Mãn Đình Phương Thụ Vũ Trung Thâm

Nhạc Thần nhìn không thấy tình cảnh phía sau, nhưng có thể từ thân mình Thích Ngân buộc chặt mà cảm nhận được.

Cậu giật giật cơ thể, tay phải lập tức được tay trái Thích Ngân nắm chặt, sức lực Thích Ngân lớn như vậy, làm cậu cảm thấy đầu khớp xương đều bị đau đớn.

“Tiểu Ngân!” Nhạc Thần kéo kéo tay phải đem tay Thích Ngân nắm chặt lại.

“Đại tướng quân!”

Thanh âm trầm ổn mà kiên định, Thích Ngân nói xong, cũng không có đem Nhạc Thần buông ra.

“Tiểu Thần, như thế nào? Ngươi hiện tại là người của ta, ngươi quên rồi sao?” Trong thanh âm của Ngu Gia Tường mang theo ý cười, nhưng loại cười này là giận dữ mà lãnh đạm cười.

Nhạc Thần không tự giác mà run rẩy một chút, tay phải Thích Ngân càng đem cậu ôm chặt hơn mấy phần.

Nhạc Thần không còn cách nào không nhìn về phía sau, dựa vào Thích Ngân chậm rãi xoay người lại, trong giây phút tầm mắt tiếp xúc làm cậu cảm thấy sợ hãi.

Ngu Gia Tường câu lên khóe miệng, ánh mắt băng lãnh như hồ sâu muốn đông lại tất cả, tối tăm thâm trầm, biểu tình kiêu ngạo lại lãnh khốc, Nhạc Thần bị hắn thẳng nhìn, lui về phía sau một bước, toàn bộ thân thể dán vào trên người Thích Ngân, trong đầu cái gì cũng không nghĩ ra, chỉ cảm thấy sợ hãi.

Cậu không biết Ngu Gia Tường như thế này sẽ khiến người ta run như cầy sấy, đêm đó hắn đem cậu áp ở trên giường cũng không có loại cảm giác này.

“Đại tướng quân, ngươi để ta mang Nhạc Thần đi đi!” Thích Ngân nắm tay Nhạc Thần thật chặt, ánh mắt kiên định lại mang theo khẩn cầu.

Nhạc Thần bị một câu nói của Thích Ngân làm cho bừng tỉnh, ban đầu trong mắt vẫn là lùi bước cùng kinh hoảng, lúc này đây dần dần tụ khởi kiên định. Đúng vậy, cậu cũng không có đem chính mình bán cho Ngu Gia Tường, hơn nữa, Ngu Gia Tường cũng không là ai, dựa vào cái gì chính mình và Thích Ngân cùng một chỗ, bị Ngu Gia Tường phá hoại, giống như trượng phu bị lão bà phá hoại yêu đương vụng trộm.

Nhạc Thần chỉnh thẳng thắt lưng, căm giận mà cùng Ngu Gia Tường đối mặt.

Chính là, ánh mắt kia của Ngu Gia Tường thật là đáng sợ, cậu bị nhìn như vậy vẫn là cảm thấy chột dạ sợ hãi.

“Ngươi để ta cùng Tiểu Ngân đi thôi, ta sẽ nhớ kỹ đại ân của ngươi.” Nhạc Thần bị Ngu Gia Tường nhìn như vậy, thanh âm không khỏi ấp úng hoang mang.

Ngu Gia Tường nhìn Nhạc Thần cố gắng làm ra bộ dạng kiên cường, cả cười, là loại ý cười thoải mái.

Hắn thân là Hoàng tử, kế thừa mỹ mạo của mẫu thân, vốn là cực kỳ tuấn mỹ, một đôi phượng nhãn khi ẩn tình thì điên đảo chúng sinh, khi tức giận thì híp lấy khóe mắt, giữa đôi ngươi mang theo một chút hàn quang, khiến cho ngươi kinh sợ thật lâu, nhưng cũng là cực mỹ.

Lúc này hắn cười, ánh mắt mang theo vừa ôn nhu vừa lạnh băng chế nhạo, thanh âm đơn giản thâm trầm, “Nhạc Thần, lại đây!”

Trong lòng Nhạc Thần đánh một cái bùm, lại lui vào trong lòng Thích Ngân, lắc lắc đầu.

“Thích Ngân, đem y buông ra!” Ngu Gia Tường chậm rãi đi qua hướng Thích Ngân và Nhạc Thần.

Hai người bị khí thế của hắn phát ra làm cho chật vật, Nhạc Thần khẩn trương đến trái tim đều nhảy loạn. Thân thể Thích Ngân lại càng vươn thẳng, đem Nhạc Thần bảo hộ phía sau mình, tay phải nắm lấy chuôi kiếm, thanh âm kiên định. “Ta muốn mang y đi!”

Cùng Ngu Gia Tường đi đến không chỉ có hai vị Lâm Triệu đại nhân, còn có vài vị tướng lãnh cấp cao trong quân.

Lâm đại nhân nhìn xem mắt cũng không chớp cái nào, không nghĩ tới vừa ra đã có thể nhìn thấy trò hay như vậy, Đại tướng quân cùng thuộc hạ tranh đoạt một người nam nhân, nói không chừng còn vung tay đánh nhau.

Triệu đại nhân cũng là nhíu chặt mi, ánh mắt lộ ra chút thất vọng.

Ngoài ra còn có vài vị tướng lãnh, không phải diện vô biểu tình, chẳng qua trên mặt lộ vẻ lo lắng, rồi lại không dám tiến lên khuyên giải.

Loại chuyện này, cũng không ai biết nên khuyên như thế nào.

Giữa các tướng lãnh, Thích Ngân nhỏ tuổi nhất, người lại là một cái hũ nút, cùng đại đa số người tính cách không giống nhau, bất quá, quý ở chỗ người này ngay thẳng mà lại trọng nghĩa khí, xử sự phúc hậu, quan hệ của mọi người với hắn cũng không sai, nhìn hắn cùng Đại tướng quân tranh một người nam nhân, ai cũng gấp đến độ muốn đem hắn đánh bất tỉnh rồi tha đi chỗ khác.

Thích Ngân có mối quan hệ với tình nhân tốt lắm, tại trong quân cơ hồ người người đều biết chuyện này, sau lại nghe nói tình nhân của hắn đi theo Đại tướng quân, sau đó tinh thần Thích Ngân luôn luôn sa sút.

Trong lòng mọi người thầm mắng kỹ nữ đi ra từ quân y quán kia thật đáng giận, trèo lên cao liền vô tình vô nghĩa, ai ai cũng thay Thích Ngân nói không đáng giá, hiện tại nhìn loại tình huống này, mọi người không tránh khỏi thổn thức, xem ra là Đại tướng quân đoạt người yêu người khác.

Ngu Gia Tường cũng không thèm nhìn Thích Ngân liếc mắt một cái, vươn tay đi bắt Nhạc Thần tránh ở phía sau Thích Ngân, Thích Ngân đương nhiên không để cho hắn đem người cướp đi, vươn tay chắn lại.

“Tuy nói ngươi phải đi, nhưng ngươi bây giờ còn là thủ hạ của ta, lấy hạ phạm thượng, đây là chuyện ngươi phải làm sao?” Ngu Gia Tường hừ lạnh ra tiếng, động tác hạ thủ rất nhanh đã cùng Thích Ngân hủy đi mấy chiêu.

Thích Ngân một bên ứng phó Ngu Gia Tường một bên còn phải bảo vệ Nhạc Thần, nhìn vào có chút chật vật.

Nhạc Thần không nghĩ tới hai người thoáng cái đã đánh nhau, có chút sững sờ lo lắng, theo Thích Ngân lùi về phía sau, cậu không nghĩ hai người sẽ đánh nhau, nhất thời không biết nên làm cái gì bây giờ.

“Đem Nhạc Thần buông ra, bổn vương không truy cứu ngươi phạm thượng, ngươi buông hay không buông?”

Thích Ngân chiêu chiêu đều bị chế ngự, nhưng vẫn không có rút ra trường kiếm bên hông, cau mày sống chết chống lại.

Nhạc Thần không thấy Thích Ngân bị vây ở thế yếu, một lòng toàn đọng trên người Thích Ngân, lo lắng hắn bị thụ thương nên không có chú ý tới phía sau, nơi này vừa vặn có bậc thang, bị Thích Ngân mang theo lùi về phía sau, giữa một cước giẫm lên không liền ngã nhào.

Chỉ có bốn bậc thang, té ngã nhiều nhất là bị thương, sẽ không hại đến tính mạng.

“A!” Nhạc Thần khủng hoảng kêu to một tiếng.

Hai người đều bị thanh âm của cậu thu hút, Thích Ngân không để ý đến một chưởng công kích ngay ngực của NguGia Tường, thân thủ muốn giữ chặt tay Nhạc Thần, Ngu Gia Tường nhìn đến Nhạc Thần bị ngã ra ngoài, trong tình thế cấp bách liền thu hồi một chưởng, phóng đến nhanh chóng bắt lấy tay Nhạc Thần, đem Nhạc Thần kéo đến trong lòng của mình, hai người trên không trung dạo qua một vòng, rơi xuống khoảng đất trống phía dưới bậc thang.

Nhìn đến Đại Tướng quân cùng Thích Ngân hai người đã tách ra, vừa rồi các tướng lãnh đứng một bên xem cuộc chiến lúc này mới sốt ruột tiến lên đem Thích Ngân giữ chặt.

Thích Ngân mãnh liệt muốn tránh thoát, lại bị một người đánh bất ngờ quỳ rạp trên mặt đất, “Ngươi đây là xúc phạm quân quy, muốn chết sao?”

“Tiểu Ngân!” Nhìn thấy Thích Ngân bị mọi người chế phục, Nhạc Thần lo lắng mà nhìn hắn.

Ngu Gia Tường không nghĩ tới Nhạc Thần một lòng đều đặt trên người Thích Ngân, tay ôm vào bên hông Nhạc Thần lập tức dùng lực, Nhạc Thần kêu đau một tiếng, hung hăng mà trừng về phía Ngu Gia Tường.

“Đem hắn dẫn đi.” Vẻ mặt Ngu Gia Tường bình tĩnh hạ lệnh.

Thích Ngân còn muốn phản kháng, ngay lập tức liền bị điểm huyệt, hai mắt hắn chỉ có thể hàm chứa thống hận cùng lưu niệm mà bị mang đi ly khai.

“Ngươi!” Nhạc Thần vừa hận vừa tức, muốn tránh thoát trói buộc của Ngu Gia Tường, liền bị Ngu Gia Tường dễ dàng chế trụ đến động cũng không thể động.

“Hai vị đại nhân, ta trước tiên đi xử lý chút chuyện, có lẽ các ngươi cũng mệt mỏi, đi về nghỉ ngơi đi!” Ngu Gia Tường cười hướng hai vị Lâm Triệu đại nhân nói, một chút cũng không ngại chính mình vừa rồi khiến người chê cười.

Hắn nắm chặt tay Nhạc Thần, đem cậu lôi kéo đi về phía trước.

“Ngươi tên hỗn đản này, ngươi thả ta ra!” Nhạc Thần liều mạng giãy dụa, nhưng lại không chút nào dao động khí thế của Ngu Gia Tường đang lôi kéo cậu.

“Ngươi cử động nữa, tay có thể bị trật khớp.” Ngu Gia Tường lạnh mặt liếc nhìn Nhạc Thần một cái, Nhạc Thần bị ánh mắt của hắn nhìn đến tâm cũng đều nhảy mạnh, ngay lập tức không dám loạn từ chối.

Trở lại trong phòng, trên người Nhạc Thần tất cả từ trên xuống dưới dính dính một tầng mồ hôi, trên cổ tay cũng một vòng dấu hồng, đau đến lợi hại.

“Ngươi rõ ràng đối với ta không có một chút tình cảm, vì cái gì không để cho ta cùng Thích Ngân rời đi. Ngươi đem ta ở lại chỗ này rốt cuộc để làm cái gì, ta thật sự không rõ. Chẳng lẽ nhìn người khác vui vẻ, ngươi sẽ không chịu nổi sao?” Nhạc Thần ngồi trên băng ghế, tùy ý Ngu Gia Tường bôi dược lên cổ tay mình, nghiến răng nghiến lợi mà oán hận nói.

Trên mặt Ngu Gia Tường không lộ biểu tình, sắc mặt thâm trầm không biết đang suy nghĩ cái gì, đem cổ tay sưng đỏ của Nhạc Thần lại bôi thuốc một lần, nghe Nhạc Thần nói như vậy, hắn mới ngẩng đầu lên, khóe miệng câu lên nụ cười, trong mắt lại nặng nề, cũng không giống tức giận, cũng không phải cao hứng, ngược lại như là rất bi thương, cái loại đáng thương chua xót như vậy.

Nhạc Thần bị hắn nhìn đến trong lòng không thoải mái, đem cổ tay của mình từ trong tay của hắn rút ra, nhìn hắn trịnh trọng, chân thành mà nói, “Ta thật sự không rõ chính mình đối với ngươi có ích lợi gì, nếu ngươi thật muốn dùng ta để làm một chuyện gi đó, ngươi kì thật cũng có thể nói rõ cùng ta, ta nếu làm được, ta nhất định hảo hảo làm tốt, chẳng qua, ngươi cấp cho ta một cái hy vọng đi, ta đem chuyện làm tốt, ngươi nên để cho ta một cái hứa hẹn…”

“Ngươi nghĩ muốn hứa hẹn cái gì, cùng Thích Ngân đi sao?” Ngu Gia Tường ngồi thẳng thân thể, ánh mắt chăm chú vào đôi ngươi sóng nước mênh mông của Nhạc Thần.

“Ngươi lưu ta lại cũng không có dùng, vì cái gì không chịu thả ta đi chứ!” Nhạc Thần vừa nghe khẩu khí của Ngu Gia Tường, chỉ biết hắn lại sinh khí, nhưng cậu không biết người này vì sao lại tức giận, vì vậy mà dị thường ủy khuất.

Một đôi phượng nhãn hẹp dài của Ngu Gia Tường dị thường ôn nhu, làm cho lòng người cũng say, thanh âm trầm thấp mị hoặc giống như có thể câu đi linh hồn người khác, hắn vươn ngón tay nhẹ nâng cằm Nhạc Thần, ngón tay xẹt qua môi dưới đơn bạc của cậu, thâm tình mà bi thương, “Ngươi cái đứa ngốc, đương nhiên là ngươi đem lòng ta câu đi rồi, ta thả ngươi không được a!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui