỳ cũng không rõ.

Sáng nay như thường lệ nô tỳ đến quét dọn tẩm điện của tiểu thư, thì đã không thấy người đâu nữa." Nhã Linh lo lắng nói.
"Được rồi, chuyện này ta sẽ tra thêm.

Giấu kín không được nói với người bên ngoài." Công Dương Phong Sở nghe Nhã Linh nói thì yên lặng một hồi sau đó thở ra một hơi, nặng nề nói.
"Tuân mệnh Đế quân." Nhã Linh cùng hai tỳ nữ phụ trách dọn dẹp Khánh Vân Điện cung kính đáp lại.

Sau đó Công Dương Phong Sở cùng Mộ Dung Nguyệt Hạ về lại điện của mình.
"Phong Sở, chuyện này..." Mộ Dung Nguyệt Hạ dù không nói hết nhưng Công Dương Phong Sở cũng hiểu được ý của nàng.
"Nàng yên tâm, chuyện này ta sẽ nói Duệ Khải điều tra." Ông thở dài một hơi rồi nói.
"Cũng may, nguyên thần của Hi Hi đã trở về.

Nếu không thiếp cũng không biết mình sẽ sống thế nào nữa." Mộ Dung Nguyệt Hạ không kìm được nước mắt nói.
"Thiếp đi thăm Tiểu Hi, chàng trở về trước đi." Đến trước lối vào của Cẩm Vân Điện, Mộ Dung Nguyệt Hạ dừng bước sau đó quay đầu nói với Phong Sở.
"Vậy ta về trước, nàng cứ ở lại với Tiểu Hi.

Buổi trưa ta sẽ đến bồi mẫu tử nàng." Phong Sở cúi đầu khẽ hôn trán Nguyệt Hạ một cái, sau đó mới rời đi.
Mộ Dung Nguyệt Hạ vào đến bên trong Cẩm Vân Điện.

Thấy nữ nhi đang ngồi trên bàn, bàn tay búp măng cầm bút như đang vẽ gì đó.

Gương mặt nhỏ nhắn nghiêm túc, đôi mắt đen khẽ di chuyển theo nét bút.
Nguyệt Hạ khẽ cười đến gần nữ nhi, khi nhìn thấy bức tranh mà nữ nhi đang vẽ, trong lòng nảy lên một chút.

Bức họa này cùng với bức tranh Hi Hi vẽ năm đó, rất giống nhau.

Chỉ có khác một chút bức vẽ trước kia đường nét thanh tú mềm mại, nhưng bức tranh hiện tại lại có thêm mấy phần mạnh mẽ phóng khoáng.
"Tiểu Hi của mẫu thân đang vẽ gì vậy?" Nguyệt Hạ lúc này mới lên tiếng.
"A, mẫu thân.

Tiểu Hi là đang vẽ lại cảnh sắc dưới núi nha.

Mẫu thân thấy Tiểu Hi vẽ đẹp không?" Nhược Hi nghe thấy tiếng của mẫu thân liền quay đầu lại, tươi cười khả ái hỏi.

"Tiểu Hi vẽ đẹp lắm!" Mộ Dung Nguyệt Hạ cười cười xoa đầu nữ nhi khen ngợi.
"Tiểu Hi, con còn cảm thấy mệt không?" Mộ Dung Nguyệt Hạ nhìn nữ nhi phấn khởi ngồi đó, không thấy nàng giống bộ dáng ốm yếu như hôm qua thì thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Hiện tại nàng còn mỗi Nhược Hi, nếu con bé xảy ra chuyện gì không hay nữa, nàng sẽ không sống nổi.
"Tiểu Hi muốn tốt lắm, mẫu thân đừng lo nha!" Nhược Hi hướng vào lòng mẫu thân cọ cọ, làm nũng nói.
"Vậy là tốt rồi.

Hôm qua Đại ca ca, cùng ca ca con đưa quà sinh thần cho con.

Nhưng vì con mệt nên các ca ca để ngoài sân kia, con có muốn ra mở quà không?"
"Tiểu Hi muốn a~" Nhược Hi nghe vậy thì hưng phấn nhảy xuống, chạy đến ngoài sân.

Tỳ nữ đang quét tước thấy tiểu đế cơ vội vã chạy ra ngoài như vậy cũng hoảng hồn theo.

Nhưng nhìn Đế hậu ở đằng sau ra hiệu nên nàng cũng yên lặng lui xuống.

Mộ Dung Nguyệt Hạ nhìn nữ nhi hưng phấn xem quà, trong mắt là nhu hòa không nói nên lời.

Nữ nhi kiếp này sống lại, nhưng tính cách so với đời trước lại bất đồng.

Đời trước nữ nhi giống một đóa hoa bách hợp không nhiễm bụi trần, con bé nhu hòa mềm mại, dù có ấm ức cũng chịu chấp nhận.

Từ bé được phụ mẫu cùng ca ca nâng niu trong lòng bàn tay lại không thị sủng sinh kiêu.

Dù con bé thông minh nhưng lại thiếu một phần quyết đoán.

Nhược Hi thì ngược lại, con bé quyết đoán hơn Vĩnh Hi rất nhiều.

Từ bé đã không chịu nhận thua thiệt về mình.

Nhớ có một lần vào 50 năm trước, nàng dẫn Nhược Hi đi lên Thiên cung chơi với Thiên quân, Thiên hậu.

Lần đó là lần đầu tiên con bé lên Thiên Cung, bị hài tử của một vị tiên nhân bắt nạt.


Lần đó con bé liền thẳng tay đẩy hài tử kia xuống dưới đầm sen, còn rất vui sướng đứng bên trên nhìn hài tử kia.

Cũng may con bé biết điểm dừng, thấy hài tử kia sắp trụ không nổi liền nói người đưa hài tử kia lên.

Từ bé Nhược Hi đã như vậy, nếu ai dám động vào con bé hoặc đồ của con bé.

Chắc chắn con bé sẽ không để yên.

Điểm này đối với Nhược Hi bà vô cùng vừa lòng.

Bà chỉ mong nữ nhi của bà có thể tùy ý một chút, có Thiên Sơn chống lưng cho nàng, chỉ có điều đừng khơi mào gây sự.

Như vậy con bé mới không bị người khác bắt nạt như tỷ tỷ của nó.
Nhược Hi cười cười đi đến hai hộp quà trong sân.

Mở hộp đầu tiên ra, một viên dạ minh châu to lớn sừng sững trước mắt.

Viên dạ minh châu sáng bừng, còn cao hơn nàng một chút.

Nhược Hi chạy đến hết sờ chỗ này lại sờ chỗ kia một chút, từ bên trong hộp một chú thuật hiện ra.

Chúc Tiểu Hi của đại ca ca sinh thần vui vẻ, đại ca ca lần trước đi đến phía Trung Nam mới tìm được viên dạ minh châu to như này để tặng muội đó.

Nhược Hi cười hì hì đem chú thuật kia cất đi.

Sau đó lại đi đến hộp quà thứ hai, đây là hộp quà của ca ca nàng nha.

Mở hộp quà ra, bên trong là một cây đào hoa thật đẹp.

Vì Nhược Hi rất thích hoa đào cho nên lần này Duệ Khải đúng là tốn công sức, tìm về cho nàng một cây đào lâu đời nhất trên thế gian.

Nhược Hi nhìn thấy cây đào liền nhịn không được vui vẻ phân phó hạ nhân đem đi hảo hảo chăm sóc.

Một hồi bóc quà qua đi, nàng liền nói mẫu thân nàng muốn nghỉ ngơi một chút.

Mộ Dung Nguyệt Hạ nghĩ nữ nhi hôm qua còn chút mệt mỏi nên để Nhược Hi về tẩm điện nghỉ ngơi, còn nàng ở chính điện giúp Nhược Hi sắp xếp vài thứ.
Nhược Hi trong tẩm điện lúc này vẻ mặt vui vẻ rất giống dáng vẻ một tiểu hài tử, không còn bộ dáng bá khí như tối hôm qua.

Cũng giống như nàng đối với chuyện tối hôm qua đã quên sạch không còn một mảnh.
Chiều hôm đó người thân cận bên cạnh Ma Tôn tới, nói Ma tôn có quà muốn tặng tiểu đế cơ.

Nhược Hi nghe có quà tặng, liền nhanh chóng thoát khỏi trạng thái tu luyện ra xem quà.


Âu Thần đã ở bên ngoài cửa cung Cẩm Vân chờ sẵn, thấy một tiểu nhân nhi từ bên trong đi ra liền cung kính hành lễ.
"Tiểu đế cơ, đây là món quà tôn thượng tặng cho người!" Nói xong, hắn khẽ vung tay, một hộp hiện ra trong tay của Âu Thần.
"A, không biết Tử Lam ca ca tặng gì cho ta nha?" Nhược Hi ánh mắt mong chờ nhìn hộp quà.
"Tôn thượng nói người đặc biệt chuẩn bị món quà này cho tiểu điện hạ, mong tiểu điện hạ tự mình mở quà." Nói xong Âu Thần cung kính dâng hộp quà lên đưa cho Nhược Hi.
Nhược Hi cầm lấy hộp quà cười nói: "Được! Ngươi quay về nói với Tử Lam ca ca rằng ta rất thích món quà này! Cảm ơn Tử Lam ca!" Nói xong Nhược Hi liền đem hộp quà vào bên trong.
"Thuộc hạ sẽ trở về bẩm báo tôn thượng!" Âu Thần cung kính nói rồi rời đi.
Nhược Hi vào trong phòng, ngắm nhìn hộp quà rồi đưa tay mở ra.

Khi nhìn vào bên trong, nàng thấy một cục bông màu trắng đang nằm trong đó.

Hai mắt nhất thời sáng lên, nụ cười trên môi càng ngày càng đậm.

Nàng nhẹ nhàng đưa tay vào trong hộp ôm cục bông trắng tròn kia lên.

Nhã Linh đang hầu hạ bên cạnh Nhược Hi vừa nhìn liền thấy kinh ngạc, đây là...
"Nhã Linh tỷ tỷ, Tử Lam ca ca lần này là tặng ta một linh sủng nha! Nhìn thật đẹp mắt a!" Nhược Hi vừa ôm vừa cười nói, cục bông màu trắng giống như biết được nàng thích nó nên nó hướng vào trong lòng nàng dụi dụi làm nũng.
Lúc này một chú thuật từ trong hộp bay lên, trong đó viết: "Đây là sói trắng duy nhất ở núi Tuyết Sơn.

Mẫu thân nó vừa sinh ra nó thì đã mất, ta đem nó đưa cho muội.

Nó rất có linh tính, về sau để nó đi theo muội bảo hộ muội.

Sinh thần vui vẻ.

Tử Lam ca ca!"
"A, hóa ra đây là một con sói nha.

Lúc đầu nhìn ta lại tưởng nó là một con chó con thôi chứ.

Hóa ra lại có một lai lịch lợi hại đến như vậy nha.

Nhã Linh tỷ tỷ, tỷ xem ta nên đặt cho nó tên gì?" Nhược Hi phấn khích nói.
"Tiểu thư, nô tỳ thấy toàn thân nó trắng muốt, lại có lai lịch như vậy.

Không bằng trong tên có một chữ "Băng" người thấy sao?" Nhã Linh cười nói.
"Hay lắm! Vậy đặt tên nó là Băng Tâm đi! Rất hợp với dáng vẻ của nó!"
"Đúng là rất hay!" Nhã Linh cười nói, sau đó đưa tay dọn dẹp hộp quà trên bàn đi.

Ma Tôn tặng linh sủng có một không hai như vậy cho tiểu thư, thật sự là dụng tâm a..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận