Mân Côi

Ngày hôm sau, Lâm Mân Côi đi gặp Lâm Kiến Quốc báo chuyện Phương Tử Quân, đương nhiên cũng uyển chuyển đề cập một chút việc thị trưởng Hoàng có khả năng phải ngã ngựa.

Dù sao Lâm Kiến Quốc đã lăn lộn trong chốn quan trường mấy chục năm, trong khoảng thời gian này bên trên cũng có phong thanh, ông ta không ngốc, từ khi Phương Tử Quân đi rồi liền bắt đầu chuẩn bị từng bước một, thói đời bây giờ không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.

Lâm Kiến Quốc tính toán một hồi, lúc bắt gặp ánh mắt lo lắng của Lâm Mân Côi, nhất thời lòng mềm nhũn.

Nếu đứa con gái này nghe lời từ sớm, thì ông ta không đến mức cảm thấy cô thua kém Lâm Thanh Thiển mọi mặt.

Chẳng qua, vừa nghĩ tới Lâm Thanh Thiển, miệng lưỡi Lâm Kiến Quốc chợt có chút khô khốc, vội vàng chuyển đề tài.

"Phải rồi, Mân Côi, con còn chưa ly hôn với Phương Tử Quân à?"

Giờ phút này, Lâm Kiến Quốc cũng đứng về phía Lâm Mân Côi. Nếu không phải Phương Tử Quân bắt được nhược điểm của ông ta, thì ông ta chẳng chịu thiệt lớn vậy.

Bây giờ vất vả lắm mới điều Phương Tử Quân đi, ông ta cũng đã khắc phục một vài chỗ, còn có thể để gã đàn ông bụng dạ khó lường ấy làm con rể ông ta sao?

Lâm Kiến Quốc nghĩ thừa dịp Lâm Mân Côi còn trẻ, hơn nữa gần đây cô càng gầy càng đẹp, quả nhiên là con gái của Lâm Kiến Quốc ông ta.

Lâm Kiến Quốc càng nghĩ càng hài lòng, đang định thừa dịp Lâm Mân Côi còn trẻ tiếp tục tìm nhà nào đó gả đi.

Tốt nhất tìm một gia đình có điều kiện tốt, cũng đỡ tốn công ông ta đi đường vòng nữa.

Lâm Mân Côi không biết tâm tư Lâm Kiến Quốc, chẳng qua nhắc tới Phương Tử Quân, trong lòng cô lại thấy khó chịu.

Sau khi Phương Tử Quân và Trương Ngọc dọn ra ngoài, Lâm Mân Côi từng nhiều lần hỏi hắn tính khi nào bớt chút thời gian đi làm thủ tục ly hôn, nhưng lần nào Phương Tử Quân cũng kiếm cớ từ chối, không chỉ thế, gần đây có mấy lần không thèm nhận điện thoại của cô luôn.

Lâm Mân Côi cảm thấy chuyện này hơi kỳ lạ, nhưng cô không thể đợi nữa. Nếu Phương Tử Quân vẫn không cho cô một câu trả lời chính xác, thì cô chỉ đành đi theo con đường pháp luật.

Lâm Mân Côi càng nghĩ càng không muốn đợi, gần như định đi tìm Phương Tử Quân ngay tức khắc giải quyết chuyện này cho xong.

Từ khi rời khỏi chỗ Lâm Kiến Quốc, Lâm Mân Côi đang tính đi gặp Phương Tử Quân, bởi cô vẫn không gọi được cho hắn.

Lâm Mân Côi cảm thấy thất bại, tên Phương Tử Quân này luôn ảnh hưởng tâm trạng cô.


"Mân Côi..." Trong lúc Lâm Mân Côi cực kỳ tức giận, đang cân nhắc xem có cần đến tận cục Kiểm Toán tìm Phương Tử Quân không, dọc đường lại gặp Lâm Thanh Thiển.

Cô ta và Lâm Xảo đi mua thức ăn trở về, đúng lúc chạm mặt Lâm Mân Côi. Lâm Mân Côi vừa thấy cô ta đã không thoải mái, cũng chẳng muốn chào hỏi, định lướt qua.

Nhưng Lâm Thanh Thiển lại chặn đường Lâm Mân Côi.

Còn nhìn cô cười như không cười, "Mân Côi, gần đây chị đẹp lên nhiều ta."

"..."

Lâm Mân Côi cảnh giác nhìn Lâm Thanh Thiển, hoàn toàn không có tính nhẫn nại, "Cô có ý gì?"

"Có ý gì?!" Lâm Thanh Thiển cười cười, "Không có ý gì cả, chẳng qua gần đây em rất rảnh rỗi, muốn kiếm ít chuyện để làm thôi. Mân Côi, không phải chị quen biết rộng sao, tìm giúp em một công việc đi..."

Haha...

Con nhỏ này mặt dày thật. Tìm việc? Cô ta tưởng mình là ai!

Trong nháy mắt, Lâm Mân Côi chỉ muốn tát ả đàn bà không biết xấu hổ này.

Cô hít sâu mấy hơi, cố gắng bình ổn tâm trạng phẫn nộ.

"Lâm Thanh Thiển, cô không biết xấu hổ đòi hỏi tôi nữa, đến bây giờ cô còn nghĩ tôi sẽ giúp cô ư? Hay tôi ngu tới mức lộ quá? Có thể đi giúp một tiểu tam cướp chồng mình..."

Trước lời chỉ trích không chút khách sáo của Lâm Mân Côi, Lâm Thanh Thiển cực kỳ bình tĩnh

"Cướp chồng chị?" Lâm Thanh Thiển che miệng cười, "Mân Côi, em thấy chị hẳn phải cảm ơn em. Nếu không phải do em, thì sao chị có thể nhìn rõ tâm tư gã Phương Tử Quân đê tiện kia, còn nữa..." Nhìn Lâm Mân Côi thật sâu, Lâm Thanh Thiển nói thêm: "Còn nữa, nếu không phải do em...thì sao chị câu được một con cá lớn khác chứ?"

Nhắc tới cũng rất khéo, lần đó Lâm Kiến Quốc tìm Lâm Thanh Thiển nói muốn làm người hòa giải cho cô ta và Lâm Mân Côi. Thành thật mà nói, Lâm Mân Côi không thích cô ta, cô ta càng không thích Lâm mân Côi.

Làm chị em tốt với Lâm Mân Côi à?

Đi chết đi!


Nhưng, Lâm Xảo cứ khăng khăng. Nhắc tới mối quan hệ giữa Lâm Xảo và Lâm Kiến Quốc, mấy năm nay Lâm Thanh Thiển cũng biết ít nhiều.

Lâm Kiến Quốc đối xử với Lâm Xảo không tệ, cũng rất tốt với cô ta. Hơn nữa vì Lâm Xảo thích, nên Lâm Thanh Thiển cũng mắt nhắm mắt mở.Có điều đáng tiếc cho con ngốc Lâm Mân Côi kia, xem người phụ nữ cướp chồng của mẹ mình như mẹ ruột, đúng là buồn cười.

Trở lại chuyện chính, ánh mắt Lâm Kiến Quốc nhìn cô ta càng ngày càng lạ, bất quá Lâm Thanh Thiển cũng nhanh chóng hiểu ra.

Lão sắc quỷ ấy thu nhận mẹ cô ta vẫn chưa thấy đủ, còn muốn nuốt cả cô ta.

Nhưng, Lâm Thanh Thiển cô ta sao có thể dễ bị xuống tay vậy! Lâm Kiến Quốc là lão sắc quỷ, vừa già vừa xấu, có một chân với mẹ cô ta, Lâm Thanh Thiển đã cảm thấy cực kỳ ghê tởm, cô ta không muốn hầu chung một chồng với mẹ mình.

Ngày đó, dưới sự hỗ trợ của Lâm Kiến Quốc, cô ta gặp lại Lâm Mân Côi.

Như dự đoán, Lâm Mân Côi cơ bản không tha thứ cho cô ta.

Cô ta cũng không thấy mình sai chỗ nào, đã thế thì còn gì để nói.

Nhìn Lâm Mân Côi rời khỏi Lâm gia, Lâm Xảo vào nhà bếp, ngồi trên ghế salon, Lâm Kiến Quốc mượn cớ nói chuyện phiếm với cô ta, càng ngồi càng xích lại gần, còn sờ soạng đùi cô ta.

Lâm Thanh Thiển ghê tởm hết sức, lấy cớ có việc cũng lao ra khỏi Lâm Gia.

Bất quá ngay cửa Lâm gia, cô ta nhìn thấy một màn khiến cô ta khiếp sợ.

Chẳng phải Lâm Mân Côi luôn tự xưng là người bị hại trong hôn nhân với Phương Tử Quân sao, vì Phương Tử Quân ngoại tình... còn làm Lâm Mân Côi mất hết mặt mũi. Lâm Thanh Thiển từng nghĩ, Lâm Mân Côi chịu cú sốc lớn thế phải thất thanh khóc rống chứ, nhưng cô chẳng có chút cảm xúc nào.

Hóa ra ——

Lâm Thanh Thiển thấy một người đàn ông cao lớn dịu dàng kéo tay Lâm Mân Côi, khóe môi cong cong nở nụ cười.

Hèn gì không đau lòng, trong lòng đã có người đàn ông khác, sao mà đau lòng được.

Có điều việc này trở nên thú vị rồi.


Phương Tử Quân chẳng phải thứ tốt đẹp gì, vậy Lâm Mân Côi... cũng thế.

Thấy Lâm Thanh Thiển cười thâm ý, trong lòng Lâm Mân Côi dấy lên dự cảm xấu, "Lâm Thanh Thiển, cô có ý gì?"

Lâm Thanh Thiển vuốt lọn tóc xoăn dài nhuộm màu đỏ thắm mỉm cười, "Không có ý gì... Em chỉ muốn tìm một công việc thôi... Nghe nói chị rất thân với CEO công ty xây dựng Trung Đằng, em muốn sang bên đó làm việc, chị hiểu chứ..."

Lâm Mân Côi vừa nghe tới công ty xây dựng Trung Đằng, trong lòng lộp bộp sáng tỏ.

Chắc chắn Lâm Thanh Thiển đã biết một vài chuyện.

Thấy sắc mặt Lâm Mân Côi hết trắng rồi đỏ, tâm trạng Lâm Thanh Thiển tốt cực, lại gần vỗ vai Lâm Mân Côi, "Nói đi, Mân Côi, em thực sự không ngờ chị dám chơi chiêu này, thoải mái chỉ trích em và Phương Tử Quân, còn chị thì sao, đã câu được người đàn ông khác từ lâu..."

Lâm Thanh Thiển cười như không cười, thấy vẻ mặt Lâm Mân Côi đã trắng bệch như tờ giấy, tiếp tục dội bom, "Sao, chị Mân Côi của em, suy nghĩ rõ ràng chưa? Với chị mà nói, chỉ thổi chút gió bên gối thôi... rất đơn giản mà..."

Đầu óc Lâm Mân Côi bắt đầu xoay chuyển, giận quá hóa cười, rất lâu mới thốt ra mấy chữ.

"Cô nằm mơ đi."

Lâm Thanh Thiển sửng sốt, không ngờ lúc này Lâm Mân Côi chẳng bị uy hiếp.

Nhưng cô ta cũng đâu dễ bị lừa, "Xem ra chị chưa muốn ly hôn với Phương Tử Quân rồi, nếu Phương Tử Quân biết chị sớm cho hắn ta đội nón xanh... chị thử đoán xem, hai người có ly hôn được không?"

Thành công nhìn thấy sự khủng khoảng trên mặt Lâm Mân Côi, Lâm Thanh Thiển thỏa mãn cười, bỏ lại một câu.

"Ba ngày sau, em đợi tin tốt của chị."

Chờ bóng dáng Lâm Thanh Thiển biến mất trước mặt Lâm Mân Côi, Lâm Mân Côi nghẹn ngay cổ họng mới thở ra.

Việc này có được tính là giấy không gói được lửa không? Cô và Phương Nhược Cuồng vẫn luôn lén lén lút lút, cô sợ bị người ta nhìn thấy.

Không ngờ đã bí mật vậy còn bị phát hiện.

Tính sao bây giờ? Lâm Thanh Thiển biết rồi, nếu cô ta nói cho Phương Tử Quân biết, thì dựa theo tính cách gã Phương Tử Quân, rất có thể sẽ lấy chuyện này ra uy hiếp cô.

Thậm chí, gây bất lợi cho Phương Nhược Cuồng.

Song nếu đưa Lâm Thanh Thiển vào công ty xây dựng Trung đằng, thìtức là đặt bên cạnh Phương Nhược Cuồng, cô trăm triệu lần không muốn.

Lâm Thanh Thiển là hồ ly tinh trời sinh, cô ta dốt đặc về kiến trúc, chuyên ngành cũng không dính dáng đến kiến trúc, thì tới công ty xây dựng làm gì?


Lòng dạ Tư Mã Chiêu, người người đều rõ[1], cô ta lại muốn giở trò cũ, dụ dỗ Phương Nhược Cuồng như từng dụ dỗ Phương Tử Quân.

[1] Lòng dạ Tư Mã Chiêu, người người đều rõ: Ý nói âm mưu hoặc dã tâm hoàn toàn lộ rõ, ai ai trong thiên hạ đều biết. Thời tam quốc, Ngụy đế Tào Mao nhìn thấy đại tướng quân Tư Mã Chiêu nắm quyền lớn, làm việc hống hách bá đạo thì không nhẫn nhịn được. Một hôm, ông ta triệu thượng thư Vương Kinh cùng ba đại thần vào trong cung, rất tức giận nói: "Dã tâm của Tư Mã Chiêu ngay cả người qua đường cũng biết, ta không thể ngồi đợi nó đến giết ta, hôm nay ta muốn cùng các ngươi đi thảo phạt nó". Các đại thần đều khuyên ông ta nhẫn nại, không nên chuốc đại họa vào thân, nhưng Tào Mao không nghe, tập họp các cấm vệ quân và các thái giám hầu cận lại đánh từ trong cung đánh ra. Không ngờ, có người để lộ tin tức cho Tư Mã Chiêu biết, kết quả Tào Mao bị đâm thủng ngực ngã xuống xe mà chết, còn sự dã tâm phản nghịch Tư Mã Chiêu thì ngày càng rõ ràng hơn.

Vừa nghĩ tới điểm này, Lâm Mân Côi cảm thấy như nuốt phải mấy trăm con ruồi vậy, cực kỳ khó chịu.

Lâm Mân Côi bị Lâm Thanh Thiển uy hiếp, nhất thời chưa nghĩ ra cách nào, đành đi tìm Phương Nhược Cuồng.

Sau khi lời ít mà ý nhiều thuật lại cho anh hay, Lâm Mân Côi khó nén nổi lo lắng, hỏi: "Tính sao giờ? Nếu cô ta nói cho Phương Tử Quân biết, thì em không thể ly hôn được... Em nhẫn nhịn lâu thế, không muốn thất bại trong gang tấc..."

"Đừng lo lắng, Hoa nhỏ."

Trước sự cuống cuồng của Lâm Mân Côi, Phương Nhược Cuồng lại có vẻ rất bình tĩnh.

"Hôm sau tan làm em đến đây đi, anh cho em xem một thứ, tuyệt đối làm em vui vẻ."

Sau khi nói xong, Phương Nhược Cuồng lại dỗ Lâm Mân Côi tâm can bảo bối một trận, lời ngon tiếng ngọt lộ liễu khiến Lâm mân Côi ngượng ngùng không ngớt, vô tình ném chuyện Lâm Thanh Thiển ra sau ót.

Hôm nay tan tầm, Lâm Mân Côi lén lút đi tìm Phương Nhược Cuồng.

Cô cẩn thận từng ly từng tí giống như kẻ trộm, làm Phương Nhược Cuồng cũng bật cười.

"Sợ cái gì, anh đã muốn nói với bọn họ từ lâu, em là người phụ nữ của anh, không ai có thể chạm vào!"

"Đừng đừng đừng..." Thấy ánh mắt Phương Nhược Cuồng chợt nghiêm túc, Lâm Mân Côi vẫn hơi sợ.

"Đừng kích động thế, em không muốn tên tiểu nhân Phương Tử Quân được hời." Lâm Mân Côi uống một ngụm nước mới tỉnh táo lại, tranh thủ hỏi: "Không phải anh nói cho em xem thứ gì sao? Là gì vậy?"

Phương Nhược Cuồng nhướng mày, chỉ chỉ mặt mình, hơi nũng nịu, "Anh rất nhớ em, Hoa nhỏ."

"..."

Người này tuổi đã cao còn làm nũng, rốt cuộc có biết xấu hổ không.

Bất quá Lâm Mân Côi thầm thở dài, ngoài mặt lại ngoan ngoãn sang đó ngồi, hôn ông chú một cái, "Ngoan nào, giờ có thể cho em biết, đó là gì nè..."

Vừa nghĩ tới Lâm Thanh Thiển sẽ phải trả giá đắt, Lâm Mân Côi kích động đến mức.... high luôn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận