Mân Côi

Đêm nay Phương Tử Quân chịu cơn kích thích lớn chưa từng có, hắn vốn cho rằng ngoại tình đã đủ kích thích rồi, nhưng không ngờ còn có thể đến mức ấy.

Thể xác và tinh thần đều chịu đả kích nặng nề, hai mắt Phương Tử Quân dại ra vô thần, toàn bộ tâm tư đều tự do trên chín tầng mây, mãi đến khi làm sao về nhà hắn cũng không biết.

Lâm Mân Côi đã đi ngủ từ sớm, không chỉ ngủ còn khóa trái cửa phòng. Ý tứ ấy đủ rõ rồi... Từ bây giờ bắt đầu sống riêng.

Phương Tử Quân cũng không ngại, hiện tại hắn chẳng buồn ngủ chút nào. Chẳng qua nghĩ đến nụ cười lúc rời đi của Hoàng Oanh, không biết sao tim hắn thoáng đập rộn lên.

Dáng dấp Hoàng Oanh xác thực bình thường, nhưng lúc làm chuyện đó lại khá quyến rũ, trong nháy mắt, Phương Tử Quân cảm giác mình bị một gái già hớp hồn. Nhưng uống một ngụm nước đá, Phương Tử Quân nhanh chóng tỉnh táo.

Người phụ nữ Hoàng Oanh đó đâu phải si mê rồi coi như xong, hắn không tin một gái già lăn lộn trong bụi hoa như thế sẽ lâu dài với một người đàn ông là hắn. Bọn họ ở bên nhau chẳng qua do nhu cầu thôi.

Nghĩ vậy, đột nhiên Phương Tử Quân thấy mình đúng là thiên tài. Thiên tài mà, vốn nên đứng trên đỉnh thế giới.

Có điều Phương Tử Quân còn chưa đứng trên đỉnh thế giới, đã bị thực tế đả kích đẩy từ trên đỉnh xuống.

Sáng sớm, hắn bước ra khỏi phòng khách sát vách, Lâm Mân Côi chuẩn bị xong tính đi làm.

"Chuyện tôi nói anh suy tính thế nào?"

Một gáo nước lạnh giội tỉnh Phương Tử Quân nằm cả đêm mộng đẹp, "Mân Côi, chúng ta nhất định phải ly hôn ư?"

Thật ra, tuy Lâm Mân Côi càng ngày càng thuận mắt, nhưng Phương Tử Quân đâu phải không có người phụ nữ này không được.

Có điều hiện tại hắn hai bàn tay trắng, từ sau khi xảy ra chuyện, Lâm Kiến Quốc không cho hắn tiếp xúc các hạng mục lớn của cục Lâm nghiệp, ngay cả hạng mục đang phụ trách trước đó cũng bị lặng lẽ giao lại cho phòng làm việc khác, điều này khiến khoản thu nhập thêm của Phương Tử Quân giảm đi không ít.

Hơn nữa, hắn còn phải góp một chiếc xe, cũng may trong khoảng thời gian này Lâm Thanh Thiển cắt đứt liên lạc với hắn, không tìm hắn đòi tiền, bằng không hắn thực sự không vượt qua nổi.

"Tôi tưởng tôi đã nói rõ ràng."

Lâm Mân Côi lấy sữa tươi trong tủ lạnh rót cho mình một ly, "Dù sao tôi cũng quyết tâm rồi, tôi hi vọng chúng ta chia tay trong yên bình."

Phương Tử Quân còn muốn níu giữ, bên này Trương Ngọc đã đẩy cửa ra, không thể chịu nổi nhào vào người Lâm mân Côi.

Tính Trương Ngọc này cũng nóng nảy, nhịn Lâm mân Côi rất lâu rồi. Bà ta tự xưng có dòng dõi thư hương, nhưng... hành động đâu giống người có dòng dõi thư hương làm. Trương Ngọc tát Lâm mân Côi một cái.

Từ nhỏ đến lớn Lâm Mân Côi chưa từng bị ai tát, nhất thời mắt nổ đom đóm. Trên mặt một mảng nóng hừng hực, lỗ tai cũng ong ong, có lẽ Trương Ngọc đã dùng hết sức mình.

Không chỉ thế, Trương Ngọc còn liên tục túm tóc Lâm Mân Côi, vừa giật vừa đánh. Lâm Mân Côi ăn mấy cái tát, sau khi sửng sốt, Lâm Mân Côi theo bản năng đánh trả.

Sao có thể chịu thiệt được? Lâm Mân Côi đẩy Trương Ngọc ra, bắt đầu phản kích. Mà Phương Tử Quân cũng phản ứng kịp, còn ngại ầm ĩ chưa đủ lớn sao? Hắn cuống quýt kéo Lâm Mân Côi ra.


Lâm Mân Côi bị tát vài cái đâu chịu buông tay, túm đầu Trương Ngọc dúi mạnh xuống ghế salon.

Dù sao Trương Ngọc cũng đã lớn tuổi, mặc dù sống ở nông thôn tích lũy không ít sức lực, nhưng vẫn không bằng Lâm Mân Côi trẻ tuổi khỏe mạnh.

Một người không đứng vững, đầu bị đập vào bàn trà thủy tinh công nghiệp, lập tức đổ máu.

Phương Tử Quân kêu một tiếng: "Mẹ, mẹ có sao không?"

Lâm Mân Côi thấy đầu Trương Ngọc chảy máu tươi mới phản ứng kịp, dù gì cô chưa từng trải nhiều, lúc này thấy máu chắc chắn bị dọa.

Trương Ngọc sờ thấy máu, oa một tiếng khóc lên.

"Hung thủ! Mày là hung thủ giết người..."

Thấy Lâm Mân Côi mất đi dáng vẻ kiêu ngạo, khí thế của Phương Tử Quân cũng mạnh mẽ hẳn, "Lâm Mân Côi, cô đừng khinh người quá đáng! Nếu mẹ tôi xảy ra chuyện không hay, tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu!"

Lâm Mân Côi đáng thương bị dọa, rất lâu mới mở miệng được.

"Đưa vào bệnh viện trước đã."

Trương Ngọc bị đập đầu quả thực dọa Lâm Mân Côi, nhất là sau khi bác sĩ nghe được quan hệ giữa hai người, nhất thời không cho

Lâm Mân Côi sắc mặt tốt.

"Cô là con cháu sao có thể đánh người lớn chứ... Thời buổi này, đúng là thói đời bạc bẽo..."

Lâm Mân Côi vừa sợ vừa oan uổng.

Phải biết rằng cực phẩm không chừa tuổi tác, bất kể thân phận và đối tượng, dựa vào cái gì Trương Ngọc nhào tới đánh cô mắng cô, cô lại không được phép đánh trả?

Cô không làm sai. Lâm Mân Côi không nghĩ mình sai, nhưng Trương Ngọc bị thương là sự thật.

Lâm Mân Côi sợ lại giở trò gì đó, đành nén giận nộp tiền viện phí và phí kiểm tra, cuối cùng chẳng những chưa cho Trương Ngọc một bài học, còn để mình tốn tiền, Lâm Mân Côi cực kỳ khó chịu.

Cô ở bệnh viện thấy Trương Ngọc băng bó xong mới rời đi, Trương Ngọc mượn cớ ngực khó chịu..v..v... đòi ở lại bệnh viện theo dõi.

Lâm Mân Côi hết cách, hơn nữa Phương Tử Quân không có sắc mặt tốt, cuối cùng Lâm Mân Côi mắt không thấy tâm không phiền, chỉ có thể chạy về cơ quan làm việc.

Bất quá, buổi sáng này cũng trôi qua.


Buổi trưa, Lâm mân Côi càng nghĩ càng cảm thấy oan uổng, đang định gọi điện cho Phương Nhược Cuồng, kết quả, không ngờ nhận được điện thoại của Thẩm Tường. Con bé kia đã lâu không gặp, vừa gặp lại báo một tin vui cho cô.

"Hì, bạn hiền, mình tìm được đối tượng rồi."

"..."

Thẩm Tường dẫn theo bạn trai tới mời Lâm Mân Côi đi ăn.

Lâm Mân Côi đang không có tâm trạng, cần phát tiết và thổ lộ, nên không chút do dự ra ngoài.

Nghe nói bạn trai Thẩm Tường là cấp trên của cô ấy, tên Đường Tiêu. Là một người đàn ông rất tốt rất nhã nhặn, có điều tên hắn nghe quen quen, không biết đã nghe ở đâu.

Hơn nữa, hai người đứng cạnh nhau cũng coi như trai tài gái sắc, thấy Thẩm Tường cười vui vẻ thế, Lâm Mân Côi cũng yên tâm.

Ba người tìm một quán ăn lẩu, thời tiết hơi lạnh, nhưng ăn lẩu một hồi, Lâm Mân Côi thấy cả người nóng nực.

Sau khi Thẩm Tường giới thiệu Đường Tiêu xong, đương nhiên cũng giới thiệu bạn thân của mình với Đường Tiêu.

"Bạn em, Lâm Mân Côi."

Đường Tiêu sửng sốt, không nhịn được quan sát cô gái đầy đặn trước mặt.

Hắn là cấp dưới của Phương Nhược Cuồng, coi như người hùn vốn, tất nhiên biết gần đây Phương Nhược Cuồng để ý một cô gái tên là Lâm Mân Côi.

Nhất thời Đường Tiêu thoáng ngạc nhiên, có phải người trước mắt này không.

"Làm sao vậy? A Tiêu?"

Thấy vẻ mặt Đường Tiêu khác thường, Thẩm Tường hỏi.

Đường Tiêu lắc đầu, cười một cái, "Anh thấy bạn em giống kiểu người mà bạn anh thích, xem thử có thành hay không ấy..."

Thẩm Tường vừa nghe là đối tượng giới thiệu cho Lâm Mân Côi, lập tức có chút hứng thú, bất quá nghĩ tới tình trạng hiện tại của Mân Côi lại hơi tiếc nuối

"Cậu ấy kết hôn rồi..."

Lúc này Đường Tiêu đã chắc 80% cô Lâm Mân Côi này chính là người phụ nữ khiến Phương Nhược Cuồng say như điếu đổ, nhất thời nhịn không được lại quan sát thêm.


Đường Tiêu vốn là một người tùy tiện, ánh mắt hắn như thế làm Lâm Mân Côi hơi bất an.

Này, bạn gái anh còn ngồi bên cạnh đấy. Lại nhìn Thẩm Tường cơ bản là một người qua loa, chỉ lo dùng bữa, cũng chẳng đưa mắt sang đây.

Không chỉ thế, ăn một lúc giống như nhớ ra điều gì.

"Khoan đã... cũng tốt... cô ấy sắp ly hôn rồi."

Lâm Mân Côi và Đường Tiêu đều không lên tiếng, cung phản xạ của người này chậm quá.

Bữa cơm này dễ chịu hơn cô tưởng, Đường Tiêu là một người biết ăn nói, thời gian trôi qua rất nhanh, hơn nữa Lâm Mân Côi không cảm thấy hắn xa lạ, dù sao ở chung cũng không tệ lắm.

Chẳng qua Lâm Mân Côi hơi ngại là, vóc người Đường Tiêu rất tốt, không chỉ vậy, còn có một đôi mắt đào hoa, cộng thêm biết cách ăn nói, làm cô hơi lo lắng.

Nhưng lại nhìn Thẩm Tường, ngọt ngào vô cùng, có chỗ nào lo lắng đâu, Lâm Mân Côi nghĩ thế, cũng yên lòng.

Thật ra Lâm Mân Côi chỉ muốn ở riêng với Thẩm Tường, cô đang có chút phiền não đây.

May mà ăn cơm xong, Đường Tiêu có việc đi trước, còn một ít thời gian, Lâm Mân Côi đang định tâm sự với Thẩm Tường, Thẩm Tường phát hiện dấu ngón tay có cả tơ máu.

"Mân Côi, mặt cậu bị sao vậy?"

"Sao là sao?"

Sắc mặt Thẩm Tường hơi khó coi, "Mặt cậu sưng lên kìa? Cậu... cậu bị người ta đánh hả?"

Bị Thẩm Tường vạch trần, Lâm Mân Côi cảm thấy mặt nóng rực, hóa ra cô ấy nhìn thấy à?

"Cậu thấy hả? Trông rõ lắm sao?"

Thẩm Tường im lặng giây lát rồi lắc đầu,

"Thật ra không rõ lắm, nhưng lúc nãy tính tiền Đường Tiêu nói cho mình biết mặt cậu có vết thương... Xin lỗi, hôm nay mình quá hào hứng, không chú ý tới... Đúng rồi, có phải đồ hèn Phương Tử Quân kia bắt nạt cậu không?"

Lâm Mân Côi muốn thở dài, cuối cùng thuật lại chuyện sau khi cô đề nghị ly hôn bị Trương Ngọc đánh.

Thẩm Tường cực kỳ tức giận, lòng tràn đầy căm phẫn muốn tìm Phương Tử Quân và bà già kia tính sổ, song bị Lâm Mân Côi kéo lại.

"Này... mình đánh bà ta nhập viện rồi..."

"..."

Thẩm Tường cứng họng, một lát sau mới bật ngón cái lên, "Mân Côi, cậu chính là anh hùng trong lòng mình."

"..."


"Vậy giờ cậu tính sao?"

Thẩm Tường nghe Trương Ngọc nhập viện, cũng hơi lo lắng, "Đừng nói mượn cớ này uy hiếp cậu không được ly hôn nhé?"

Lâm Mân Côi lắc đầu, "Mình cũng không biết. Giờ mình chỉ có thể tới đâu hay tới đó thôi...."

Thẩm Tường im lặng, suy tư một hồi, "Nếu không thì để Đường Tiêu giúp một tay..."

Thấy Thẩm Tường nói thế, ắt hẳn Đường Tiêu có gia cảnh tốt vô cùng.

Nhưng tìm người đàn ông của người khác, còn không bằng tìm người đàn ông của mình.

Đâu phải cô không có ai, vả lại người đàn ông này còn rất mạnh mẽ đấy.

Lâm Mân Côi yên lặng oán thầm, bỗng nhiên nghĩ tới chuyện tình tốc độ tên lửa của Thẩm Tường, cô liền bận tâm.

"Sao cậu yêu nhanh vậy? Mình thấy anh ta có đôi mắt đào hoa, cậu cẩn thận..."

Thấy ánh nhìn lo lắng của Lâm Mân Côi, Thẩm Tường cười ha ha, "Mắt đào hoa cái gì, trước kia anh ấy xí trai lắm... Đúng rồi, lẽ nào mình chưa nói cậu biết, anh ấy là người bạn học chung cấp ba lần trước mình gặp phải? Người cười mình là lao động trẻ em đó..."

"..."

Lâm Mân Côi im lặng nuốt cả miệng máu, cậu đâu có nói đối phương là một anh chàng đẹp trai, hai người còn bắt đầu nhanh vậy nữa?

Hai cô gái nói chuyện linh tinh với nhau, thời gian trôi qua rất nhanh. Bên này, lúc Đường Tiêu rời khỏi quán lẩu, lập tức gọi điện cho Phương Nhược Cuồng.

"Đang bận hả?"

"Ừ."

Đầu dây bên kia Phương Nhược Cuồng hình như không có tính kiên nhẫn, Đường Tiêu thầm than đúng là một gã đàn ông vô tình.

"Không có việc gì thì tôi cúp máy đây."

"Này..."

Đường Tiêu gọi lại cho "ông chú" không có tính kiên nhẫn kia, mỉm cười, chợt ném ra một quả bom hẹn giờ.

"Trưa nay, tôi đi ăn với cô gái của cậu."

"..."

Cảm giác hô hấp của người ở đầu dây bên kia hình như dừng lại vài giây, Đường Tiêu mở miệng nói tiếp

"Cô ấy là bạn thân của cô lớp trưởng nhà tôi, cậu quên rồi sao? Được rồi, đây không phải trọng điểm... trọng điểm là sắc mặt cô ấy không tốt... hình như bị người ta đánh..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận