Mân Côi

Lúc ra khỏi câu lạc bộ, giữa hai chân Lâm Mân Côi đều phát run. Không chỉ vậy, tay cô cũng tun rẩy không cầm vững túi xách.

Vẫn là Phương Nhược Cuồng cầm giúp cô, thấy cô càng đi càng chậm, hình như hơi ngại, nên quay trở lại nhìn cô bằng ánh mắt kì lạ: "Sao vậy?"

Lâm Mân Côi bị "ông chú" không biết xấu hổ nhìn chòng chọc, gương mặt trắng nõn bỗng dưng đỏ bừng. May mà bóng đêm sâu thẳm, "ông chú" không nhìn thấy sự thất thố của cô.

Nghĩ đến chuyện ở hồ bơi trước đó của hai người, giữa hai chân Lâm Mân Côi lại nóng lên. Cô chưa từng giúp một người đàn ông bằng tay, tất nhiên có lẽ vì tình cảm bằng mặt không bằng lòng với Phương Tử Quân. Nhưng sau khi ở bên Phương Nhược Cuồng, hai người họ đã rất nhiều lần lau súng cướp cò.

Lâm Mân Côi vẫn luôn cảm thấy thứ đồ chơi kia của đàn ông chỉ có thể xa xa nhìn chứ không thể cầm chơi, song khi nắm lấy của Phương Nhược Cuồng, thậm chí cô còn chưa nhúc nhích, anh đã thoả mãn nhắm mắt lại phát ra tiếng rên rỉ.

Dáng vẻ thoả mãn của anh bỗng nhiên làm Lâm Mân Côi thoả mãn, còn nữa, chả trách dàn ông thích chơi hoa nhỏ của cô gái, Lâm Mân Côi nghĩ cái đó của Phương Nhược Cuồng cũng không tệ. Vừa to vừa cứng, thô ráp, nắm nó giống như đang nắm tất cả của người đàn ông này vậy.

Nghĩ đến tay cô nắm lấy cái kia di chuyển lên xuống, tâm thần cô lại nhộn nhạo một trận.

Cô cắn môi, mê muội thoáng nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, trong lòng âm thầm quyết định.

Từ nay về sau, cô chỉ thích và thưởng thức loại thô to, uy vũ thôi.

Tâm trạng Phương Nhược Cuồng không tệ. Tuy rằng món đồ chơi ở đũng quần vẫn căng cứng tới nỗi hơi đau, nhưng chỉ cần nhớ lại cô bé của anh tâm tình giúp anh an ủi nó từ trên xuống dưới, anh đã cảm thấy tuyệt vời rồi. Nhất là lúc đó, anh không ngờ cảm giác ấy mãnh liệt thế, được cô vỗ về chơi đùa mấy trăm lần, nham thạch nóng bỏng phun ra dũng mãnh.

Anh còn nhớ cô gái nhỏ không kịp tránh né, bị bắn lên mặt.. Dịch trắng trên khuôn mặt trắng nõn chảy xuống chẳng hiểu sao lòng anh nóng hổi, giây phút kia, quả thực anh có một loại kích động bất chấp tất cả không thủ đoạn, chỉ hi vọng được thiên trường địa cửu với cô gái này, vĩnh viễn ở bên nhau, ngày ngày làm chuyện "tuốt ống".

Xem ra, đàn ông chỉ có chút tương lai ở điểm này, bà chị nhà anh nói không sai.

Ở mặt này, anh vẫn được tính là một người đàn ông chân chính.

Phương Nhược Cuồng nghĩ đến mức cực kỳ mê mẩn, Lâm Mân Côi cũng vậy.

Phương Nhược Cuồng quay đầu lại phát hiện đối phương đã cách anh một khoảng hơi xa. Trong lòng thoáng khó chịu, anh không thích cô gái nhỏ cách anh quá xa, bèn nhanh chóng quay lại vài bước, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Lâm Mân Côi.

Tay Lâm Mân Côi nhỏ hơn anh. Mũm mĩm, mền mại không xương, khiến Phương Nhược Cuồng cực thích, càng nhìn Lâm Mân Côi càng thấy thuận mắt, giờ phút này nếu không phải thiên thời địa lợi không thích hợp, thì anh đã ôm Lâm Mân Côi vào lòng, tuỳ ý cưng chiều một phen.

"Khụ khụ... Cô bé, em đói bụng không?"

Sợ rằng nếu không chuyển đề tài, chắc Phương Nhược Cuồng sẽ nổi thú tính nhào tới mất. Vì vậy anh tìm một đề tài tương đối an toàn.

Lâm Mân Côi cũng đói bụng. Hôm nay vận động quá nhiều, thể xác và tinh thần đều chấn động, thực sự sức cùng lực kiệt.

"Đói ạ..."

"Được, chúng ta đi ăn gì đó."

Phương Nhược Cuồng lái xe đưa Lâm Mân Côi đi ăn, nhưng trên đường anh nhận được một cú điện thoại, không có vẻ mạt dịu dàng lúc trước, ngược lại anh cúi đầu thoáng nhìn Lâm Mân Côi, sau đó cúp máy nói với cô, "Cô bé, chốc nữa giới thiệu cho em một người bạn."

Lâm Mân Côi hơi ngượng ngùng, cô vẫn thân phận người có chồng đấy, Phương Nhược Cuồng lại dẫn cô đi gặp bạn anh, có vẻ như không được ổn lắm.

Nhưng khi cô nói ra thắc mắc này, Phương Nhược Cuồng lại mỉm cười, còn cười đầy thâm ý.

"Yên tâm, người bạn này, em... nhất định sẽ hài lòng... Có điều... Hành động của hắn khá khoa trương, tốt nhất em cách xa hắn một chút."

Lời này, Phương Nhược Cuồng còn nói một cách hơi trẻ con.

Người đàn ông này thật là, một bó tuổi mà còn giả vở trẻ trung.

Bất quá...

Có lẽ trong mắt người tình hoá Tây Thi, Lâm Mân Côi lại cảm thấy Phương Nhược Cuồng như vậy rất đáng yêu, cực kỳ dáng yêu.

Chẳng qua, Phương Nhược Cuồng nói người bạn này rất khoa trương, thật sự rất đúng.

Không chỉ khoa trương, mà hoàn toàn là một gã háo sắc lỗ mãng.

Đồng thời, người bạn này của Phương Nhược Cuồng còn là một người ngoại quốc, thấy Lâm Mân Côi trắng trẻo non nớt tựa như một con búp bê sứ, lập tức liếm mép.

Phương Nhược Cuồng chắn trước mặt hắn ngay tức khắc, ánh mắt hung ác.

"Ace, cô ấy là của tôi."

Bật ra lời tuyên thệ rõ ràng vậy khiến Ace hơi giật mình, "Sở thích của anh lâu nay cũng là khẩu vị này à?"

Phương Nhược Cuồng hình như thoáng xấu hổ, lại càng nứm chặt tay Lâm Mân Côi, "Tôi vẫn luôn thích như thế."

Phương Nhược Cuồng hiếm khi tuyên thệ, làm Ace hơi tiếc nuối, nhưng hắn háo sắc chứ không đê tiện. Sau khi biết quan hệ giữa Lâm Mân Côi và Phương Nhược Cuồng, hắn lập tức trở nên cung kính.

Ba người gọi món xong, sau khi chính thức giới thiệu, bỗng nhiên Lâm Mân Côi hiểu ra tại sao Phương Nhược Cuồng muốn giới thiệu Ace cho cô biết.

Gã Ace vừa háo sắc vừa khoa trương này là người Mỹ, là giáo sư được đại học XX ở Nghi Châu mời riêng, vừa vặn thuộc chuyên môn của Lâm Thanh Thiển.

Lâm Mân Côi khéo nghĩ, nhanh chóng liên tưởng đến việc Ace háo sắc gặp phải Lâm Thanh Thiển trời sinh phóng đãng, sau đó thiên lôi làm sao quyến rũ địa hỏa, chạm một cái bùng nổ ngay.

Nghĩ tới đây, tâm trạng Lâm Mân Côi rất tốt, nhìn Ace càng thuận mắt hơn.

Lúc về, Lâm Mân Côi có uống một ly bia trái cây, mặc dù không say, nhưng mặt hơi hồng hồng.

"Sao anh tìm được người này thế?"

"Anh nói cho hắn biết thành phố Nghị Châu có rất nhiều người đẹp." Phương Nhược Cuồng cười như không cười, "Sao? Cô bé, nhìn dáng vẻ này của em chắc đoán được công dụng của hắn rồi đúng không...?"

Rõ ràng vậy còn không đoán ra được, Lâm Mân Côi đâu phải kẻ ngốc.

Đáng lẽ cô cũng muốn dựa vào cách của mình trả thù, song nghĩ tới nghĩ lui, chỉ số IQ và EQ của cô thực sự không bằng Phương Nhược Cuồng.

Nếu kết quả đều giống nhau, thì cô ở bên cạnh xen cô ả Lâm Thanh Thiển từ từ nhận quả báo cũng không tồi.

Bất quá, nhớ tới Lâm Thanh Thiển, cần phải nhớ tới Phương Tử Quân.

Sắc mặt Lâm Mân Côi hơi lạnh lùng.

Thầm nghĩ làm cách nào để Phương Tử Quân và Lâm Thanh Thiển bị bắt gian tại trận, lần này chắc chắn phải để Lâm Kiến Quốc tận mắt chứng kiến.

Dọc đường đi, Lâm Mân Côi đều nghĩ đến vấn đề này, mãi cho tới khi về đến nhà, cô vẫn còn thoáng suy ngẫm.

Có lẽ ông trời có mắt, để Lâm Mân Côi không chỉ gặp được người đàn ông tốt như Phương Nhược Cuồng mà còn tặng cho cô một cơ hội to lớn.

Buổi tối trở về, Phương Tử Quân cho rằng Lâm Mân Côi không về nhà làm cơm nên phẫn nộ, nhưng nghĩ tới việc hắn phải lấy lòng người phụ nữ béo đó, tất cả cáu kỉnh đều nhịn xuống.

Cả người Lâm Mân Côi đều có hơi thở của Phương Nhược Cuồng, sợ Phương Tử Quân phát hiện, sau khi trở về cô chui vào phòng tắm ngay.

Phương Tử Quân ở bên ngoài pha một tô mì ăn còn chưa hết giận, đi tới phòng tắm định nói hai câu với Lâm Mân Côi, vừa khéo đụng phải Lâm Mân Côi mới tắm xong bước ra.

Không thể không nói, dáng vẻ Lâm Mân Côi giống như bức tranh mỹ nhân tắm khiến Phương Tử Quân hơi chấn động.

Lâm Mân Côi này, không chỉ gầy đi mà còn càng ngày càng quyến rũ.

Đôi khi người ta nói, phụ nữ chỉ đẹp thôi không hấp dẫn, có dạng phụ nữ không đẹp nhưng có nét quyến rũ trời sinh.

Nhớ năm đó, Phương Tử Quân nhanh chóng bò lên giường Lâm Thanh Thiển thế, ngoại trừ việc cô ta đẹp ra, cũng vì cô ta giả vờ quyến rũ.

Nhưng so với Lâm Mân Côi hôm nay, đúng là phù thuỷ nhỏ gặp phù thuỷ lớn.

Lâm Mân Côi vốn là một người ngây ngô, ở trong mắt Phương Tử Quân là một cô béo ngây ngô không hiểu phong tình. Một tháng không gặp, cô không chỉ đẹp, mà toàn thân còn tản ra sự ngây ngô, gương mặt lưu chuyển một loại ánh mắt câu hồn.

Phương Tử Quân chỉ là một gã háo sắc, thấy dáng vẻ này của Lâm Mân Côi, nhất thời nuốt nước miếng một cái. Tâm tình trước đó vì Lâm Mân Côi không về nấu cơm bỗng dưng tốt hắn, vứt lại sự khó chịu tràn ngập trong lòng không nói hai lời vọt vào phòng tắm tắm một cái, sau đó chạy ra cầu hoan.

Trong lòng Lâm Mân Côi toàn nghĩ cách đối phó với Phương Tử Quân, tạm thời không phòng bị bị Phương Tử Quân ôm vào lòng.

"Em yêu... Bà xã của anh... Chúng ta đã kết hôn hơn một tháng rồi. Trên người em cũng sạch sẽ... để ông xã biến bà xã thành người phụ nữ chân chính nhé."

Phương Tử Quân gấp gáp hôn Lâm Mân Côi, còn vuốt ve thân thể quyến rũ của Lâm Mân Côi. Không thể không nói, Lâm Mân Côi gầy đi đúng là vô cùng hấp dẫn, sờ đến đâu đều mịn màng. Phương Tử Quân cảm thấy mình cứng đến mức muốn nổ tung, nghĩ tới Lâm Mân Côi vẫn là xử nữ đáng thương, nhất thời mất hồn, Phương Tử Quân cười khằng khặc.

Mẹ nó!

Lâm Mân Côi sợ muốn chết, trong nháy mắt cả người cô cứng ngắc, Phương Tử Quân đã ôm cô lên giường, vén áo ngủ cô lên, quen cửa quen nẻo sờ soạng chân Lâm Mân Côi.

Trước đó Lâm Mân Côi tắm có phát hiện quần lót ướt đẫm, Phương Nhược Cuồng rất biết trêu chọc người, mà cô lại ở trong phòng tắm nghĩ tới người đàn ông kia. Cuối cùng càng nghĩ càng khát vọng, còn không nhịn được đặt vòi nước vọt thẳng vào cánh hoa nhỏ của mình, thầm nghĩ tới dáng vẻ người đàn ông đó giày vò cô, chạm vào cô thế nào...

Đương nhiên, kết quả cuối cùng là càng nghĩ càng nóng, càng lúc càng ướt át.

Tắm mãi vẫn không sạch.

Tất nhiên, Phương Tử Quân phát hiện cánh hoa nhỏ đang run rẩy ướt át một mảng, nhất thời cảm thấy kĩ thuật giường chiếu của mình tăng lên mấy phần, còn chưa tiến vào đã khiến cô thành bộ dạng này.

Bất quá trong lúc đắc ý, hắn lại khinh bỉ Lâm Mân Côi.

Đúng là một ả đàn bà trong ngoài bất nhất, bề ngoài thì trung trinh tiết liệt nhưng bên dưới lại cực kỳ dâm đãng.

Phương Tử Quân nắm cánh hoa xoa xoa nắn nắn, Lâm Mân Côi nhanh chóng tỉnh táo lại, nhìn thấy Phương Tử Quân đã bắt đầu móc cái thứ hơi mềm kia, nhất thời trong lòng buồn nôn. Cô thích loại thô to ấy, chứ không phải loại mền nhũn.

Thấy cô ngẩn người, giống như bị vật của hắn làm cho khiếp sợ, Phương Tử Quân còn nói: "Bà xã yêu, nhìn xem của anh có to không?"

"..."

Đúng là không biết xấu hổ. Cái đó của hắn mà bảo là to à? Vậy chắc cả thế giới này sẽ không còn nhỏ nữa.

Lâm Mân Côi oán thầm, bên này Phương Tử Quân đã mặc định sự khen ngợi của Lâm Mân Côi, đẩy hai chân Lâm Mân Côi ra tính cắm vào, Lâm Mân Côi cả kinh, phản ứng đầu tiên chính là co chân đá bay gã tra nam vô sỉ này.

Đương nhiên...

Sau đó cô cũng làm thế


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui