Đỉnh núi Tuyết Sơn
5 luồng ánh sáng lao tới, đáp xuống nơi đỉnh núi tuyết trắng xóa kia.
Khi 5 luồng sáng kia đáp xuống nơi đỉnh núi thì hóa thành 5 vị tiên nhân, trong đó hai nữ tử mặc y phục một hồng một bạch nhìn thật cao quý.
"Khả Dung tỷ tỷ, sao không thấy họ đâu nữa?" Nữ tử y phục hồng phấn trên đầu đeo chuỗi kim sa quay sang nhìn nữ tử bạch y hỏi.
"Rõ ràng là về hướng này, hiện tại lại không thấy đâu?" Nữ tử bạch y tên Khả Dung kia lầm bầm nói.
"Các ngươi đi tìm xung quanh cho ta!" Nàng nhìn sang mấy người đằng sau ra lệnh.
Sau đó quay sang nhìn muội muội mình: "Muội đứng đây cùng ta đợi."
"Tỷ tỷ! Có khi nào tin tức của chúng ta sai không?" Nữ tử hồng y lên tiếng.
"Không thể nào, Tiểu Kim sẽ không bao giờ phản bội chúng ta.
Có khả năng Công Dương Vĩnh Hi muốn đột nhập vào nơi bên trong núi
nên đi đường khác." Khả Dung nhíu mày nói.
"Chúng ta đợi ở đây một chút! Nếu nàng ta thật sự đến đây, chắc chắn sẽ có dấu vết." Khả Dung bình tĩnh nói, tay vỗ nhẹ lên tay muội muội mình cũng như để tự trấn an bản thân mình.
"Vâng!" Khả Lục nghe tỷ tỷ mình nói vậy cũng gật nhẹ đầu nói.
Khoảng 2 khắc sau, đoàn tiên nhân kia quay về cung kính bẩm báo với Khả Dung: "Thưa quận chúa, không phát hiện ra dấu vết gì!"
"Sao có thể không có dấu vết gì? Đã tìm kỹ chưa?" Khả Lục hốt hoảng nói.
"Bẩm lục quận chúa, đã tìm kĩ.
Thật sự không có dấu vết gì cho thấy có người đến đây!"
"Lại có thể không có dấu vết gì!" Khả Dung nhíu mày nói, đôi mắt nàng trầm tư suy nghĩ.
Bỗng chợt đôi mắt đó sáng lên, Tiểu Kim là người của ngũ thúc đưa vào Thiên Sơn.
Vậy đây...tròng mắt nàng mở to khiếp sợ.
Định mở miệng nói gì đó nhưng còn chưa kịp nói một đoàn mũi tên băng đã bay đến.
Khả Dung và Khả Lục cùng mấy tiên nhân ngưng tụ linh lực bao quanh mình.
Nhưng đoàn mũi tên băng kia uy lực rất lớn, linh lực bảo hộ bao quanh họ bị mũi tên băng đâm thủng.
Khả Dung và Khả Lục bị mũi tên băng đâm xuyên qua bụng.
Hai người ngã xuống nền tuyết trắng xóa, máu loang lổ trên nền tuyết.
Mũi tên băng cắm trên bụng của Khả Dung và Khả Lục, phía đua mũi tên băng còn có một vài tia lửa nhỏ.
Cảnh này khiến ba tiên nhân kia lạnh cả sống lưng, họ nhanh chóng đỡ Khả Dung cùng Khả Lục lên.
Nhanh chóng xuyên qua làn mưa tên bay đi.
Mà ở một nơi phía xa xa, bao phủ cảnh vật là màu tuyết trắng xóa, Nhược Hi ngồi trên lưng Băng Tâm, y phục tím của nàng khẽ bay trong làn gió.
Khăn che mặt màu tím của nàng cũng nhẹ bay, khiến cho đôi môi đỏ mọng cùng chiếc mũi thanh tú của nàng khẽ ẩn khẽ hiện.
Linh lực màu tím từ bàn tay trắng nõn thon dài của nàng đang bao quanh một mũi tên băng, chơi đùa với mũi tên đó.
Đôi mắt to tròn, đôi con ngươi đen láy đang tập trung nhìn về phía những tiên nhân kia.
Trên bàn tay thon dài trắng như bạch ngọc của nàng là mỗi cỗ linh lực tím nhẹ nhàng bọc lại một mũi tên băng.
Ngón tay nàng nghịch ngợm điều khiển mũi tên băng trong tay mà chơi đùa.
Nhã Linh nhìn tiểu thư nhà mình đến thất thần, tiểu thư chỉ ngồi yên nơi đó không làm gì cả nhưng lại khiến nàng ớn lạnh đến tận xương tủy.
"Tiểu thư, người quả thật đoán trúng.
Tiểu Kim là người của phía tam gia."
Nhược Hi nghe Nhã Linh nói vậy khẽ cười thành tiếng, giọng nói trong trẻo vang lên: "Tiểu Kim là người của tam thúc.
Nhưng sau chuyện này, không biết tam thúc có còn chắc chắn nàng ta là người của tam thúc nữa hay không đây?"
"Bên phía ngũ thúc, tỷ đã sắp xếp ổn thỏa chưa?" Nhược Hi mắt vẫn hướng về phía xa xa kia, nói.
"Tiểu thư yên tâm, đã ổn? Sau chuyện này, chắc hẳn tam gia và ngũ gia sẽ không duy trì được thế đồng minh nữa rồi!" Nhã Linh cười lạnh nói.
"Đi, chúng ta về xem Tiểu Kim đang làm gì nào!" Nhược Hi mắt vẫn nhìn đỉnh núi Tuyết Sơn, máu đỏ ở đó bị bão tuyết che phủ, hiện tại đã không còn thấy gì nữa.
Vừa định quay lưng lại thì phía sau nàng, một giọng nói nữ tử vang lên.
Một đoàn cánh hoa cũng đánh tới.
Nhược Hi khẽ phất tay, một đoàn linh lực màu tím phóng ra, đánh tan đoàn cánh hoa đang đánh tới kia.
Đoàn cánh hoa bị đánh, bỗng chốc tan thành mây khói.
Hiện ra một nữ tử y phục màu hồng phấn, trên y phục là hình những đóa hoa.
Mái tóc dài đen óng của nàng được trang trí bởi những cánh hoa đào, những cánh hoa đào xếp thành hàng thẳng, giống bộ tua rua.
Nhìn nàng không quá xinh đẹp nhưng trên người nàng tỏa ra khí chất khiến người khác cảm thấy an tâm, thoải mái.
Nữ nhân đó đứng khách Nhược Hi khoảng chừng 1 thước.
"Vị tiên nữ này đến Tuyết Sơn của ta làm loạn, hiện tại lại muốn dễ dàng đi như vậy sao?" Nữ nhân kia mở miệng nói, giọng nói nàng nhu hòa, ấm áp.
Dù đang chất vấn những lại khiến người nghe trầm mê vào nó.
Nhược Hi nghe ra trong giọng nói ấm áp này là tầng tầng lớp lớp nguy hiểm.
Cũng may nàng định lực tốt, nếu không khả năng đã bị nữ nhân trước mắt khiến cho mất tự chủ rồi.
"Thứ lỗi cho ta đã đến, nhưng vị tiên hữu này nói sai rồi.
Tuyết Sơn thuộc phạm vi quản lý của Thiên Giới.
Nào có chuyện Tuyết Sơn là của vị tiên hữu đây." Nhược Hi lãnh đạm nói.
"Haha, vị tiên hữu này thật biết nói đùa.
Nếu nàng đã nói vậy, ta đây cũng muốn lãnh giáo chút ít bản lĩnh của nàng!" Nữ nhân kia nói xong, tay ngưng tụ linh lực, đoàn hoa tuyết xung quanh theo linh lực của nàng tụ hết lên tay nàng.
Đoàn hoa tuyết đánh thẳng về hướng của Nhược Hi và Nhã Linh đang đứng.
Nhược Hi nheo mắt, nhưng nàng không có hành động khác.
Chỉ thấy khi đoàn hoa tuyết kia sắp chạm đến người Nhược Hi, một đoàn linh lực băng giá đánh tan đoàn hoa tuyết kia.
Nữ nhân kia nhìn đoàn hoa tuyết bị phía đối diện đánh tan thì cau mày.
Trước nay chưa ai chịu nổi chiêu này của nàng, mà hiện tại nữ tử này lại dễ dàng phá được.
Nữ nhân này không phải là nhân vật tầm thường.
Lại nhìn nàng ấy đang ngạo nghễ ngồi trên lưng của Sói Tuyết, đôi con ngươi trong vắt nhìn thẳng nàng.
Cả người âm u quỷ mị ngồi đó, dù nàng không có động tác gì khác nhưng lại tản mác ra loại bá khí vô hình.
Nghĩ đến đây nàng bỗng giật mình: "Từ Từ đã, Sói Tuyết! Sói Tuyết là của núi Tuyết Sơn.
Đợt trước Sói Tuyết núi Tuyết Sơn đã mất, để lại một hậu thế nhưng không biết vì sao trong một đêm lại không thấy nó đâu, giờ cuối cùng cũng biết nó đâu rồi.
Hiện tại nữ nhân kia lại có thể bình thản ngồi trên lưng Sói Tuyết..."
"Vị tiên hữu này có biết, Sói Tuyết thuộc về Tuyết Sơn?" Nữ nhân kia miệng vẫn nở nụ cười như hoa nhưng giọng nói êm đềm ngọt ngào đã không còn.
Thay vào đó giọng nàng đầy chất vấn và lạnh lẽo.
Đôi môi đỏ mọng giấu sau chiếc khăn che mặt tím của Nhược Hi cong lên, nàng lên tiếng: "Vị tiên hữu này có biết, Sói Tuyết chỉ nhận thức chủ nhân của nó?"
Nghe Nhược Hi nói vậy, nữ nhân kia tái mặt.
Trên khuôn mặt nàng ta hiện tại đã không còn vẻ hiền hoa nhu nhược nữa, ánh mắt nàng ta lạnh lẽo.
Hai tay nàng ta đan chéo, những cách hoa từ bốn phương tám hướng theo linh lực nàng ta tụ lại.
Đồng tử của Nhược Hi co rút, một tay nàng nắm tay Nhã Linh, một tay thu hồi lại Băng Tâm.
Băng Tâm to lớn như vậy bỗng biến thành con sói con nằm gọn trong lòng Nhược Hi.
Mắt hổ phách đầy tức giận nhìn nữ nhân kia.
Miệng nó mở ra, một luồng mũi tên băng hướng người kia bay tới.
Sau khi đoàn mũi tên băng của Băng Tâm đánh ra thì đoàn cành hoa của nữ nhân kia cũng đánh tới.
Nhược Hi hai tay kết ấn, trên tay nàng là một quả cầu linh lực màu tím, hai quả cầu đó lớn dần sau đó cùng đoàn mũi tên của Băng Tâm đánh về hướng kia.
Đoàn cánh hoa của nữ nhân kia bị đánh đến tan tác, hoa rơi lả tả trong không trung.
Nếu không có luồng âm khí quẩn quanh nơi đây thì cảnh này thật sự rất tuyệt.
Nữ nhân kia thấy tình hình như vậy, mặt mày ngày càng lạnh lẽo.
Nhược Hi vì nàng ta chưa ra tay nên cũng không động thủ.
Nghe nói Tuyết Sơn có ba vị tinh linh hiện tại nữ nhân trước mắt hẳn là một trong ba người đó.
Nàng ta thực lực quả thật cao, nếu không phải nàng được luyện tập từ nhỏ lần này chưa chắc đã chiếm được thế mạnh.
Nếu nháo đến hai vị tinh linh còn lại, nàng chắc chắn không chống đỡ nổi.
Cho nên Nhược Hi dù ngoài mặt bình tĩnh nhưng trong lòng đang suy tính cái khác.
Chỉ thấy nữ nhân kia mặt đang lạnh lùng bỗng nhiên tươi cười.
Nụ cười này khiến những bông hoa tuyết xung quanh đang ủ rũ bỗng ngay lập tức trở nên có sức sống.
Ngay sau hai luồng sáng một màu xám một màu bạc bay tới.
Đến cạnh nữ nhân kia, hai luồng sáng liền biến thành hai nữ tử.
Một bạch y một khôi y, hai nữ nhân này khí chất trên người cũng hoàn toàn khác nhau.
Một người lạnh lẽo một người âm hiểm.
Nhược Hi khẽ nhíu mày, xem ra hai tinh linh khác đã đến rồi!
Hai nữ nhân kia một người lạnh lùng một người âm u.
Khi đứng cùng nữ nhân nụ cười tỏa nắng nhìn thật kì quái.
Nhưng lại không cho người ta cảm giác không hòa hợp chút nào.
Hôm nay nàng đến đây, đã biết sẽ gặp chuyện này, cũng đã chuẩn bị từ trước.
Đuôi mắt Nhược Hi khẽ đảo qua nơi núi tuyết đằng xa kia, ánh mắt vài phần kỳ quái..