Mân Côi

Lâm Mân Côi không ngờ ấn tượng của Kim Phân Phương dành cho Phương Nhược Cuồng lại kém vậy. Mặc kệ cô giải thích thế nào, bà vẫn cố chấp cho rằng người đàn ông này đang đùa bỡn cô, đồng thời là một gã cặn bã không có trách nhiệm điển hình.

Kim Phân Phương là mẫu người quật cường điển hình, ở bên ngoài đã quen ra lệnh, nên mọi chuyện của bà hoặc những chuyện liên quan tới bà đều gần như nói một không hai.

Lâm Mân Côi tranh luận với bà không có kết quả, đành yên lặng nuốt chuyện bạn trai mới của mình là Phương Nhược Cuồng.

May mà gần đây Kim Phân Phương bề bộn nhiều việc. Phải nói rằng Lâm Kiến Quốc thật sự quá đáng. Không bao lâu sau, ông ta tìm đến Lâm Mân Côi, nửa dụ dỗ nửa cứng rắn bắt cô nhất định phải khuyên Kim Phân Phương cho ông ta một khoản tiền.

Vốn Lâm Mân Côi còn có chút không nỡ với người cha này, nhưng không thể không nói, chính ông ta đã tự tiêu diệt hết chút không nỡ cuối cùng kia.

"Mẹ nói có chuyện gì ba cứ trực tiếp tìm mẹ." Lâm Mân Côi quả quyết, hẳn nên nghe lời Kim Phân Phương, đừng để ý tới Lâm Kiến Quốc.

Lâm Kiến Quốc biến sắc, cả giận nói: "Mày lại còn đứng về phe mẹ mày... Mày không nhớ mấy năm nay là ai một tay nuôi mày lớn khôn hả..."

Lâm Mân Côi nhìn Lâm Kiến Quốc: "Con chỉ biết người ngoại tình không phải là mẹ con..."

Cứ nghĩ tới Lâm Kiến Quốc có quan hệ với Lâm Thanh Thiển, Lâm Mân Côi đã cảm thấy ghê tởm.

Lâm Kiến Quốc mặt đỏ tận mang tai, giơ tay lên định tát Lâm Mân Côi.

Đinh... Cửa thang máy mở ra, Kim Phân Phương và Ngư Ngư bước ra. Kim Phân Phương vừa liếc mắt liền nhìn thấy Lâm Kiến Quốc đứng ngay cửa, còn giơ tay cao thật cao...

"Mẹ nó! Lâm Kiến Quốc! Ông muốn làm gì?"

Kim Phân Phương vọt tới, không nói hai lời che chở cho Lâm Mân Côi: "Lão già chết tiệt! Dám bắt nạt con gái tôi? Tôi nói cho ông biết, có phải ông không muốn sống nữa không? Tôi cảnh cáo ông, nếu ông còn dám quấy rầy con gái tôi, thì cái chức cục trưởng cục Lâm nghiệp của ông lập tức kết thúc..."

Ở trước mặt nhiều người thế Lâm Kiến Quốc tiến thoái lưỡng nan, bản mặt già nua đỏ bừng, đang định đáp trả một cách mỉa mai, nhưng ông ta chợt nhớ đến bản lĩnh của Kim Phân Phương, rốt cuộc không thốt ra được câu nào.

"Bà đợi đấy!"

Lâm Mân Côi bị Kim Phân Phương kéo vào nhà, lại dạy dỗ một trận

"Con bị ngu hả! Ông ta đánh con, con liền đứng đó cho đánh sao? Con đúng là ngu quá mà! Con có phải là con gái mẹ không?"

Kim Phân Phương vỗ đầu Lâm Mân Côi, bày dáng vẻ đau lòng nhức óc, bùn nhão không thể trát tường.


Lâm Mân Côi bị dạy dỗ tới mức mặc hơi đỏ bừng: "Mẹ... Con biết mà... lúc nãy con định tránh đấy..."

Thấy Lâm Mân Côi thế này, Kim Phân Phương thở dài một tiếng, ngồi xuống ghế sô pha, nói với Ngư Ngư theo tới: "Tiểu Ngư! Bà nhìn đi, đứa con gái này của tôi vô dụng thật..."

Quay ra thấy Lâm Mân Côi còn ngây ngốc không nhúc nhích, Kim Phân Phương lại quát: "Còn thất thần cái gì... không đi pha trà cho dì Ngư..."

"..."

Ngư Ngư chính là người phụ nữ xinh đẹp tối hôm đó, thoạt nhìn rất dịu dàng, nhưng không ngờ lại là bạn thân của Kim Phân Phương.

Chẳng những vậy, nghe nói Kim Phân Phương còn thương thầm người đàn ông của Ngư Ngư.

Nghĩ đến Lâm Kiến Quốc từng nói Kim Phân Phương và Quân Chi Lan không minh bạch, Lâm Mân Côi âm thầm suy đoán, lẽ nào người đàn ông của Ngư Ngư là Quân Chi Lan?

Chẳng phải Quân Cửu Thiên là con trai Quân Chi Lan ư? Đã thế không phải người phụ nữ xinh đẹp này là mẹ của Bí thư thành Ủy sao?

Nhưng ông chú đẹp trai khác ngồi bên cạnh Ngư Ngư kia lại là ai?

Lâm Mân Côi cảm giác mối quan hệ này rất lộn xộn, may mà mẹ cô và dì Ngư cứ bàn về chuyện ly hôn của mẹ, cho nên lòng hiếu kỳ của Lâm Mân Côi cũng phai nhạt dần.

"A Phân, bà muốn ly hôn thật hả?"

Kim Phân Phương cầm tách trà sứ tro xương[1], liên tục cười lạnh: "Không ly hôn chẳng lẽ còn ở lại nhìn ả đàn bà đê tiện kia ung dung trong nhà tôi sao? Nếu không phải căn nhà đó là do đơn vị ông ta phân cho, thì tôi còn muốn lấy lại căn nhà luôn."

[1] Sức tro xương (Bone china) là một loại đồ sứ được chế tạo từ tro xương động vật trộn với khoáng chất fensfat (còn gọi là Tràng Thạch) và đất sét trắng (cao lanh). Nó được định nghĩa như là đồ gốm có độ thấu quang cao, chứa ít nhất 30% phốt phát chiết xuất từ xương động vật và can xi phốt phát.

Ngư Ngư thở dài một tiếng, "Hai người làm vợ chồng hơn 20 năm rồi..."

"Thì sao chứ?" Kim Phân Phương sờ sờ ngón tay: "Sớm biết ông ta là người như vậy, thì trước kia tôi đã không lấy ông ta."

Ngư Ngư trầm mặc một hồi, sau khi hơi do dự mới mở miệng: "A Phân! Đừng nói bà còn thích Quân Quân nhé?"

Lâm Mân Côi vốn đang nghịch điện thoại, thuận tiện chơi mập mờ hôn nhẹ với "ông chú" nhà mình, nhưng vừa nghe dì Ngư nói thế, cô lập tức dỏng tai lên.

Không phải chứ, Kim Phân Phương là một người chung tình à?


Song, Kim Phân Phương chỉ cười sằng sặc ba tiếng.

"Tiểu Ngư à... Tôi đã nói với bà từ lâu rồi, tôi chỉ sùng bái, có khái khao thời thiếu nữ với Quân Chi Lan thôi. Bà ở bên ông ấy nhiều năm vậy, lẽ nào không biết tính ông ta tệ thế nào sao? Giờ nghĩ lại, tôi thấy ánh mắt lúc đó của tôi kém thật, sao có thể thích một gã mặt người dạ thú như vậy?"

"..."

Những lời này tuy nói đùa, nhưng rõ ràng Ngư Ngư lại thở phào nhẹ nhõm, nắm tay Kim Phân Phương, khẽ cười: "Mặc kệ bà có quyết định gì, tôi luôn ủng hộ bà..."

Hình như Kim Phân Phương hơi xúc động: "Bà biết thế là tốt, nếu tòa xử tôi thua, thì bà phải nuôi tôi đó..."

"..."

Tiễn Ngư Ngư xong, trực giác của Lâm Mân Côi phát hiện đôi mắt Kim Phân Phương ảm đạm hẳn. Giờ phút đó, cô nghĩ, có lẽ mẹ mình không rộng rãi, thoải mái như bà nói.

"Mẹ... mẹ không sao chứ?" Cô từ phía sau kéo tay Kim Phân Phương, chỉ đổi lấy một tiếng thở dài sâu kín của bà.

"Mẹ không sao... chẳng qua nghĩ đến chuyện tình cảm hồi còn trẻ... cảm thấy hơi xúc động thôi..."

"Mẹ thích chú Quân kia đúng không?"

"..." Kim Phân Phương hình như muốn lắc đầu, nhưng mặt từ từ đỏ lên.

"Trẻ con biết cái gì... bớt suy nghĩ vớ vẩn đi..."

Lâm Mân Côi dừng một chút, "Vậy... chỗ ba..."

"Dù gì cũng từng là vợ chồng, mẹ cũng phải nói mẹ hơi áy náy với ông ta, với bé ngoan nữa.... Mấy năm nay, mẹ không làm tròn bổn phận làm vợ, làm mẹ... nên chỉ cần ba con không ra điều kiện quá ngặt nghèo, mẹ đều đồng ý hết... Dù sao vợ chồng nhiều năm vậy, chia tay trong vui vẻ đi..."

Đến giờ phút này, Lâm Mân Côi mới yên lòng.

Suy cho cùng hai người họ đều là ba mẹ ruột của cô, Lâm Mân Côi không muốn hai người đánh nhau đến đầu rơi máu chảy.


Dưới sự nhượng bộ của Kim Phân Phương, Lâm Kiến Quốc được chia một căn phòng và một chiếc xe. Tuy ông ta vẫn có chút không vừa lòng, nhưng Kim Phân Phương không như Lâm Mân Côi, nếu ép bà, rất có thể bà sẽ đi tố cáo. Đến lúc đó, Lâm Kiến Quốc chẳng những không được tiền, mà nửa đời sau có khi còn phải vào tù nhặt xà phòng[2].

[2]Vào tù nhặt xà phòng ý nói khi xà phòng rơi xuống đất, tù nhân phải cúi xuống nhặt lên, lúc cúi xuống sẽ chịu sự công kích đồng giới từ phía sau, thường gọi là bạo hoa cúc (Theo baidu).

Lâm Kiến Quốc không có cách nào khác, chỉ có thể yên lặng nhịn.

Lâm Xảo mặc dù có chút khó chịu nhưng đã đi theo Lâm Kiến Quốc hơn nửa đời người, bà ta cho rằng về sau sẽ tốt đẹp, khổ tận cam lai. Không ngờ, Lâm Kiến Quốc chỉ là một kẻ miệng cọp gan thỏ, căn bản không phóng khoáng như ban đầu.

Bất quá nghĩ đến đối phương là cục trưởng cục Lâm nghiệp, chẳng phải nói nhân viên nhà nước đều nhận hối lộ sao? Nghĩ đến mình từ một người giúp việc cuối cùng chiến thắng vợ cả trở thành phu nhân cục trưởng, Lâm Xảo cực kỳ đắc ý.

Chẳng qua, điều duy nhất khiến bà ta không thoải mái là Lâm Thanh Thiển. Mặc dù cam chịu mối quan hệ lộn xộn ghê tởm này là vì có thể tóm được Lâm Kiến Quốc, nhưng chắc chắn, mối quan hệ đó quá khiêu chiến tam quan của bà ta.

Sau khi Kim Phân Phương và Lâm Kiến Quốc ly hôn, Lâm Xảo không thèm nghĩ ngợi, trước tiên yêu cầu Lâm Kiến Quốc cho mình làm vợ cả.

Lúc này, Lâm Kiến Quốc lại do dự.

Kỳ thật không phải chỉ mình Lâm Kiến Quốc do dự, mà đàn ông bình thường nào cũng sẽ do dự.

Chức vụ của ông ta coi như không lớn không nhỏ, bà vợ có công ty lớn đàng hoàng không thèm, đi muốn một người đàn bà nông thôn quét rác, mặt mũi của Lâm Kiến Quốc sẽ để ở đâu.

Nếu phải cưới, thì dựa vào bản lĩnh của ông ta, tại sao chả tìm một cô gái trẻ trung hơn.

Chẳng hạn như Lâm Thanh Thiển.

Chút tâm tư này của Lâm Kiến Quốc, ban đầu Lâm Xảo không phát hiện.

Song khi Lâm Xảo đề cập nhiều lần, đều bị Lâm Kiến Quốc tìm đủ lý do từ chối. Hơn nữa, căn nhà ban đầu nói cho bà ta lại chậm chạp không sang tên, mới làm bà ta chú ý.

Từ sau lần trước Kim Phân Phương náo loạn, Lâm Kiến Quốc hình như bừng tỉnh ngộ ra, cũng chủ động cắt đứt với Lâm Thanh Thiển.

Nhưng vì sao chuyện lúc đó nói không thực hiện chứ?

Lâm Xảo hơi lo lắng, lặng lẽ điều tra mới phát hiện căn nhà phía bắc thành phố Kim Phân Phương phân cho Lâm Kiến Quốc kia đã sang tên từ lâu rồi, đối phương là Lâm Thanh Thiển.

Lúc đó đầu óc Lâm Xảo mờ mịt.

Tuy Lâm Thanh Thiển là con gái bà ta, nhưng bà ta đi theo Lâm Kiến Quốc nhiều năm thế, Lâm Xảo luôn ngóng trông ngày mình thành vợ cả. Có điều bà ta không ngờ là, gần đến đích lại bị con gái mình đào góc tường.

Lâm Xảo tức giận, muốn cho con gái mình một cái tát, cho gã đàn ông không biết xấu hổ kia một cái tát nữa.

Song, bà ta nhịn.


Dù sao hai người này đều là chỗ dựa nửa đời sau của bà ta, không thể cứng rắn được, chỉ có thể mềm dẻo.

Trình đóng kịch của Lâm Thanh Thiển ở mức độ nào đó mà nói là học từ Lâm Xảo. Đầu tiên Lâm Xảo đi tìm Lâm Thanh Thiển, khóc sướt mướt nói bà ta đáng thương cỡ nào, mấy năm nay đợi Kim Phân Phương và Lâm Kiến Quốc ly hôn khó khăn cỡ nào, bà ta không muốn con gái ngoan của mình bị một lão già đùa giỡn, blah blah một tràng...

Thật ra Lâm Thanh Thiển đã sớm chán ghét Lâm Kiến Quốc rồi, chẳng qua cô ta không cắt đuôi được gã đàn ông này, vô cùng sốt ruột.

Lâm Xảo liền giúp cô ta một tay.

Ngay sau đó Lâm Thanh Thiển giơ tay cam đoan, nói gần đây cô ta tập trung vào sự nghiệp của mình, một khoảng thời gian rất dài sẽ không trở về.

Lâm Xảo nghe xong, kêu bé ngoan con gái ngoan một trận, hai mẹ con thân thiết ôm nhau, dường như trở lại thời gian ban đầu.

Lâm Thanh Thiển tham gia chương trình tài năng quốc gia. Không ngờ vận may cô ta lại tốt vậy, liên tục tiến sâu vào vòng trong, cuối cùng thành công đứng top ba toàn quốc.

Nổi tiếng rồi, cô ta chạy khắp cả nước, đâu còn nhớ đến lão già chết tiệt Lâm Kiến Quốc này.

Lâm Kiến Quốc thấy con vịt đã nấu chín lại bay đi mất, còn mang theo căn nhà kia bay luôn, khó tránh khỏi hơi oán giận.

Quả nhiên hồ ly tinh nhỏ không đáng tin cậy.

Lúc này, Lâm Xảo lại khôi phục bản tính dịu dàng điềm đạm, dỗ Lâm Kiến Quốc lâng lâng, ông ta nhanh chóng vứt Lâm Thanh Thiển ra sau đầu.

Bất quá, đàn ông mới bước ra khỏi nấm mộ hôn nhân, sao có thể bước vào nấm mộ khác nhanh thế?

Mặc kệ Lâm Xảo dịu dàng quyến rũ ra sao, Lâm Kiến Quốc trước sau vẫn không chịu kết hôn.

Không chỉ vậy, căn nhà hiện tại cũng không nói thêm tên Lâm Xảo vào.

Theo Lâm Kiến Quốc lâu rồi, nhất là sau chuyện của Lâm Thanh Thiển khiến Lâm Xảo nhận ra sự thật.

Đàn ông đều không đáng tin hết, chỉ có nhà và tiền mới là vương đạo.

Nhưng hiện tại, đàn ông không thuộc về bà ta, nhà cũng không phải.

Lâm Xảo thoáng sốt ruột.

Có điều, bà ta thực sự rất may mắn.

Một chuyện bất ngờ bỗng nhiên xảy ra....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận