Mân Côi

Lần trước uống bia với Thẩm Tường? Lâm Mân Côi suy nghĩ một hồi mới nhớ ra.

Thời gian trôi qua nhanh thật, chớp mắt cái đã hai năm. Chỉ là khi đó, các cô vừa mới tốt nghiệp, có sự mong ngóng và chấp nhất với cuộc sống. Nhưng ai cũng không ngờ là, sau khi ra ngoài xã hội, những mong ngóng và chấp nhất ấy đều bị hiện thực chơi đùa dần dần biến mất.

Thẩm Tường tựa vào vai Lâm Mân Côi, giọng nói mang theo chút dịu dàng hồi tưởng lại: "Mình nhớ ước mơ của mình... cậu lúc nào cũng cười nhạo mình... Kiếp này, mình không có tương lai gì... chỉ muốn kiếm tiền để mình được sống tốt hơn... tình yêu và hôn nhân chưa từng nằm trong kế hoạch của mình... Nhưng giờ mình có một người bạn trai... còn là bạn học cấp ba nữa... Với lại... mình nói cậu nghe... ngay cả bản thân mình cũng không tin... mình lại muốn lấy anh ấy..."

"Vậy thì lấy đi." Lâm Mân Côi tiếp nhận chai bia trên tay Thẩm Tường, uống một ngụm: "Khó khăn lắm mới gặp được người mình thích, anh ta còn thích cậu... Vì sao không lấy chồng..."

Trên đời này, rất khó có được hai bên đều yêu nhau.

Thẩm Tường chậm chạp không trả lời, Lâm Mân Côi ngẩn người, mới kịp phản ứng. Chẳng lẽ Thẩm Tường vì cuộc hôn nhân thất bại của cô mà sinh ra sợ hãi?

"Tuy cuộc hôn nhân của mình rất thất bại, nhưng không nhất định cậu cũng thế... Chẳng phải cậu từng nói với mình, mỗi một ngày của cuộc đời đều là sự mạo hiểm ư? Cậu không khiêu chiến thử, sao biết cậu thành công hay thất bại?"

"Có lẽ... do quá để ý... nên mới trở nên nhát gan." Thẩm Tường nằm trong lòng Lâm Mân Côi: "Mình kém cỏi thật, vốn định an ủi cậu... Kết quả mình lại biến thành cái dạng này... Thôi, không nói mình nữa... cũng không đề cập những chuyện hư hỏng của cậu... tết năm nay chúng ta ra ngoài chơi đi..."

Lời đề nghị của Thẩm Tường trái lại khiến Lâm Mân Côi hơi động lòng. Theo truyền thống đều ở nhà đón tết, nhưng năm nay xảy ra quá nhiều chuyện, Lâm Mân Côi thật sự muốn đi đâu đó, coi như giải sầu.

Nhưng nghĩ đến Kim Phân Phương, Lâm Mân Côi có chút chần chờ.

"Mẹ mình đã lâu không về... mình nhớ bà ấy..."

"Vậy nói với mẹ cậu một tiếng. Đúng rồi, năm nay mẹ cậu có về không?"

Trong trí nhớ của Thẩm Tường, mẹ Kim Phân Phương của Lâm Mân Côi là một nữ cường nhân, một năm bốn mùa đều ở bên ngoài, nhiều lúc cũng không ở nhà đón tết.

"Phải rồi, chuyện cậu ly hôn đã nói cho mẹ cậu biết chưa?"

Lâm Mân Côi cảm thấy Thẩm Tường nói có lý, nghĩ ngợi một chút, cuối cùng cô quyết định gọi điện cho Kim Phân Phương.

Bất ngờ là lần này, Kim Phân Phương bắt máy rất nhanh.

"Hi, con yêu, sao thế? Nhớ mẹ hả?"


Kim Phân Phương còn chưa dứt lời, đã khiến sống mũi Lâm Mân Côi thoáng cay cay.

"Mẹ... chừng nào mẹ về?"

Giọng Lâm Mân Côi hơi run run, Kim Phân Phương là người khôn khéo cỡ nào, hoặc có thể nói như vầy, ở những mặt khác bà khá qua loa, nhưng lại cực kỳ cẩn thận với những chuyện liên quan tới con gái.

"Sao vậy? Thằng Phương Tử Quân bắt nạt con à?"

Kim Phân Phương nói thế là vì lúc đó khi Lâm Mân Côi muốn kết hôn với Phương Tử Quân, bà đã phản đối. Chẳng qua Lâm Mân Côi khăng khăng muốn kết hôn với hắn, Kim Phân Phương làm mẹ luôn có cách dạy dỗ Lâm Mân Côi khá dân chủ, chỉ nói mặc kệ thế nào cô thích là được.

Không ngờ, gừng càng già càng cay.

Kim Phân Phương không nhìn lầm, Phương Tử Quân đúng là không phải thứ tốt gì.

Cho nên, Lâm Mân Côi đã lâu không gọi điện thoại, vừa gọi lại kích động vậy. ngay lập tức Kim Phân Phương nghĩ đến tên khốn kia bắt nạt con gái mình.

"Sao thế? Con yêu... có phải tên khốn đó bắt nạt con không?"

"Mẹ..." Trong lòng Lâm Mân Côi ấm áp, không biết nên bắt đầu từ đâu, rất lâu mới thốt được một câu, "Mẹ... Con ly hôn với Phương Tử Quân rồi..."

"Hả..."

Đầu dây bên kia, rõ ràng Kim Phân Phương rất khiếp sợ: "Con vứt tên khốn đó thật? Ừ... làm tốt lắm!"

"..."

Nhất thời, tất cả tâm tình sầu não đều tan thành mây khói.

Thấy một lúc lâu Lâm Mân Côi không nói lời nào, Kim Phân Phương cho rằng con gái yêu quá sâu, nên chưa thoát khỏi bóng ma ly hôn. Vì vậy, bà mềm giọng an ủi: "Con yêu, đừng buồn... chỉ là một gã đàn ông thôi... Con yên tâm, mẹ về sẽ tìm một đứa tốt hơn cho con..."

Lâm Mân Côi ngại nói mình đã tìm được rồi, đành yếu ớt đồng ý. Vừa nghe Kim Phân Phương sắp trở về, nhất thời cô hơi hưng phấn.

"Mẹ... chừng nào mẹ về?"


"Nhanh thôi... Mẹ về trước một chuyến... bên này vẫn còn chút chuyện, đợi mẹ xử lý xong sẽ về..."

Đầu dây bên kia, Kim Phân Phương xột xoạt lật qua lật lại, sau đó nói: "Cái kia... xin lỗi con yêu... có lẽ phải năm sau mẹ mới về được... Nếu không, con tới chỗ mẹ chơi đi?"

Rất nhiều lần tết đến, Kim Phân Phương đều không về nhà. Mỗi lần Lâm Mân Côi oán trách, bà đều kêu cô đi tìm bà.

Nhưng cho dù là vậy, Kim Phân Phương cũng bề bộn công việc, không có thời gian dành cho cô. Lâm Mân Côi do dự một lát, nghĩ dù sao năm sau Kim Phân Phương mới về, không bằng cô thừa dịp này ra ngoài đi đây đó, lúc trở về là có thể nhìn thấy bà rồi. Chẳng phải vẹn cả đôi đường sao.

Quyết định như thế, Lâm Mân Côi giải thích đơn giản với Kim Phân Phương. Bà luôn cưng chiều con gái, cô nói cái gì thì là cái đó.

Hai mẹ con trò chuyện một hồi, mới lưu luyến cúp máy.

Đợi đến lúc Lâm Mân Côi ra về, Thẩm Tường đã hoàn toàn uống say. Không chỉ vậy, trong phòng khách nho nhỏ của cô ấy còn xuất hiện thêm hai nhân vật không nên xuất hiện.

Một người cẩn thận ôm Thẩm Tường đang say ra ngoài.

"Hi, lão đại, em đưa cô ấy đi trước, bye bye." Đường Tiêu dễ dàng ôm lấy Thẩm Tường, đồng thời gật đầu với Lâm Mân Côi, xem như chào hỏi.

Nhất thời, căn phòng nho nhỏ chỉ còn lại Lâm Mân Côi và Phương Nhược Cuồng. Tuy không phải lần đầu tiên đơn độc ở chung, nhưng chẳng biết có phải do cồn không, hay còn nguyên nhân khác, bỗng nhiên Lâm Mân Côi cảm thấy hơi miệng khô lưỡi đắng.

Đang tính chậm chạp trở về sô pha, Phương Nhược Cuồng đã đứng dậy kéo tay Lâm Mân Côi, bàn tay mang theo vết chai thân thiết áp lên gò má nóng bừng của cô, có chút ngứa ngáy như có như không: "Nói chuyện điện thoại với ai thế?"

Lâm Mân Côi muốn thoát khỏi sự trêu chọc như có như không của người đàn ông này, nhưng lại bị anh túm chặt.

"Dạ..."

Giọng nói ướt át kéo dài âm điệu, trong lòng Lâm Mân Côi run lên, mặt đỏ ửng như hoa đào, hờn dỗi: "Anh kệ em đi..."

"Anh kệ em... Em quản anh là được..."

Phương Nhược Cuồng cười, lại kéo Lâm Mân Côi vào lòng, nhẹ nhàng hôn đôi môi căng mọng của cô.


Từ sau chuyện của Phương Tử Quân, hai người không có hành động thân mật nào.

Kể ra cũng kỳ quái, trước kia còn có cuộc hôn nhân trên danh nghĩa với Phương Tử Quân, Lâm Mân Côi thân mật với Phương Nhược Cuồng không cảm thấy áy náy gì nhiều, thậm chí còn có cảm giác kích thích. Hiện tại, cô ly hôn với Phương Tử Quân rồi, lại có chút mất tự nhiên.

Do đó, từ sau khi nhà họ Phương gặp chuyện không may, Lâm Mân Côi luôn từ chối làm chuyện đó với Phương Nhược Cuồng.

Cũng thiệt thòi cho người đàn ông này nhịn đến mặt đỏ tía tai, nhưng vẫn không làm khó cô.

Anh chỉ nói: "Em không vui, chúng ta sẽ không làm..."

Sau khi ở bên Phương Nhược Cuồng, Lâm Mân Côi cũng hiểu ít nhiều về người đàn ông này.

Anh mạnh mẽ, chính trực, ở độ tuổi sung sức nhất, hình như với cô là lần đầu tiên, hơn nữa rất say đắm thân thể cô. Lâm Mân Côi không biết nguyên nhân gì mà trước kia anh không hề có kinh nghiệm trong chuyện đó. Nhưng cô cũng không hỏi Phương Nhược Cuồng, vì cô cảm thấy làm vậy sẽ tạo cảm giác được voi đòi tiên.

Lúc ở trên giường, trước giờ anh đều dịu dàng, chẳng qua thời gian lại rất lâu. Đôi khi vào ngày chủ nhật, anh đòi hỏi không dứt, có lúc Lâm Mân Côi mỏi eo đau lưng không thôi. Vậy mà, anh còn bày vẻ mặt uất ức như đứa trẻ chưa được ăn no.

Lâm Mân Côi không biết có phải đàn ông đều như thế không, nhưng lần nào thấy Phương Nhược Cuồng giả vờ uất ức như một đứa trẻ, cô đều muốn bật cười.

Về bản chất, đàn ông mặc kệ bao nhiêu tuổi, đều là một đứa trẻ đấy.

Trong lúc Lâm Mân Côi thất thần, bàn tay to của người đàn ông này đã vén áo lông cô lên, sờ soạng ngực cô. Tay anh rất ấm, có sự khác biệt nhất định với độ ấm trên người cô.

Cũng vì sự khác biệt này, làm Lâm Mân Côi tức khắc hoàn hồn.

Cho dù bọn họ làm, cũng không thể làm trên sô pha nhà Thẩm Tường.

Lâm Mân Côi né tránh nụ hôn của Phương Nhược Cuồng, mặt đỏ tận mang tai cố gắng lắc đầu: "Không được... chỗ này không được..."

Bị con ngươi đen như mực của Lâm Mân Côi nhìn chằm chằm, khiến Phương Nhược Cuồng càng động tình hơn, chỉ muốn đại chiến ba ngày ba đêm với cô.

Bất quá Lâm Mân Côi đè tay anh lại, nói gì cũng không cho anh tiếp tục.

Anh đành hít sâu mấy hơi, mới phản ứng lại.

"Đúng... anh cũng thích sạch sẽ..."

Lên giường trên sô pha nhà người ta, anh chưa cởi mở đến mức đó. Nhất là sô pha này nhỏ vậy, rất bất tiện, hơn nữa quan trọng nhất là, không biết cái tên chơi bời Đường Tiêu kia từng làm ở đây chưa...

Nhất thời nghĩ tới Đường Tiêu cũng say đắm trên chiếc sô pha này, Phương Nhược Cuồng cảm thấy nhiệt độ toàn thân mình hơi giảm rồi.


Tục ngữ nói, cồn là chất kích thích tốt nhất. Tối nay, Lâm Mân Côi trò chuyện với mẹ, còn uống rượu với Thẩm Tường, tâm trạng khá lên rất nhiều

Trước đó cô bị Phương Nhược Cuồng hôn một hồi, giờ cũng ướt át, chỉ muốn rúc đầu vào lồng ngực vững chãi của anh.

Đôi trai gái say đắm nhìn đối phương, rất lâu mới có người tìm được giọng nói của mình.

"Chúng ta về nhà!"

Nói đi là đi.

Phương Nhược Cuồng kéo Lâm Mân Côi ra cửa, hai người đi rất nhanh, nhưng tay lôi kéo nhau chặt chẽ.

Xuống thang máy xong ra cửa, lại phát hiện xe của Đường Tiêu vẫn chưa đi.

Lâm Mân Côi không rõ nhân phẩm Đường Tiêu, tưởng Thẩm Tường xảy ra chuyện gì, đang định đi qua xem thử, ai ngờ bị Phương Nhược Cuồng kéo lại.

"Sao thế? Lâu vậy rồi sao bọn họ còn chưa đi?"

Phương Nhược Cuồng thấy thân xe lắc lư, gân xanh nơi khóe mắt hằn lên, nhưng không nói thẳng, anh chỉ tiến lên khẽ nói bên tai Lâm Mân Côi một câu.

"Bọn họ đang bận đấy."

Lúc này, Lâm Mân Côi cũng phát hiện thân xe rung rung, còn thoáng nghe được giọng nói vừa yếu ớt vừa sung sướng của Thẩm Tường, nhất thời cô xấu hổ đến mức mặt đỏ tận mang tai.

Hai người đó, lại chơi xe chấn ở nơi đông người.

Bãi đỗ xe này có không ít xe, bọn họ chẳng sợ bị vây xem ư?

"Đi thôi..."

Lâm Mân Côi quả thật muốn nói không quen hai người họ, vội vàng kéo Phương Nhược Cuồng rời đi. Nhưng tay lại kéo không nhúc nhích.

Lâm Mân Côi tò mò xoay đầu lại, "Sao vậy anh?"

Phương Nhược Cuồng xiết chặt tay cô, nở một nụ cười kỳ quái. Trong lúc Lâm Mân Côi chưa lấy lại tinh thần, anh nhanh chóng kéo cô vào xe của bọn họ.

Vừa đi vừa nói: "Hình như chúng ta chưa từng thử nhỉ?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận