13.
Tháng ngày thoi đưa chỉ qua một chốc, những vui mừng khi xưa khó tránh khỏi vấn vương.
Ta vẫn còn sống, trở thành thị nữ của hoàng hậu.
Lễ phong hậu đã được tổ chức, Mộ Thiếu Khanh rất thích hợp mặc đồ màu đỏ.
Ban đầu nàng ta tra tấn ta một khoảng thời gian, cũng trả lại mối thù trước đây ta từng đâm xuyên lòng bàn tay nàng ta.
Ôn Trường Lưu nạp rất nhiều phi tử, phần lớn đều là người quen cũ ở Thiên Văn Đường.
Mộ Thiếu Khanh thích gọi bọn họ đến Vị Ương cung để giảng đạo, bắt ta phải quỳ xuống hầu hạ.
Ôn Trường Lưu giao ta cho nàng, hẳn là không muốn ta chết quá dễ dàng.
Nhưng một thời gian sau nàng ấy cũng chán, có thể là vì ta không bao giờ phản ứng lại khiến nàng ta mất hứng, cũng có thể vì ta không còn là đối thủ của nàng ấy nữa.
Dù thế nào đi nữa, hoàng cung vốn trống chiều chuông sớm, một lần nữa lại toát lên bầu không khí của thanh xuân.
Ta dần dần không nhớ quá nhiều chuyện trong quá khứ với Ôn Trường Lưu nữa, như vậy thì ta mới không phát điên vì ghen tị khi thấy chàng ân ái với các thê thiếp trước mặt mình.
Nhị ca vẫn đang bị giam ở trong thiên lao. Mỗi tháng ta đều bỏ ra một khoản tiền nhỏ để gặp huynh ấy.
Ta không biết một ngày nào đó huynh ấy có được thả ra hay không, nhưng chỉ cần huynh ấy còn sống, ta vẫn sẽ ở bên.